Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Trời mưa rồi...

Viên Nhất Kỳ chán nản nằm trên giường, nhắm mắt lại muốn ngủ để bỏ quên sự buồn bực trong lòng. Nhưng tiếng mưa rơi khiến cho cậu không thể nào không cáu gắt ngồi bật dậy vò đầu mình khiến mái tóc vốn dĩ không mấy nghiêm chỉnh lại thêm mấy phần rối loạn.

Chiếc điện thoại trên giường sáng lên mấy lần, Viên Nhất Kỳ uể oải cầm lên, mở máy ra muốn trả lời người chị em tốt Tả Tịnh Viện đang hưng phấn hỏi xem tối nay tới Thượng Hải nên mua gì tặng cho Tống Hân Nhiễm.

Nhưng... Có một điều mà Viên Nhất Kỳ quên mất, khi nãy tắt máy, cậu vẫn chưa thoát ra khỏi khung chat với một người...

Viên Nhất Kỳ mở máy, đập vào mắt, cũng đập mạnh vào trái tim có mấy phần đớn đau, cũng là nguyên nhân cho sự cáu kỉnh của cậu - khung chat trò chuyện với Thẩm Mộng Dao.

Từ lúc có thông báo sẽ có đại hội thể thao, Viên Nhất Kỳ liền nhanh chóng tìm được danh sách các môn thi đấu, cũng rất nhanh liền chọn môn bắn cung vì muốn lấy lại hình tượng cool ngầu của mình sau hai lần mất mặt ở đại hội thể thao mấy năm trước vì môn nhảy cao.

Nhưng có một vấn đề không nhỏ... Muốn báo danh môn thi đấu.. Phải thông báo cho đội trưởng.. Mà đội trưởng của H đội hiện tại còn không phải là bạn gái cũ của cậu sao?

Xoắn suýt nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin thông báo cho người kia. Dù sao, cậu cũng muốn trò chuyện với Thẩm Mộng Dao... Dù cho đó là vì công việc đi nữa..

Không mất nhiều công sức tìm kiếm, bởi vốn dĩ, tên của Thẩm Mộng Dao vẫn luôn được Viên Nhất Kỳ ghim lên đầu, cũng chưa từng tháo xuống...

Mở ra khung chat, lần nhắn tin gần nhất cũng đã là của ba tháng trước, Hứa Dương Ngọc Trác vì vội vã lên máy bay, cũng tiện lúc đang nhắn tin đùa giỡn với cậu mà nhờ nhắn với Thẩm Mộng Dao mình vẫn sẽ trở về kịp lúc để lên công diễn.

Không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, Viên Nhất Kỳ bắt đầu gõ chữ, kiểm tra mất mấy lượt mới dám ấn gửi đi :
- Đội trưởng, em muốn báo danh môn bắn cung

Rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm, rõ ràng đã nói sau khi nhắn phải đứng dậy đi phối đồ để tối đi đón Tả Tịnh Viện.. Kết quả là vẫn cầm chặt điện thoại, ngồi bất động trên giường chờ người nào đó trả lời tin nhắn của mình.

Cũng không biết là chờ tới lúc nào, cho tới khi tiếng "tinh" vang lên mới kéo được Viên Nhất Kỳ đang chìm đắm trong những hồi ức xưa cũ trở lại hiện tại.

Cúi đầu nhìn chằm chằm khung chat, chỉ thấy Thẩm Mộng Dao nhắn lại mấy câu :
- Ừ
- Nhưng bắn cung cũng có mấy người đăng ký, phải đấu với nhau để chọn ra 2 người tham gia thôi
- Có gì A Hân sẽ báo lại với em sau

Ngắn gọn mấy câu, khiến tâm trạng của cậu giống như rơi xuống đáy vực. Nhưng làm sao đây, cậu cũng không thể bắt Thẩm Mộng Dao trả lời cậu thêm một câu... Có tư cách gì cơ chứ...

Thoát khỏi khung chat, trả lời Tả Tịnh Viện nên mua ít đồ ăn vặt mà Tống Hân Nhiễm thích rồi lại ném điện thoại vào một góc để đi tắm. Nếu có thể, cậu nguyện ý tắm cho đến khi những suy nghĩ của mình hiện tại trôi theo dòng nước kia.

