Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C7 - Khảo hạch

Ở phía cuối hàng, hai người mới quen đang chia nhau từng miếng thịt, thì ở đầu hàng, cuộc khảo hạch đã bắt đầu.

Mỗi người sẽ tiến tới báo danh, chọn sở trường của mình, rồi có thời gian vài phút để đọc hướng dẫn và nội quy thi, sau đó tiến vào từng đường hầm tương ứng với sở trường.

Văn Dũng sau khi giải quyết hết nửa con gà thì quay sang Tóc Xoăn, cười nhẹ một tiếng

"Cảm ơn huynh đã cứu đói, ta không ăn không của người bao giờ, có đồ vật bên người muốn tặng cho huynh".

Nói rồi hắn đưa qua cho người bạn mới quen một lá Phong Hành Phù cùng hai mảnh Hỏa, Bạo Phù. Nghe giới thiệu công năng và cách sử dụng chúng xong, Tóc Xoăn cũng không khách sáo, cười lớn rồi nhận tất cả cho vào túi.

Vừa xong việc, thì đã tới lượt Văn Dũng báo danh. Hắn chầm chậm bước tới.

"Tên?"

"Thân Văn Dũng"

"Sở trường? Quyền, Khí hay Linh Phù?"

"Ừm, Linh Phù đi"

"Tốt, Lạp Vân Tông không quan tâm xuất thân các người, nếu qua được khảo hạch thì thân phận mới sẽ là đệ tử của tông. Quy tắc cao nhất là nghiêm cấm phản bội, rõ chưa?
Bước vào đường hầm Linh Phù kia, đọc nội quy rồi vào thi đi".

Văn Dũng cúi đầu chào vị đại nhân phía trước, sau đó tới đường hầm ghi chữ Linh Phù. Hóa ra Lạp Vân Tông khảo hạch sẽ dựa vào sở trường từng đệ tử, xem người đó giỏi đánh quyền, giỏi dùng vũ khí, hay là giỏi dùng phù.
Trên bia đá trước đường hầm ghi rõ, nội dung khảo hạch không hề khó, chỉ là đi qua hai đoạn đường, tìm ra cửa hầm là thành công.

Đoạn đường đầu tiên khảo hạch về tinh thần, đoạn cuối sẽ xem kỹ năng đệ tử tới đâu. Độ khó sẽ không cao, hầu như có chút bản lĩnh đều vượt qua được, vấn đề là thời gian phải nhanh.

Mỗi người tham dự vừa bước vào cửa hầm sẽ được tính thời gian, bất kể số lượng người ứng tuyển, mỗi đợt khảo hạch chỉ nhận tám mươi chín tân đệ tử, chỉ cần chậm hơn người ta một nhịp thở cũng đủ để trở thành người thứ chín mươi, phải quay về chờ ba năm sau.

Văn Dũng hít một hơi thật sâu rồi bước vào đường hầm. Phía trong là một không gian rất tối, có một hàng nến thắp sáng đủ để người ta mường tượng ra được đó là một con đường.

Vừa bước được mười bước chân, sau lưng liền có một tiếng khóc vang lên, vừa nỉ non vừa ấm ức, Văn Dũng dựng tóc gáy, nhưng với kinh nghiệm xem phim kinh dị của hắn thì cái này vẫn chưa thấm vào đâu. Hắn không quay đầu mà tiếp tục dựa theo ánh nền mờ mờ đi thẳng về phía trước.

Tiếng khóc kéo dài một lúc rồi sau đó lại nhỏ dần, thay vào là tiếng cười, tiếng cười the thé vang lên từ phía sau rồi dần dần tới gần, như vọt qua trên đầu Văn Dũng, sau đó âm thanh lại từ bên trái xuyên qua, từ bên phải chạy lại. Cứ như là xem phim 3D trong rạp, âm thanh cũng sống động giống như thế. Đối với người tu tập trong Vụ Giới này thì Văn Dũng không biết họ có vượt qua được không, nhưng hắn ở thế giới hiện đại, đi xem phim không ít thì trải nghiệm này cũng không phải là mới. Vì thế hắn lại ung dung thẳng bước.

Được một đoạn tương đối xa, lúc này xung quanh cực kỳ yên tĩnh, sự yên lặng cũng khiến thần kinh Văn Dũng trở nên căng thẳng. Rồi bỗng, những tiếng rên rỉ của phụ nữ phát ra, kèm theo đó là những lời mời gọi.

"Quay lại đây, lại đây".

Cứ như một đợt sóng mềm mại lan tới. Với một tên cẩu độc thân, cái này đối với Văn Dũng thực là một trở ngại lớn. Hắn bắt đầu bước chậm lại. Như thấy được sự thay đổi của con mồi, những âm thanh nhục dục vang lên với tần suất dày đặc hơn.

Lúc này, Văn Dũng hít một hơi, ngồi hẳn xuống đất, lẩm nhẩm theo những gì hắn học từ Thanh Thuần Thần Niệm tầng thứ nhất, cố gắng đẩy lùi tạp niệm ra khỏi đầu.

