Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao giật mình tỉnh giấc, mới sáng sớm đã bị chân của đối phương đạp trúng rồi. Nàng đắp chăn của Viên Nhất Kỳ, ngủ trong phòng của Viên Nhất Kỳ, chỉ là ngay khi vừa mở mắt ra, liền mơ hồ cảm thấy trong chăn chứa nhiều thứ hơn bình thường.

Đám nhỏ lại trèo lên giường rồi sao... Thẩm Mộng Dao mông lung ngáp một cái, đêm qua vận động cường độ lớn, tiêu hao thể lực quá độ khiến thắt lưng nàng hiện tại nhức mỏi vô cùng. Chăn bên cạnh phồng lên, để lộ một đôi chân dài ra bên ngoài.

"Viên Nhất Kỳ?" Thẩm Mộng Dao nhíu mày. Đứa nhỏ này thật là, qua nhiều năm như vậy rồi tướng ngủ cũng không khá hơn là bao.

Thuận tay kéo chăn ra.

Mẹ ơi cái quái gì vậy. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Mộng Dao khi nhìn thấy cảnh tượng trong chăn.

Ba Viên Nhất Kỳ, mặc quần áo khác nhau, phong cách cũng rất khác biệt, đang ôm nhau thành một đoàn vặn vẹo bên trong.

Bốn người chen chúc trên một chiếc giường đơn! Không chật mới lạ!

Khoan khoan, bây giờ là lúc hỏi câu này sao, không phải nên thắc mắc từ đâu ra nhiều Viên Nhất Kỳ như vậy à?! Không hổ là Thẩm Yeye, đến điểm đầu tiên chú ý cũng thật khác người.

Một cước đạp tỉnh toàn bộ ba Viên Nhất Kỳ, ba người ngã khỏi giường đau đớn rên rỉ.

"Mẹ nó? Mấy người là ai?"

Thẩm Mộng Dao nhìn bộ dáng mắt tròn mắt dẹt của ba Viên Nhất Kỳ, vẫn luôn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đùa đấy à, cốt truyện đồng nhân cẩu huyết thái quá như vậy sao lại xuất hiện trên   người phụ nữ độc lập kiên quyết tin vào khoa học như tôi cơ chứ!!

"Thẩm Mộng Dao?" Viên Nhất Kỳ mặc âu phục, người trông có vẻ bình tĩnh trầm ổn nhất trong số ba người ngồi dậy trước, đôi mắt híp lại, đầy nguy hiểm nhìn Thẩm Mộng Dao, cổ họng lại lần nữa cuộn xuống, khi này mới để ý tới cà vạt của bản thân.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy Viên Nhất Kỳ này thật giống loại tổng tài ác bá một tay che trời trong mớ cẩu huyết từng đọc, nhất thời cảm thấy ớn lạnh. Chúa ơi, mau nói cho con biết làm thế nào mới có thể tống mấy người này trở về thế giới của họ vậy!!

"Cái gì." Thẩm Mộng Dao lãnh đạm đối diện với tổng tài Viên Nhất Kỳ đang ngồi trên mặt đất.

Khóe miệng của Viên Nhất Kỳ mặc âu phục nhếch lên thành một đường tà mị, dung mạo của người này so với Viên Nhất Kỳ mà Thẩm Mộng Dao biết quả thật có chút không giống nhau: đuôi mắt của người này hơi cong lên, bả vai rộng nhưng vòng eo lại nhỏ, khiến người ta không khỏi nghĩ tới hình tượng tổng tài tà mị bá bạo.

Em đứng dậy phủi phủi vài cái, một bước dài tiến về phía trước, thuận thế nửa quỳ trên giường. Ngón tay thon dài bóp chặt lấy cằm của Thẩm Mộng Dao, ép buộc nàng đối mặt với mình, rồi tiến đến bên tai Thẩm Mộng Dao, dùng thanh âm trầm thấp khẽ nói: "Hiện tại không còn sợ tôi nữa rồi sao? Hả?"

Thẩm Mộng Dao đau đến nhăn mày, tức giận mở miệng nói: "Cậu nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là Thẩm Mộng Dao của cậu!!"

Viên Nhất Kỳ mặc âu phục nhếch khóe miệng lên, nhướng mày nói: "Tôi biết chị không phải chị ấy, chị ấy sẽ không như vậy."

"Chị ơi..." Một Viên Nhất Kỳ khác mặc hoodie màu đỏ đột nhiên nức nở, đôi mắt nai con sáng lấp lánh.

Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu nãi cẩu, Thẩm Mộng Dao né tránh cái ôm của Viên Nhất Kỳ mặc hoodie. Tổng thể mà nói thì Viên Nhất Kỳ này cũng rất công khí, chỉ là bộ dáng tương đối ngoan ngoãn, đuôi mắt rũ xuống trông đầy đáng thương.