Mà ở phòng 336, cũng có một người đang nhìn vào điện thoại, mắt cũng không rời khỏi khung chat với người ở phòng 348 kia. Lúc Viên Nhất Kỳ nhắn, nàng đã mất một thời gian để ổn định lại tâm tình, dùng sự lý trí của bản thân để gửi đi những tin nhắn kia... Ai nói có thể bình tĩnh trước người yêu cũ... Hơn nữa, lại là người mà nàng còn yêu...

Thoát khỏi khung chat, nhưng vẫn là thấy được tên của Viên Nhất Kỳ được ghim trên đầu bảng chat của nàng.

Đã xóa nickname, xóa luôn cả màu của khung chat, đưa khung chat trở lại trạng thái ban đầu - cũng là một lời kết thúc cho mối quan hệ của hai người. Nhưng có một điều không đổi là cả hai vẫn luôn đặt người kia ở trên cùng, ghim chặt cái tên đó trên khung chat, cũng là đóng chặt cái tên đó vào trái tim mình.

Buồn cười là cả hai đều không biết rằng đối phương luôn đặt mình ở trên cùng của khung chat, trước giờ chưa hề tháo bỏ.

Đáng buồn là, cả hai đều cho rằng đối phương đã tháo xuống toàn bộ, chỉ khi cần mới nhắn 1,2 câu đầy cứng ngắt vào khung chat đã từng tràn đầy mật ngọt này.

Nhưng mà, không bí mật nào có thể giấu được mãi mãi...

Công diễn H đội, khi chờ đến lượt unit của mình, Hứa Dương Ngọc Trác buồn chán vì máy của mình hết pin liền mượn điện thoại của Thẩm Mộng Dao bắt đầu chơi điên cuồng. Viên Nhất Kỳ lúc này từ trên sân khấu trở xuống cũng không để ý, tiến đến ngồi bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác nghỉ ngơi một chút. Nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang bị đuổi giết trong game cũng liền nghĩa hiệp mở máy, đăng nhập tiến vào mở đường cứu Hứa Dương Ngọc Trác một mạng.

Có Viên Nhất Kỳ giúp sức, hai người nhanh chóng đánh thắng trận này. Còn chưa kịp trêu chọc Hứa Dương Ngọc Trác vài câu thì cô đã quay đầu ra sau nói
"Dao Dao, Đan Ny gửi tin nhắn cho em này"

Thẩm Mộng Dao đang kiểm tra lại trang phục của mình để chuẩn bị lên sân khấu cũng nhanh chóng hướng chỗ Viên Nhất Kỳ và Hứa Dương Ngọc Trác mà bước tới. Cố gắng lơ đi Viên Nhất Kỳ, nhận lấy điện thoại từ tay Hứa Dương Ngọc Trác. Lúc nàng bắt đầu gõ câu trả lời Trịnh Đan Ny thì Vương Dịch đã gọi nàng, phải lên sân khấu rồi. Thẩm Mộng Dao chỉ kịp đưa điện thoại cho Hứa Dương Ngọc Trác bảo cô nhắn lại cho Trịnh Đan Ny rằng ngày mai mình rảnh nên sẽ cùng cô chọn đồ.

Mà Viên Nhất Kỳ ngồi bên cạnh thấy Thẩm Mộng Dao bước qua đây cũng chỉ có thể giả bộ không quan tâm mà cúi đầu bắt đầu đánh một trận mới. Cho đến khi Thẩm Mộng Dao lên sân khấu, Viên Nhất Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng nàng bước lên sân khấu... Đang định quay sang tiếp tục trêu chọc Hứa Dương Ngọc Trác để  quên đi chuyện này thì lại nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang nhắn tin trả lời Trịnh Đan Ny hộ Thẩm Mộng Dao.

Bản tính tò mò trỗi dậy thật sự không đúng lúc, Viên Nhất Kỳ mất cả nửa ngày đắn đo xem có nên nhìn lén cuộc trò chuyện của bạn gái cũ với người khác không. Cuối cùng vẫn là giương cờ trắng đầu hàng trước bản tính tò mò của bản thân, Viên Nhất Kỳ lợi dụng chiều cao của mình mà nhấc người lên, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà đúng lúc này Hứa Dương Ngọc Trác đóng lại khung chat khiến cho Viên Nhất Kỳ không thể nhìn thấy được cuộc trò chuyện giữa Thẩm Mộng Dao và Trịnh Đan Ny. Nhưng mà... Cậu lại thấy được một thứ khác, mà thứ này lại đánh động vào sâu trong đáy lòng cậu... Tên của cậu, ba chữ Viên Nhất Kỳ được ghim lên đầu bảng chat của nàng...

