Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C8 - Nhập Tông

Một thoáng thời gian sau, trên đài cao bỗng xuất hiện hai người. Văn Dũng thoáng giật mình, hắn không rõ hai người đó từ đâu mà hiện ra, cũng không biết họ leo lên đó bằng cách nào. Quả là một màn ấn tượng.

Một tấm vải dài được hai nam nhân mặc võ phục đó thả xuống, trên đó viết tên và thứ tự tám mươi chín người được chọn.

Văn Dũng trong lòng khấn trời vái đất, mím chặt môi đọc nhanh từ trên xuống dưới. Hắn vẫn chưa thấy tên mình nên có phần hơi hụt hẫng.

Tấm vải thả xuống hết, cuối cùng Văn Dũng cũng hét ầm lên, hai tay vung mạnh lên trời, hắn thấy tên của mình rồi, vị trí thứ tám mươi tám, chỉ nhỉnh hơn có một người tên Trương Tấn.

Sau phút hưng phấn bộc phát, Văn Dũng kìm chế lại rồi bắt đầu xem xét điểm số kỹ càng. Nếu chỉ tính điểm kỹ năng, hắn là kẻ xếp thứ ba trong tám mươi chín người, thành tích không tồi, nhưng nếu xét điểm khảo hạch tinh thần, hắn đứng cuối cùng trong danh sách, mà điểm thấp hơn hẳn so với tám mươi tám người còn lại. E rằng nếu đem ra so với tất cả những thí sinh ứng thí, điểm số phần này của hắn sẽ xếp ở nửa cuối bảng xếp hạng.

Trầm ngâm hồi lâu nhưng Văn Dũng cũng không lấy đó làm buồn. Đây là điều gần như đương nhiên. Những đệ tử khác sinh trưởng trong Vụ Giới, họ biết rõ về các khái niệm linh lực, thần niệm, v.v.. Ngay từ nhỏ chắc đã tu luyện để có căn cơ vững chắc. Còn Văn Dũng chỉ mới chập chững đi từng bước đầu tiên, tuy có Thanh Thuần Thần Niệm nhưng công pháp này có vẻ khá cao siêu, hắn luyện tầng hai mãi mà không được, còn tầng một xem ra chỉ là bí pháp "đường tắt" để ngay lập tức nâng cao thần niệm lên mà thôi. Nếu hắn có được nền tảng cơ bản rồi, học xong tầng một này sẽ nhanh chóng đáp ứng yêu cầu mà luyện tiếp lên tầng hai.

Lờ mờ nhận ra khuyết điểm của bản thân như thế, Văn Dũng biết rõ thần niệm của mình còn yếu, nên ở chặng đường đầu của khảo hạch mới gặp khó khăn, trong khi người khác dễ dàng vượt qua. May mắn là ở chặng thứ hai, hắn dùng số lượng lớn mảnh phù gỗ để công kích như sấm sét, hung thú không kịp trở tay. Cũng nhờ có bí thuật Phù Tán lực có thể chia nhỏ các mảnh phù, đưa sức sát thương tản ra trên diện rộng, cộng với Phong Hành Phù khiến cơ thể nhanh hơn nhiều lần, mới có thể nhanh chóng vượt qua, về đích trong tốp ba, qua đó kéo điểm chung cuộc lên vừa đủ để vượt vũ môn.

Vừa miên man suy nghĩ vừa ngẩng đầu lên, Văn Dũng bắt gặp khuôn mặt cười tươi của Tóc Xoăn. Hắn nhanh chóng tiến đến, hỏi

"Huynh đệ có vượt qua không?"

Tóc Xoăn cười lớn
"Tại hạ tên Trương Tấn".

Ồ thì ra là người thứ tám mươi chín, quả thật là có duyên với mình mà, Văn Dũng âm thầm nghĩ trong đầu rồi cũng cười lớn chúc mừng vị huynh đệ vừa chia ngọt sẻ bùi.

Lúc này, trên đài cao lại xuất hiện một bóng người. Người này cũng mặc võ phục nhưng có viền vàng, so với những trang phục không viền của hai người treo bảng trước đây thì rực rỡ hơn. Hắn vuốt khẽ chòm râu rồi nói.

"Được rồi, danh sách đã có. Mời tám mươi chín người có tên nhanh chóng đi về phía đông, ta sẽ sắp xếp cho các người nhập tông. Tất cả những người còn lại, mời đi về hướng tây, sẽ có lối ra rời khỏi núi".

Văn Dũng cùng Trương Tấn vội vã đứng vào hàng, không dám chậm trễ tiến tới. Đúng lúc này, một luồng gió mạnh ở đâu xộc tới. Vút một tiếng, một con lợn rừng lớn chồm lên phóng qua đầu hàng người. Văn Dũng bỗng dựng tóc gáy, con lợn rừng này hình thể lớn gấp rưỡi con vật hắn đại chiến tối hôm qua, nhìn kỹ khuôn mặt còn có vẻ hung tợn hơn rất nhiều.

