Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 316 : Tôi là người mù , tha cho tôi đi (18)

Trên ti vi đang phát tin tức, về vụ người ở lầu hai bị giết, dư luận đang tranh luận rất nhiều, trong phòng còn phát hiện vài phụ nữ, làm cho chuyện này được đẩy lên đỉnh điểm.

Không chỉ là tin tức, trên mạng cũng nổi lên bàn tán , tên sát nhân cuồng thủ pháp giết người rất đặc biệt lại có tính nghệ thuật, đa số những người bị giết là người vô dụng , tàn tật , người này đúng là coi thường luật pháp.

Trên mạng chia làm hai hướng, bên khen ngợi muốn sát nhân cuồng duy trì , còn một bên mong cảnh sát bắt tên sát nhân cuồng này lại trừng phạt theo pháp luật.

Chung quy là tên sát nhân cuồng giết người liên hoàn , nhưng vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, phần lớn mọi người đều đề phòng lo lắng, ban đêm cũng không ai dám ra ngoài bừa bãi.

Đường Tần tắt đi ti vi, đem đồ ăn dọn lên bàn , "ăn cơm. "

Thẩm Ngư đứng dậy đi qua , ngồi vào ghế bắt đầu ăn cơm .

Nghĩ đến giữa trưa hôm nay tên sát nhân cuồng nói muốn tới tìm cô, trong lòng lập tức lạnh xuống.

Kỳ thật cô muốn tìm Đường Tần đến phòng cô nằm vùng , cùng nhau bắt tên sát nhân cuồng này.

Chính là cô đối với Đường Tần vẫn chưa hết hiềm nghi, nếu hắn là tên sát nhân cuồng, nghe cô muốn cùng nhau bắt hắn, cô chắc chắn sẽ bị cắt thịt thành lát luôn.

Đúng là rối rắm mà , chỉ có một cách để tránh thoát qua đêm nay , đó chính là......

"Đại ca......" cô dừng động tác ăn cơm lại , gọi một tiếng.

Đường Tần ừ một tiếng .

"Chính là .....hôm nay buổi tối tôi có thể hay không ngủ ở nhà anh a."

Thẩm Ngư lắp bắp giải thích, "Chính là mấy ngày nay tôi luôn có cảm giác trong nhà tôi có người, tôi lại nhìn không thấy ,trong lòng đặc biệt sợ hãi."

"Tôi có thể ngủ ở sô pha được , sẽ không..... "

Đường Tần đánh gãy lời cô nói,"Có người? "

Cô dùng sức gật gật đầu ,"Thật sự, đêm qua phòng tôi vốn dĩ mở đèn, nhưng lúc tôi từ phòng tắm đi ra thì bị tắt, cả đêm qua tôi không dám ngủ , thật sự rất đáng sợ. "
Cô cũng không nói dối chuyện đêm qua , chỉ là chuyện phát sinh sau đó cô không nghĩ sẽ nói với Đường Tần.

"……"khóe miệng Đường Tần nhấp thành một đường, mặt lạnh băng :"Vậy sao đêm qua cô không gọi điện cho tôi?"

Thẩm Ngư nắm đôi đũa cắm cắm vào chén cơm, tay run rẩy, "Cũng do quá sợ hãi nên....tôi quên mất."

Đường Tần nheo nheo đôi mắt, buông đôi đũa, trầm giọng nói:"Cô ngủ ở phòng cho khách đi."

Thẩm Ngư kinh hỉ gật đầu .
Hấp tấp ăn cơm xong, trở về phòng lấy quần áo tắm rồi trở lại , tắm rửa xong xuoi lên giường nằm.

Trong phòng đồ đạt đơn giản, ngoài giường lớn cùng tủ quần áo cũng không còn gì, cô không thể nhìn thấy đi vào cũng không bị vướng đến.

Đường Tần tới đưa chăn cho cô, chỉ là nhìn thoáng lên người cô đang mặc áo ngủ , ánh mắt chuyển ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nói :"Tôi ở cách vách , cô có việc gì kêu tôi."

Thẩm Ngư gật gật đầu, cảm kích nói lời cảm ơn :
"Đường Tần, anh thật tốt ,cảm ơn anh."
Âm cuối còn mang theo vài phần thẹn thùng thành khẩn.

Tóc cô dài xõa trên vai , trên đầu giường ánh đèn mờ nhạt rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hơi câu khóe mắt lên chạm đến nốt ruồi đen, tóc đen rũ ở một bên mặt, nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Cô gái lớn lên không phải loại xinh đẹp kinh diễm, mà là loại càng nhìn càng yêu thích , Đường Tần từ nhỏ đã bị mẹ anh vứt cho nhà ông bà , nên trong lòng đối với phụ nữ luôn sinh ra loại cảm giác bài xích , cứ như vậy đến nay ,toàn bộ cục cảnh sát chỉ có một mình anh đến tuổi này vẫn độc thân.

Trái tim Đường Tần bỗng nhiên xuất hiện cảm giác rung động lạ thường , loại cảm giác này không chỉ xuất hiện một lần, Đường Tần không biết phải làm sao, mà người tạo ra chuyện này hết thảy là cô gái mù này.

Vẫn luôn không nghe anh đáp lại, Thẩm Ngư còn tưởng rằng anh đi rồi, một tay cởi bỏ áo ngực ra nhét xuống dưới gói , sửa sang lại chăn một chút liền nghe được tiếng hít thở nặng nề.