Viên Nhất Kỳ thẫn thờ ngã xuống ghế, cũng không để ý Hứa Dương Ngọc Trác đã nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cũng đoán được cậu đã nhìn thấy gì nhưng cô cũng không nói ra, biết rõ cả hai đứa nhỏ trong lòng còn có nhau, nhưng mà... Tình yêu của hai người, vẫn nên để tự hai người nói với nhau đi.

Thẩm Mộng Dao sau khi diễn xong cũng nhanh chóng trở lại, Hứa Dương Ngọc Trác thấy nàng cũng liền trả máy cho nàng rồi kéo lấy Trương Hân đang mải xem các loại pocket lên sân khấu. Hôm nay unit của hai người là điệu tango lặng im a ~~

Thẩm Mộng Dao cầm lấy điện thoại của mình, mở lại khung chat xem Trịnh Đan Ny đã trả lời chưa, lúc này cũng mới nhớ ra chuyện mà đáng lý nàng phải nhớ ra ngay lúc thấy Viên Nhất Kỳ ngồi xuống bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác. Thoáng giật mình nhìn Viên Nhất Kỳ, nhưng thấy người kia vẫn chỉ cúi đầu chơi game cũng liền thu lại ánh mắt, lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày rồi nhanh chóng đi thay trang phục diễn kế tiếp.

Thật ra, trong lòng nàng có chút cảm giác mất mác kỳ lạ,rõ ràng là mong Viên Nhất Kỳ không nhìn thấy, nhưng lúc thấy dáng vẻ thờ ơ không quan tâm của cậu thì lại muốn cậu nhìn thấy cái tên đứng đầu bảng chat của nàng. Rốt cuộc, nàng đang mong chờ điều gì chứ...

Công diễn kết thúc, mọi người đều mệt mỏi trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Thẩm Mộng Dao sau khi zhibo với fan cũng chuẩn bị đơn giản tắm rửa rồi đi ngủ, sau công diễn thật sự rất mệt. Đương lúc nàng chuẩn bị bước vào phòng tắm, tiếng gõ cửa lại thật đúng lúc vang lên.

Nàng chỉ nghĩ đơn giản, mọi người đều đã mệt nên nếu tới tìm nàng vào giờ này, hẳn là có việc quan trọng. Nghĩ nhanh, làm cũng nhanh, Thẩm Mộng Dao nhanh chóng mở cửa phòng mình ra. Mở cửa phòng, đương nhiên nhìn thấy được người đứng trước cửa phòng là ai - Viên Nhất Kỳ tới tìm nàng a!!!

Người trước cửa còn đang ấp úng không biết nên mở lời thế nào, Thẩm Mộng Dao liền ngó đầu nhìn quanh hành lang vắng vẻ, cũng chỉ nhìn Viên Nhất Kỳ liền nói "Có gì vào phòng nói, em còn muốn đứng ở đây đến khi mọi người trong trung tâm đều biết em tới tìm chị sao?"

Nói xong cũng mở rộng cửa phòng, sau đó lại quay lưng đi vào trong phòng. Viên Nhất Kỳ thấy vậy cũng chỉ tăng nhanh bước chân bước vào phòng, cũng tiện tay khóa lại cửa. Thẩm Mộng Dao giống như không để ý tới Viên Nhất Kỳ, cầm lấy quần áo của mình tiến thẳng tới phòng tắm. Thật ra cũng chỉ để bản thân có thời gian chuẩn bị trước khi đối mặt với Viên Nhất Kỳ mà thôi..

Viên Nhất Kỳ lúng túng đứng giữa căn phòng mà cách đây mấy năm đã từng được coi là phòng tân hôn của cậu và Thẩm Mộng Dao. Lúc này, Viên Chuxi không biết từ trong góc nào chui ra, nhảy đến dưới chân Viên Nhất Kỳ, khẽ cọ vài cái, lại kêu lên vài tiếng. Thật giống như muốn hỏi Viên Nhất Kỳ tại sao giờ này mới tới thăm con. Viên Nhất Kỳ thấy Chuxi cũng liền ngồi xuống, bế chú mèo nhỏ vào trong lòng. Trêu đùa vài cái, khiến cho Chuxi cáu gắt vài lần, sau đó cũng buông tha mà nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ.