"Chả lẽ nó vào đây trả thù cho đồng bọn".

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Văn Dũng thì bị dập tắt ngay, bởi hắn đã thấy trên lưng con hung thú là hai người đàn ông. Người ngồi trước cũng mặc võ phục có viền vàng.

"Hàng người này dừng lại, ta có chuyện cần tuyên bố. Các ngươi trực tiếp loại ra một người, ta đưa thiếu niên thiên tài này thế chỗ, cậu ta sẽ đứng hạng thứ nhất".

Lúc này vị đứng trên đài cao dùng một phương thức quỷ dị xuất hiện dưới mặt đất, ông ta khoan thai bước tới phía trước, giơ tay chào rồi khẽ mở miệng.

"Phạm sư đệ, ta là chủ quản kỳ thi năm nay, người làm vậy là có ý gì?"

Người họ Phạm kia nhảy xuống khỏi lợn rừng, tới gần vị chủ quản, không chào mà nói thẳng.

"Huỳnh huynh, đây là cháu đích tôn của Tam trưởng lão, lão nhân gia đã có lời, ta không tránh được, huynh cũng không tránh được".

Vị chủ quản hơi ngửa người ra sau, rồi cười một tiếng, dõng dạc hô lên.

"Trương Tấn, người thứ tám mươi chín, loại".

Văn Dũng đỏ bừng hai tai, ở tầm tuổi của hắn tất nhiên là không còn ngây thơ, việc "con ông cháu cha" có đặc quyền thì đã thấy nhiều lần, và lần nào hắn cũng tức giận. Bước lên một bước, Văn Dũng đang chuẩn bị chất vấn thì Tóc Xoăn dùng tay níu hắn lại.

"Huynh đệ, bỏ đi. Cấp bậc trưởng lão, ta không đối phó được, người nhà ta cũng không. Mà nếu làm lớn chuyện rồi may mắn được vào tông, chắc chắn cũng bị người ta trù dập không thôi. Nên việc gì phải khổ thế. Huynh không cần lên tiếng, ta hiểu rất rõ quy tắc trong cuộc sống. Ba năm nữa hy vọng sẽ tiếp tục đem gà tới ăn cùng huynh".

Văn Dũng còn đang đơ người ngẫm nghĩ về từng câu Trương Tấn nói, thì anh bạn này đã nhanh chóng hành lễ với vị chủ quản họ Huỳnh, rồi không quay đầu đi thẳng hướng tây.

Hai tên mặc võ phục viền vàng nhìn nhau cười rồi cùng hô to.

"Được rồi, nhập tông đi".

Đoàn người lại rục rịch tiến vào, chỉ có chút thay đổi là thiếu niên trên lưng con lợn rừng lúc này ngạo nghễ đi đầu. Hắn từ khi xuất hiện vốn không thèm liếc mắt về phía sau một chút nào.

Khoảng mười lăm phút sau. Văn Dũng cuối cùng cũng tiến vào một đại điện. Hắn được một người mặc võ phục không viền đưa cho một tấm lệnh bài, phía trên có đánh số, và một túi xách bằng vải, phía trong là chăn và gối.

Người họ Huỳnh lúc này lên tiếng.

"Các người đã thành đệ tử Lạp Vân Tông ta. Mỗi người nhìn số trên lệnh bài, đi về phía trước tìm khu nhà có số tương ứng. Mỗi khu sẽ do một sư huynh của các ngươi cai quản. Mỗi người sẽ được đưa về từng phòng, tự mình quét dọn sạch sẽ để có nơi nghỉ ngơi. Các sư huynh sẽ trực tiếp nói những chuyện tiếp theo cho các ngươi. Hãy nhớ, tu luyện là tùy bản thân mỗi người cố gắng, nhanh chóng đạt được cảnh giới khiến tông môn coi trọng là nhiệm vụ của các ngươi, khi đó lợi ích đưa lại không phải nhỏ. Được rồi, đi đi!"

Nói xong, không cần giấu diếm, hắn quay người lại với vị thiếu niên đích tôn kia, ân cần.

"Công tử, mời về phòng riêng, đã có người chuẩn bị sẵn mọi thứ cho ngươi."

Văn Dũng không khỏi cảm thán trong lòng, ít nhiều những chuyện này cũng nên làm kín đáo chứ, không sợ lời ra tiếng vào quy kết tông môn thiên vị bất công sao.

Bĩu môi khinh bỉ một hồi, hắn cũng vội đi tìm khu nhà mình sẽ ở, và chính thức bước vào con đường tu luyện mà không biết có gian nan hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top