Kinh hách ngẩng đầu, trước mắt tối đen không thấy rõ , nhỏ giọng gọi một tiếng:"Đường .....Đường đại ca , anh còn ở đây sao?"

Nhìn toàn bộ quá trình cô cởi áo ngực ra Đường Tần vẻ mặt kinh ngạc ,
Sắc mặt lạnh lùng không được,ánh mắt cầm lòng không được dừng trên người cô gái bởi vì cởi bỏ áo ngực mà cổ áo trượt xuống bả vai,ánh sáng đèn chiếu lên bả vai trắng tuyết, lại nhìn từ cổ áo đi xuống, Đường Tần đứng trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng ngực của cô lộ một nửa ra bên ngoài.

Nhiệt độ bên tai nóng lên, Đường Tần hốt hoảng thất thố dời ánh mắt đi , lui về phía sau đưa lưng về phía cô, thanh âm từ tính khàn khàn :
"có việc thì kêu tôi, tôi đi đây."

Loảng xoảng một tiếng, cửa đóng lại.

Thẩm Ngư ngồi trên giường không nhanh không chậm kéo áo ở vai lên ngay ngắn, nằm xuống kéo chăn lên bụm mặt rầu rĩ nở nụ cười.

"Ha ha ha ha , tên cảnh sát này còn rất ngây thơ a." Tuy cô không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng đến cảnh người đàn ông cả người chặt vật rời đi lại muốn cười .

[A, cô một ngày nào đó sẽ hối hận.]
Hệ thống ghi nhớ trêu chọc đàn ông ngay thẳng nóng nảy lên như vậy có ngày lên trời.

Thẩm Ngư hừ một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.

Ra khỏi cửa phòng Đường Tần đi tới ban công , đóng cửa kính lại, ấn điện thoại gọi.

"Giúp tôi đều tra một người. "

"Ai vậy , Tần ca."

"Giáo viên dạy toán ở trường tiểu học khuyết tật thành phố Giang Thanh."
"Được, Tần ca. "

Đường Tần bỗng nhiên nhớ đến em trai anh cũng cùng Giang Thanh học chung trường tiểu học, em trai anh  mỗi ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, anh đối với người em trai này vẫn không thích lắm.

Đường Tần từ nhỏ đã sống với ông bà, sau này lại tham gia quân ngũ đến mười năm mới về nhà , cùng người trong nhà cũng không có nhiều tình cảm, tính tình anh lạnh nhạt lãnh đạm, sau này làm cảnh sát nên cùng người trong nhà cũng không hòa hoãn bao nhiêu.

Nhưng đối với em trai này vẫn muốn quan tâm chút, lại ấn điện thoại gọi, vừa kẹp điếu thuốc hút một ngụm.

"Anh?"người ở đầu bên kia không nghĩ anh chưa từng liên lạc với mình giờ sẽ gọi điện thoại đến .

"Cậu đang ở đâu?"

Đường Dễ bởi vì đang chạy đến WC của quán bar , run run thân thể, cười nói dối , "Ở trong phòng ngủ a, anh có việc gì sao ?"
"Cậu có quen biết Giang Thanh không? "

"Có biết a." Đường Dễ kinh ngạc ,
"Anh , anh cũng biết Giang Thanh à ?"

Đường Tần :"cậu cùng hắn rất thân thuộc?"

"Rất thân đi , biết nhau từ tiểu học. "

"Hắn là người như thế nào?"

Đường Dễ hồi tưởng một chút, nói "Khá tốt a, nhưng là luôn ở nhà , giống phụ nữ vậy, luôn ở nhà đọc sách , kêu hắn ra ngoài chơi cũng không ra , chỉ muốn chậm rãi đọc sách ……không đúng không đúng, anh đừng hiểu lầm, em cũng rất thích đọc sách ."

Mí mắt Đường Tần nâng lên:
"ừ , tắt đi"

"Được, anh"

Sáng sớm, Thẩm Ngư nhất thời chưa tỉnh ngủ, còn tưởng rằng ở nhà mình , chưa đi đến WC , liền đụng vào tường, ầm một tiếng, ngồi xuống mặt đất .

Cửa phòng đột nhiên mở ra , Đường Tần chạy tiến vào, nhìn cô đang ngồi trên mặt đất, nhìn bốn phía , nhíu mày hỏi ,"Làm sao vậy ?"

Thẩm Ngư đâm đau tỉnh , bả vai sau lưng còn chưa tốt lên , giờ còn va chạm, càng đau , cô xoa xoa cái trán , nói :
"Tôi tưởng rằng ở nhà mình …… xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi. "

Đường Tần cả đêm làm thế nào cũng không ngủ được, tưởng tượng đến cô gái đang ở cách vách , thân thể liền nóng lên thật không thoải mái , ánh mắt lại tiếp tục xúc với một mảnh trắng tuyết, là cô té trên mặt đất không chú ý , nên quần áo trên bụng bị nhấc lên lộ ra một mảng lớn da thịt , nghĩ đến cô gái này còn không mặt áo ngực, ánh mắt thâm sâu, đỡ cô lên lạnh lùng nói "Lần sau chú ý ."
Nói xong cũng đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~
Edittor :Hoàng kim <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top