Viên Nhất Kỳ nhìn chú mèo trong lòng, thầm nghĩ Thẩm Mộng Dao nuôi mèo cũng thật mát tay, nuôi tới béo tốt như vậy ; con của hai người, cũng lớn nhanh như vậy rồi. Viên Nhất Kỳ cúi đầu xuống, khẽ nói với Chuxi " Viên Chuxi, không có baba, phải khiến mama thật vui vẻ, đừng khiến mama buồn nhé. Baba làm mama khóc nhiều rồi, con phải tới dỗ mama, nhé."

Thẩm Mộng Dao khi vừa bước ra khỏi phòng tắm chính là nhìn thấy cảnh Viên Nhất Kỳ đang cúi đầu nói gì đó với Chuxi. Thẩm Mộng Dao vừa lấy khăn bắt đầu lau khô tóc vừa nói với Viên Nhất Kỳ "Có chuyện gì nghiêm trọng mà đã muộn thế này em còn tới tìm chị?"

Viên Nhất Kỳ nghe thấy tiếng của Thẩm Mộng Dao cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, lòng đau buốt nghĩ chỉ khi có việc mới có thể tìm chị thôi sao... Khẽ đảo mắt định lên tiếng nói về chuyện hôm nay bản thân đã nhìn thấy bảng chat của nàng thì ánh mắt của cậu lại dừng lại nơi góc phòng, nơi đang đặt một chiếc piano điện tử ở đó.

Viên Nhất Kỳ buông Chuxi ra, đứng đối diện với Thẩm Mộng Dao "Chị có muốn nghe em hát một bài không?"

Thẩm Mộng Dao khẽ nhăn mày, hôm nay Viên Nhất Kỳ có bệnh a, không phải ở phòng của Viên Nhất Kỳ cũng có thể hát sao, còn chạy tới chỗ nàng làm cái gì a.

Còn chưa kịp trả lời nàng đã nghe thấy Viên Nhất Kỳ nói tiếp "Có lẽ chị đã nghe bài này, nhưng em vẫn muốn tự mình hát cho chị nghe một lần nữa, được chứ? Thẩm Mộng Dao?"

Thẩm Mộng Dao nghe vậy cũng nhanh chóng gật đầu một cái, nhanh như cách nàng suy nghĩ nên đá Viên Nhất Kỳ trở lại 348 hay nên để cô vào 336 ngồi chờ mình.

Viên Nhất Kỳ chờ được cái gật đầu từ Thẩm Mộng Dao cũng liền tiến lại nơi góc phòng, đặt tay lên từng phím đàn thử âm điệu, lại cẩn thận chỉnh âm thanh thêm một lần. Sau đó liền ngồi xuống, từng ngón tay bắt đầu lả lướt trên những phím đàn, giọng hát vừa quen thuộc lại mang thêm mấy phần xa lạ tràn vào trong não bộ của Thẩm Mộng Dao. Cũng không rõ.. Đã bao lâu rồi không nghe được đứa nhỏ này hát cho mình nghe nữa..

Viên Nhất Kỳ chọn bài "Cái tên khắc sâu trong tim tôi" để hát cho Thẩm Mộng Dao nghe..