Thẩm Mộng Dao ghét nhất là dỗ trẻ con!!!

Viên Nhất Kỳ mặc âu phục ngồi trên ghế lại hứng thú nhìn về phía này, Thẩm Mộng Dao chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng.

Thiếu niên Viên Nhất Kỳ mặc áo sơ mi trắng có lẽ là người khiến Thẩm Mộng Dao cảm thấy thân thuộc nhất. Tóc vàng xõa qua tai, thuần thục mở máy tính ra chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng reo phấn khích, sau đó theo bản năng hô: "Thẩm Mộng Dao, nhìn em! Xem em chơi này..."

Khoảnh khắc đó, dường như lại quay trở về 336 của bảy năm trước. Thiếu niên của Thẩm Mộng Dao sẽ vừa chơi game vừa chờ nàng về nhà, sẽ vụng về thay bóng đèn, sẽ thuận tay mở nắp chai nước rồi mới cho nàng. Trong cơn động tình, sẽ dùng đôi đồng tử đen tuyền xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, sẽ bỏ lại ván game còn đang dang dở rồi nhào tới. Các nàng đã trải qua vô số ngày đêm bên nhau trên chiếc giường nhỏ ở 336 như vậy.

Thẩm Mộng Dao từng tìm kiếm tình yêu của Viên Nhất Kỳ ở vô số nơi, trong hành động lãng mạn của tiểu hài tử khi mới được khai thông, trong bức thư tình tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của Viên Nhất Kỳ, trong giọng nói trong trẻo của Viên Nhất Kỳ, trong động tác thô bạo như vũ bão của Viên Nhất Kỳ, trong cả những cuộc cãi vã không ngừng...

Quá giống rồi.

Ngay cả ngữ khí, thần thái hay độ cong nơi khóe miệng cũng thật giống nhau.

"Chị thích cái đó sao?" Viên Nhất Kỳ mặc âu phục nhíu mày, rõ ràng có chút ghen tị không vui.

Viên Nhất Kỳ mặc hoodie bĩu môi, ủy khuất ngồi một bên không lên tiếng.

Cho dù là Thẩm Mộng Dao trong vũ trụ nào, thì đều là Thẩm Mộng Dao, tất cả các Viên Nhất Kỳ đều sẽ vì nàng mà tranh giành tình cảm.

Viên Nhất Kỳ mặc âu phục trầm mặc thật lâu, ngón trỏ khẽ vuốt mày đẹp, do dự hỏi: "Tóm lại thì... nơi này là đâu?"

Chúa ơi! Ba Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng có một người bình thường! Hai người vô lo vô nghĩ kia ngay cả việc bản thân đang ở đâu cũng không buồn thắc mắc.

Thẩm Mộng Dao trả lời em: "Đây là trung tâm sinh hoạt của SNH48. "

Ánh mắt của tiểu nãi cẩu Viên Nhất Kỳ sáng lấp lánh, khi nói chuyện, răng khểnh trắng liền thoắt ẩn thoắt hiện: "Chị là thần tượng sao? Em cũng vậy."

Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên, ai mà ngờ rằng Viên Nhất Kỳ trong vũ trụ khác cũng là tiểu thần tượng cơ chứ, bởi vậy liền tiếp lời: "Vậy Thẩm Mộng Dao trong vũ trụ của cậu làm gì?"

Vành tai Vệ Y Viên Nhất Kỳ trong phút chốc nổi lên một tầng phấn hồng nông cạn, lắp bắp nói tiếp: "Chị...chị ấy là kim chủ của em..."

"Được bao nuôi?" Viên Nhất Kỳ mặc âu phục nhất thời kinh ngạch.

"Đừng nói thẳng ra như vậy chứ!" Viên Nhất Kỳ mặc hoodie thẹn quá hóa giận.

"Viên Nhất Kỳ còn lại đâu? Làm gì vậy?"

"Còn cần phải hỏi sao, học sinh đấy", Viên Nhất Kỳ xắn tay áo lên nhìn thoáng qua đồng hồ, "Cái hơi thở nghèo nàn ấy, vừa nhìn đã biết là học sinh."

Cũng phải thôi, Viên Nhất Kỳ mặc âu phục là tổng tài, trang phục thường ngày đều là hàng hiệu tối giản sang trọng. Tiểu nãi cẩu Viên Nhất Kỳ là thần tượng, còn được kim chủ nhiều tiền bao nuôi, từ đầu đến chân đều là đồ đến từ các thương hiệu nổi tiếng, chỉ có Viên Nhất Kỳ mặc áo sơ mi kia là người bình thường.

Viên Nhất Kỳ mặc áo sơ mi cuối cùng cũng kết thúc một ván game, lười biếng duỗi thắt lưng đứng lên, chậm rãi đi tới.



TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top