Không rõ bao lâu sau, hắn mở mắt, trên đầu mơ hồ có một vầng sáng nhàn nhạt phát ra. Lúc này trong suy nghĩ của Văn Dũng chỉ còn con đường phía trước, ngoài ra không có gì cả. Hắn đứng dậy từ từ di chuyển, bước đến cửa tiến ra ngoài.

Vừa thoát ra, mồ hôi tuôn như tắm, Văn Dũng mới như hoàn hồn.

"Thật là may mắn, không ngờ mình lại yếu đuối về tinh thần như vậy. Không biết đã tốn bao nhiêu thời gian. Còn cửa thứ hai nữa, phải tốc chiến tốc thắng".

Đến cửa thứ hai, lại có một tấm bia đá, trên đó ghi vài hàng chữ.

"Dùng mọi thủ đoạn tiến tới cuối đường, đánh giết hoặc đẩy đuổi toàn bộ hung thú ngăn cản. Có thể dùng phù của bản thân tự chuẩn bị sẵn, hoặc dùng vật liệu để vẽ thêm".

Kế bên bia đá là một bàn cao, trên đó hoàng chỉ, nghiên mực, bút lông đã chuẩn bị sẵn, ngoài ra còn có chu sa và một loạt các loại nguyên liệu Văn Dũng không hề biết tên. Tính ra hắn vốn mù tịt về phương diện này, may mắn phát hiện ra máu mình có thể có linh lực nên mới có thể họa phù như hiện tại, chứ về cơ bản để tạo ra loại mực có linh lực phải làm như thế nào thì hắn không biết.

Dĩ nhiên Văn Dũng đang rất gấp gáp về thời gian, hắn cũng không có ý định tìm hiểu về các loại nguyên liệu thần bí trên. Số mảnh phù trên người cũng đủ để hắn hành động một phen.

Không nghĩ nhiều, Văn Dũng dán Phong Hành Phù lên chân, cầm trên tay hai mảnh phù gỗ.
Vừa mở cửa hắn tung luôn cả hai vào trong, rồi tiện đà lao vào. Tiếng nổ và quầng lửa hiện lên thổi tung hai con phi xà đang ẩn nấp gần cửa vào. Văn Dũng chạy nhanh vào trong, một đường thẳng tiến. Trên đường đi hắn dùng phương thức hành động như sấm chớp, hai tay liên tục phóng ra phù gỗ, thổi bay những con hung thú thấy mồi ngon xông tới.

Những hung thú này có con là rắn, có con là gấu, lại có loại lợn rừng. Nhưng đại đa số đều không khủng bố như con lợn rừng Văn Dũng vừa gặp trong rừng, căn bản không chịu nổi đòn hỗn hợp từ Bạo Phù và Hỏa Phù đồng thời bộc phát.

Tiến tới cuối đường, đối thủ thực sự mới xuất hiện, đó là hai con rùa lớn. Mai rùa của chúng có hoa văn quái dị, cực kỳ rắn chắc, Văn Dũng dùng một lượt hơn mười Bạo Phù mà chỉ như gãi ngứa với nó, thậm chí cơ thể còn không xê dịch một chút. Tuy vậy, đổi lại với lực phòng ngự đỉnh cao như vậy, tốc độ và khả năng xoay chuyển của hai con rùa này lại cực kém. Văn Dũng lại có Phong Hành Phù dưới chân, thấy đánh không chết được hai con hung thú này, hắn liền lách người chạy thẳng. Với tốc độ rùa bò, hai con vật vô phương đuổi theo, đành gầm lên vài tiếng tiếc nuối rồi nhìn Văn Dũng dần khuất sau cánh cửa.

"Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, may mà mình dùng thủ đoạn lôi đình toàn lực tấn công ngay từ đầu".

Văn Dũng vui mừng nhủ thầm trong khi chờ màn sáng trước mặt chầm chậm tan đi, vừa mở cửa hắn đã bị cuốn vào màn sáng ấy và đành đứng bất động.

Khi mọi thứ trước mắt bắt đầu rõ ràng, hắn thấy phía trước là một khoảng sân rộng, chính giữa sân là một đài cao. Nhiều người đang tản mát từng tốp trên sân, sau khi thấy Văn Dũng thì bắt đầu lục tục kéo tới đứng dưới đài cao. Ngỡ ngàng một lúc, Văn Dũng chợt hiểu, hắn là người gần cuối tham gia dự thi, chỉ còn chờ Tóc Xoăn vượt qua nữa là cuộc khảo hạch sẽ kết thúc.

"Xem ra đài cao này chính là nơi sẽ công bố kết quả".

Hắn không nghĩ nhiều liền theo mọi người, tới giữa sân rồi ngồi xuống. Nhắm mắt tĩnh tâm một lúc, mọi mệt mỏi do dùng thần niệm liên tục trong thời gian ngắn dần biến mất. Lúc này Tóc Xoăn cũng bước ra từ quầng sáng, vừa cười vừa đi tới chỗ Văn Dũng, vỗ vai hắn.

"Cảm ơn huynh đệ, nhờ phù của huynh tặng, ta cũng may mắn thoát khỏi hai con rùa đen quái ác."

Văn Dũng khẽ gật đầu cười nhẹ, khách sáo nói vài lời rồi lại nhắm mắt tĩnh tâm.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top