[ Quên đi chị

Đã vài lần em tự nhủ với chính mình

Càng nỗ lực đuổi theo bóng hình ánh sáng

Chỉ càng không cách nào dứt ra được

Em yêu chị

Chỉ có mình em khắc cốt ghi tâm

Thật không dễ dàng gì để dũng khí trao ra tình cảm trân thật

Sự trầm mặc của chị là ý tốt

Cái tên khắc sâu ở trong tim em

Quên luôn cả thời gian đang trôi

Thế là một lần nói dối chính là cả một đời

Đã từng ngoan cố đối đầu với cả thế giới

Cảm thấy ngay cả hô hấp cũng là một điều xa xỉ

Nếu như có lần sau

Em sẽ lại yêu chị một lần nữa

Cái tên khắc sâu ở trong tim em

Chị lẩn trốn giữa cát bụi mờ mịt

Nếu không phải thế này, em làm sao có thể tiếp tục sống quãng đời còn lại

Em sống ở nơi thành thị lấp lánh ánh đèn rực rỡ

Nắm giữ địa chỉ để bay lên thiên đường

Chị có thể thoải mái bay đi, còn em chỉ có thể dừng lại tại đây

Tìm kiếm chị

Giữa biển người mênh mông nhưng vẫn không thể ngừng nhớ tới chị

Thật không dễ dàng thoát ra khỏi những vết tích của sự nhớ mong

Hồi ức sẽ kết nối em với cả quá khứ

Cái tên đã khắc sâu trong tim em

Quên luôn cả thời gian đang trôi

Khi quyết định yêu một lần cứ như vậy liền yêu cả một đời

Hy vọng rằng cả thế giới này đều đứng yên

Thì nhung nhớ mới không biến thành một điều xa xỉ

Nếu như có lần sau em sẽ lại yêu chị một lần nữa

Cái tên khắc sâu ở trong tim em

Chị lẩn trốn giữa cát bụi mờ mịt

Nếu không phải thế này, em làm sao có thể tiếp tục sống quãng đời còn lại

Em sống ở một thành phố mang tên là "Nhớ chị"

Nắm giữ chìa khoá để bay lên bầu trời

Chị cứ tiếp tục bay đi

Còn em sẽ vì chị mà kiên trì

...............

Cái tên đã khắc sâu trong tim em

Quên luôn cả thời gian đang trôi

Khi quyết định yêu một lần cứ như vậy liền yêu cả một đời

Hy vọng rằng cả thế giới này đều đứng yên

Thì nhung nhớ mới không biến thành một điều xa xỉ

Nếu như có lần sau em sẽ lại yêu chị một lần nữa ]

Tiếng đàn dừng lại, nhưng người vẫn chưa thoát ra khỏi dòng cảm xúc của bài hát. Viên Nhất Kỳ cúi đầu cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Khẽ đảo mắt vài cái để chắc chắn bản thân sẽ không khóc, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng cái cậu thấy lại là hình ảnh Thẩm Mộng Dao đứng bất động, hơn nữa... Hình như, nàng khóc rồi.

Vội đứng dậy ôm người kia vào lòng, bàn tay đưa ra sau lưng nàng, vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt. Viên Nhất Kỳ cảm nhận được Thẩm Mộng Dao ban đầu vẫn còn ngại ngùng, sau đó cũng đưa tay lên nắm chặt lấy vạt áo của cậu, thật chặt...

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, vẫn giữ nguyên tư thế ôm hiện tại mà nói với Thẩm Mộng Dao "Thẩm Mộng Dao, năm đó lần đầu gặp chị, tên của chị cứ như vậy liền khiến em ghi nhớ ở trong lòng thật lâu. Sau đó, cái tên Thẩm Mộng Dao được thay bằng người mà em yêu nhất.. " 

Viên Nhất Kỳ nói tới đây liền hơi ngừng lại một chút, bàn tay vẫn đặt ở trên tóc của người kia khẽ vuốt "Sau đó nữa, từ người yêu của em lại trở thành đồng nghiệp. Cuối cùng, hiện tại..trở thành đội trưởng của em."

Viên Nhất Kỳ buông lỏng chiếc ôm này ra, hai tay đặt hờ ở bên hông của Thẩm Mộng Dao, nhìn vào đôi mắt đã hơi hoe đỏ của nàng, giọng nói đã có phần lạc đi như muốn khóc "Có thể, mối quan hệ của chúng ta có nhiều lần thay đổi. Chỉ có duy nhất tên của chị, vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim của em"

Thẩm Mộng Dao khóc rồi, nàng chờ được điều mình muốn nghe thấy rồi... Viên Nhất Kỳ thấy nàng khóc liền giơ tay lên lau nước mắt cho nàng, tiếp túc nói "Thẩm Mộng Dao, em đã thấy khung chat của chị. Em chỉ muốn nói, em cũng vậy. Trước sau không đổi. Người em yêu, chỉ có chị, mà lần này yêu chị, chính là yêu cả một đời rồi. Làm sao đây, em bỏ không được..."

Viên Nhất Kỳ ngẩng cao đầu, không muốn cho nước mắt rơi xuống, nhưng bàn tay run run đặt bên hông Thẩm Mộng Dao đã tố cáo toàn bộ cảm xúc lúc này của Viên Nhất Kỳ. Mà Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng đành chịu thua, để mặc nước mắt lăn dài trên má. Cúi đầu nhìn người trong lòng, cười nhẹ "Dao Dao của em, em yêu chị... Vẫn luôn yêu chị như vậy. "

Thẩm Mộng Dao giống như chỉ chờ một câu nói này liền siết chặt lại cái ôm này với Viên Nhất Kỳ, giọng nói khẽ khàng rơi vào lỗ tai cậu "Viên Nhất Kỳ, chị cũng vậy, chị cũng yêu em... Rất nhiều"

