Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 86 : Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Ánh trăng đêm khuya soi sáng vào trong căn phòng có hai người đang yên lặng bên cạnh nhau. Điện thoại trên chiếc bàn làm việc vang lên, là Trần Kha gọi đến

“ Nhất Kỳ, có lẽ bà nội của em, không phải do đột quỵ, bác sĩ thông báo kết quả do đột quỵ đã xin nghĩ hưu sớm. Hơn nữa, lời khai của Viên Kiệt và Viên Nam rất đáng nghi ngại. Nhưng em yên tâm chị và Đan Ny sẽ dốc hết sức tra rõ việc này” Trần Kha nói

“ Làm phiền mọi người rồi, cảm ơn chị” Viên Nhất Kỳ nhẹ giọng nói

Sau khi ngắt mày cô gọi cho Trương Hân về bức thư của bà và nhờ Trương Hân tìm đến những cổ đông trước đây hỏi lý do vì sao đồng ý bán cổ phần cho Viên Nhất Triết, cô dự tính ngay ngày mai sẽ đến nơi ở của mối tình đầu của bà mình.

“ Nhất Kỳ, em sẽ cùng Kỳ đến đó” Thẩm Mộng Dao tựa đầu vào vai người kia nói

Viên Nhất Kỳ đưa tay  vén đi vài sợi tóc của người kia ôn nhu nói “ Không được, trong thư bà nói rằng nơi đó xa xôi lại hẻo lánh, đường đi cũng khó khăn, sẽ rất vất vả, Kỳ có thề đi một mình, Dao Dao ngoan, chờ Kỳ quay lại” 

“ Không, em sẽ đi cùng Kỳ, bất luận khó khăn nào em nhất định cũng sẽ cùng Kỳ đi qua” Thẩm Mộng Dao đỏ hoe đôi mắt kiên quyết nói

“ Dao Dao, Kỳ không muốn em chịu bất Kỳ vất vả nào, tin Kỳ, Kỳ sẽ sớm quay lại” Viên Nhất Kỳ xoa đầu người kia nói

“ Em cũng sẽ nhất định không để Kỳ trải qua mọi vất vả một mình. Nhất Kỳ, em quyết định rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau , bất luận thế nào em cũng sẽ bên cạnh Kỳ.” Thẩm Mộng Dao kiên định nói

Viên Nhất Kỳ biết người kia một khi đã quyết sẽ không thể nào thay đổi, cô rưng rưng khóe mắt nhìn người kia rồi nhẹ đặt nụ hôn lên trán “ Dao dao, Kỳ yêu em, nhất định sẽ bảo vệ em”

Sáng sớm hôm sau cả hai ra sân bay, vì tránh gây sự chú ý ở phía Viên Nhất Triết nên Do Miểu không đi cùng bảo vệ, do đó 2 người họ lẳng lặng đến sân bay. Vì nhiệt độ nổi tiếng của minh tinh hạng A như Thẩm Mộng Dao khi đến những nơi đông người sẽ vô cùng phức tạp, do đó cô đã sớm mặc bộ trang phục trùm kín lại và luôn nắm lấy tay người kia. 

Hai người ngồi ở khoang thương gia đến một vùng quê xa trung tâm, nơi đó là Cáp Nhĩ Tân một vùng quê với rất nhiều người dân tốc sinh sống, đường đi gian nan hiểm trở, căn bản không có đường bằng phẳng và hiện đại. 

Vừa xuống sân bay cũng đã gần chiều tối, hai người bắt một chiếc taxi đi thêm 6 tiếng nữa để đến Cáp Nhĩ Tân, nhưng đường đến nơi cần đến taxi lại không thể chạy vào bởi vì đường rất nhỏ nhưng lại còn hơn 200km nữa mới có thể đến nơi , mà đây lại là một nơi hoang vắng không có nhà dân đông đúc.

Rất may Viên Nhất Kỳ có mang theo lều, hai người đành chọn một một vị trí tương đối ổn dựng liều lên và tạm trú một đêm. Như một chuyến phiêu lưu đầy thử thách của họ, Viên Nhất Kỳ dựng lều còn Thẩm Mộng Dao thì đang nhóm lửa trước lều.