Nói ra được điều uất nghẹn trong lòng suốt mấy năm nay, cả hai người cũng liền thoải mái ôm đối phương mà khóc thỏa thích một trận. Đúng lúc này, tiếng mở cửa lại vang lên, ngay sau đó là giọng nói của Vương Dịch vọng tới "Thẩm Mộng Dao, em trở về lấy đồ a ~~"

Hai người nào đó như bị điện giật mà vội vàng tách ra khỏi nhau, nhưng nhanh thế nào cũng không nhanh bằng ánh mắt của Vương Dịch đệ đệ nha. Vương Dịch nhìn thấy một màn này cũng chỉ buông một câu nói rồi quay người đi : "Đồ của em không cần gấp, hai người cứ tiếp tục đi."

Cửa đóng, cũng trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng. Nhưng trong không gian yên tĩnh lại có thêm mấy phần xấu hổ chăng?

Thẩm Mộng Dao nhanh chóng lấy lại phong phạm của một tiểu đội trưởng mà nói với Viên Nhất Kỳ "Tiểu Hắc, em đã thấy ai tái hôn còn chia hai phòng ngủ chưa?"

Lúc nói ra câu này, khóe môi nàng còn hơi cong lên, cả người đều bước tới gần Viên Nhất Kỳ khiến cho người kia không thể không lùo bước ra phía sau.

Nhưng ngay sau đó, Viên Nhất Kỳ đặt tay lên vai Thẩm Mộng Dao, xoay người nhanh chóng đem người kia đẩy ngã xuống giường. Mặt kề sát tai của Thẩm Mộng Dao "Dao Dao ~~ Tái hôn đúng là không nên chia phòng, nên làm sao bây giờ a ~~"

Người này dám trêu, người kia dám nghênh đón, Thẩm Mộng Dao nghe thấy cũng đem tay đặt sau cổ Viên Nhất Kỳ, kéo sát người kia lại gần hơn chút nữa, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Viên Nhất Kỳ "Còn phải hỏi sao, mau dọn trở về nha... Tiểu Hắc... ". Theo sau đó còn kèm thêm một cái cắn nhẹ vào vành tai của cậu.

Không khí trong phòng lúc này có chút tăng cao, ánh mắt cả hai đều toát ra nhiệt độ nóng đến bức người, mà ánh mắt này, cũng chỉ dành cho người trước mặt họ lúc này. Đương lúc cả hai cảm xúc cao trào mà sắp làm ra chuyện trẻ nhỏ chớ nên nhìn, giọng nói của Vương Dịch không nhanh không chậm lại vọng tới cùng với tiếng mở cửa "Dao Dao, quên nói với hai người, chút nữa Hân Dương mời cả đội.... đi.... ăn....."

Hai từ cuối được Vương Dịch thốt ra một cách khó khăn vì khi nói ra cũng là lúc Nhất Nhất đệ đệ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Thẩm Mộng Dao liếc mắt nhìn Vương Dịch, giọng nói còn mang theo vài phần bất mãn "Vương Dịch, mau đóng cửa phòng. Nhanh. chút nữa chị sẽ ra". Vương Dịch như nghe thấy đặc ân, gật đầu lung tung mấy cái rồi nhanh chóng đóng cửa phòng chạy thẳng về phòng 339 của mình.

Lần thứ hai bị làm phiền, đúng là có chút phiền lòng, Viên Nhất Kỳ cười cười nhìn Thẩm Mộng Dao, đỡ nàng ngồi dậy, sau đó lại dịu dàng chỉnh lại mái tóc bị rối của nàng. Thẩm Mộng Dao cũng nhìn Viên Nhất Kỳ, rướn người hôn lên môi cậu, sau đó nghiêm túc nói "Tối nay em dọn đồ qua đây đi, tý nữa chị sẽ tính sổ với Vương Dịch sau"

Viên Nhất Kỳ bật cười thành tiếng, lại đưa tay lên xoa xoa mái đầu của Thẩm Mộng Dao, khiến cho mái tóc lại một lần nữa bị rối. "Tuân lệnh, lão bà của em ~~"

HOÀN VĂN

______________
P/s : tình hình dịch bệnh nguy hiểm, mọi người ra đường nhớ chú ý cẩn thận nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 💙💜

Và... Ừm :)))) tôi vẫn chưa thi xong nên sẽ lặn khá lâu đấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top