Cả hai sau đó cùng nhau nướng tạm phần thịt mang theo, rồi cùng nhau ăn , màn đêm ở đây tuy hoang vắng nhưng lại rất đẹp, tựa như ở một thảo nguyên rộng lớn , có rất nhiều ngôi sao lớn nhỏ trên bầu trời. Hai người bình yên bên nhau mà không hề lo sợ

“ Ăn nhiều một chút” Viên Nhất Kỳ ân cần thổi ngụội rồi đưa miếng thịt cho người kia

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy trên mặt người kia dính một chút lọ đen do khói gây ra, thật đáng yêu , cô phì cười nhìn người mình yêu

“ Làm sao đó, sao lại cười” Viên Nhất Kỳ hỏi

“ Thì ra khuôn mặt thanh tú này dù dính lên một chút gì đó không xấu đi mà lại rất đáng yêu” Thẩm Mộng Dao đáng yêu nói

Viên Nhất Kỳ chau mài lấy khăn giấy lau sạch vết khói den đó trên mặt mình, sau đó vờ nghiêm khắc nhìn người kia trầm giọng “ Em dám trêu chọc Kỳ?”

“ Em không có ah, là Kỳ đáng yêu ah” Thẩm Mộng Dao vô tội chu môi nói

“ Thế sao?” Viên Nhất Kỳ nói rồi đưa tay đỡ sau gáy người kia, nhanh chóng áp xuống mà hôn lấy bờ môi mềm mại của người kia. Thẩm Mộng Dao mĩm cười đưa tay choàng vào cổ Viên Nhất Kỳ đáp lại nụ hôn đó một cách nồng nàn cho đến khi cả hai khó hô hấp thì mới quyết định dừng lại.

Cả hai ngồi tựa vào nhau bên đóm lửa, chỉ yên lặng nhưng vẫn luôn cảm nhận được sự hạnh phúc khi bên nhau 
“ Hôm nay đi đường rất dài, em vào trong nghỉ ngơi sớm một chút” Viên Nhất Kỳ nói

“ Em không cảm thấy mệt ah, ngược lại, cảm thấy như đây là một thử thách và không gian mà ông trời ban cho chúng ta” Thẩm Mộng Dao dịu dàng nói

“ Đề em chịu vất vả như vậy, Kỳ...” Viên Nhất Kỳ nhẹ giọng nói, chưa dứt lời thì đã bị ngón tay người kia đặt lên môi ngăn lại

“ Không vất vả, chỉ cần bên cạnh Kỳ, dù là qua muôn trùng trắc trở, em vẫn rất hạnh phúc. Nhất Kỳ, em không cho phép Kỳ tự trách” Thẩm Mộng Dao nói

Viên Nhất Kỳ ánh mắt đầy yêu thương nhìn người kia rồi nhẹ choàng tay ôm người  con gái mà cô cả đời này yêu thương nhất.

Sáng hôm sau cả hai đi bộ một đoạn đến một làng, sau đó hỏi thăm đường đi, người dân ở đây khi thấy 2 cô gái xinh đẹp lại khí chất như vậy rất quý mến mà nhiệt tình chỉ đường, 

Ngôi làng nhỏ này điều kiện sống của họ khó khăn, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao liền gửi tặng họ tiền đủ để họ sống mà không lo ăn mặc đến mấy năm, do đó họ vô cùng biết ơn và quý mến họ

Viên Nhất Kỳ nhìn xung quanh thì thấy một chiếc xe đạp, Cô biết đường còn dài, nơi này lại chẳng có xe cộ nên quyết định mua lại chiếc xe đạp của người dân tại làng đó , giúp người người giúp ta, họ không nhận tiền chiếc xe này mà còn tặng nó cho cô

Sau khi chào tạm biệt mọi người Viên Nhất Kỳ đeo chiếc balo lên nhìn người kia mỉm cười ấm áp “ Viên phu nhân, mời lên xe” 

Thẩm Mộng Dao liếc yêu Viên Nhất Kỳ “ ai là Viên phu nhân chứ hả” rồi đi đến dịu dàng ôm vào eo người kia và ngồi ở yên xe phía 

Đã đạp xe suốt mấy cây số, con đường đất gồng gềnh vắng vẻ, chạy qua bao cánh đồng, bao nương rẫy, chiếc áo sơ mi của Viên Nhất Kỳ đã đẫm mồ hôi, gương mặt cũng lấm tấm từng giọt.

“ Nhất Kỳ à đã đi rất lâu rồi ah, chúng ta dừng lại nghĩ ngơi một chút, nếu không Kỳ sẽ kiệt sức” Thẩm Mộng Dao kéo kéo góc áo người kia nói

Nắng cũng đã lên, Viên Nhất Kỳ dừng xe lại, chọn một gốc cây to mát mẻ cùng người kia ngồi nghỉ , Thẩm Mộng Dao dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi cho người kia “ Có mệt không ah?”

“ Được chở Thẩm tiểu thư là vinh hạnh, làm sao mệt ah” Viên Nhất Kỳ nháy mắt mỉm cười nói

“ Kỳ đó, Kỳ đó” Thẩm Mộng Dao đưa tay véo mà người kia

Rất may một lúc sau, có chiếc xe kéo máy thô sơ của những người làm nông đi ngang, Thẩm Mộng Dao liền đứng dậy mỉm cười , ánh mắt chân thành nói“ Các cô chú ơi, có thể cho bọn cháu quá giang một đoạn được không ạ?”

Những người nông dân nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, lại dịu dàng và chân thành như vậy, liền rất vui vẻ đồng ý , cả hai nắm tay nhau ngồi lên đống rơm phía sau xe và vui vẻ gần gủi nói chuyện cùng mọi người, nếu người dân ở đây biết Thẩm Mộng Dao là một đại minh tinh chắc hẳn họ không thể ngờ được đây là sự thật. 

“ Hai cháu, nơi hai cháu muốn đến bọn ta biết, đó là một bà chủ đã cao tuổi của một nông trại lớn ở đây, bà ấy chỉ sống 1 mình, không dễ đến ah, phúa trước e là không thể chạy xe vào, đường không hề bằng phẳng, nhưng ngựa có thể di chuyển qua” một bác nông dân nói

“ Gần đây có trại ngựa không ạ?” Viên Nhất Kỳ hỏi

“ cháu biết cưỡi ngựa sao? Thế thì tốt rồi, phía trước có một trại ngựa” Nói rồi hai người xuống xe và đến trại ngựa

“ Cô gái, đường rất khó, có chắc chỉ mua một con không?” Người chủ trại ngựa nói

Viên Nhất Kỳ chỉ mỉm cười nhận lấy một con ngựa tốt sau đó dắt tay người kia lên ngựa, bản thân cô ôm người kia từ phía sau nắm vào dây cương, khuôn mặt điềm tĩnh ôn nhu nói : “ Đừng sợ”

Thẩm Mộng Dao mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng ngoái nhìn người đang ôm lấy mình từ sau “ Nhất Kỳ, em cảm thấy mình yêu phải một người rất anh tú” 

“ Vậy thì suốt đời này hãy để người có dáng vẻ anh tú đó bên cạnh em” Viên Nhất Kỳ mỉm cười đáp

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Viên Nhất Kỳ luôn rất tốt, căn bản đường dốc đá thế nào cũng không làm khó được cô, rất vững vàng đi qua đảm bảo không xảy ra sơ xuất bảo vệ người kia chu toàn.

Hoàng hôn đã kết thúc, trời cũng dần tối, phía trước không quá xa chính là trang trại, chắc chắn nhà của người họ muốn tìm ở trên một ngọn đồi sau trang trại này, Họ vừa để lại ngựa bên đường, cùng nắm tay nhau qua một con suối nhỏ và đã nhìn thấy căn nhà gỗ không xa 
 

Bất chợt trời đổ mưa, Viên Nhất Kỳ lo người kia sẽ mắt bệnh liền cởi chiếc áo khoát che chở người kia

“ Nhất Kỳ chúng ta sắp đến rồi, đừng lo, em sẽ không sao, chúng ta cứ chạy một mạch đến đó” Thẩm Mộng Dao nói rồi nắm lấy tay người kia chạy đến phía căn nhà, Mưa làm ướt họ một chút nhưng đã đến được nơi cần đến

Một căn nhà giữa vườn hoa rất đẹp, lại rất thơ mộng, người trong nhà nhìn thấy có người đứng trước cổng liền chậm rãi tiến ra “ Hai cô gái, có chuyện gì sao?” hình ảnh một cụ bà đã ngoài 70 , đôi mắt hiền từ hỏi

“ chúng cháu chào bà” Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao cuối đầu nói sau đó đưa ra bức thư của bà nội.

Bà lão trước mặt không hiểu đưa tay cầm lấy bức thư, cơn mưa càng lớn, bà nhìn thấy nét chữ quen thuộc của người bà rất yêu trước đây, bàn tay bà run rẫy, nước mắt bà cũng rơi bà yếu ớt hỏi “ Bà ấy......bà ấy........”

Viên Nhất Kỳ biết điều bà muốn hỏi liền cúi mặt ngăn giọt nước mắt nói “ Dạ phải”

Bà lão sau khi nghe xong liền đứng không vững, Thẩm Mộng Dao vôi đưa tay đỡ lấy
“ vào..nhà trước đã” Bà buồn bã nói

Hai người cùng đưa bà lão vào trong, Viên Nhất Kỳ nhìn hình ảnh người trước mặt mình liền không nguôi nhớ đến bà của mình, cô cũng nghĩ rằng họ của năm đó chắc hẳn vẫn nuối tiếc vì lỡ mất nhau.

_________

Good night mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top