Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Sau khi đến khách sạn, các cô gái bắt đầu phân chia phòng. Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ một phòng. Hứa Dương Ngọc Trác cùng Trương Hân một phòng. Tưởng Thư Đình cùng Hồng Bội Vân một phòng. Còn lại Phí Thấm Nguyên - Tôn Trân Ny, Quách Sảng - Từ Y Nhân cũng theo đó mà chia phòng.

"Được rồi, phòng cũng đã chia xong. Bây giờ là năm giờ, sau tầm nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ tập trung ở sảnh khách sạn đi ăn một chút đồ ngon"

Trương Hân giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói. Mọi người cũng trở về phòng của mình.

"Viên Nhất Kỳ, hành lí của cậu tôi cũng đặt ở đây nha, tôi đi nghỉ trước". Thẩm Mộng Dao đặt hành lí của hai người sát nhau cạnh cửa, vừa cởi giày đã thả mình xuống giường, mắt nhắm lại.

Bất tri bất giác Thẩm Mộng Dao đã ngủ thiếp đi, cho đến khi nàng nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.

"Thẩm Mộng Dao, dậy đi ăn cơm". Là Viên Nhất Kỳ, cô gọi bằng giọng rất nhỏ, như thể sợ làm nàng giật mình.

Thẩm Mộng Dao sững sờ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Viên Nhất Kỳ đang ở rất gần mình, nàng hiện tại có thể cảm nhận được hơi thở của người kia.

"Dậy đi, A Hân vừa gọi điện thoại cho chúng ta". Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao đã tỉnh, liền xoay người đi đến ghế sô pha bên cạnh giường, bắt đầu nghịch điện thoại.

"Viên Nhất Kỳ"

"Hửm?"

"Không có gì, chỉ là nhớ cậu rồi"

"Tôi không phải ở ngay bên cậu đây sao"

Hai người không nhìn nhau, chỉ vậy mà nói ra lời trong lòng, cảm giác này thực sự rất tốt, đây vẫn luôn là cách họ hòa hợp với nhau.

Cuối cùng hai người cũng đến đại sảnh, Quách Sảng lo lắng vẫy tay với các nàng

"Ây da các cậu chậm quá, nhanh lên, A Hân muốn dẫn chúng ta đi thử tinh hoa ẩm thực ở đây."

Trương Hân thường nghiên cứu các món ăn và danh lam thắng cảnh của nhiều vùng khác nhau, nên mọi người đều tin tưởng vào tầm nhìn của cô. Mọi người đến một nhà hàng, vì đang là giờ ăn, toàn bộ tầng một đã chật kín người, may mà Trương Hân đã đặt trước một phòng riêng ở tầng hai.

"Các vị khách quan mời ngồi, có thể gọi món ạ". Người phục vụ không ngừng mỉm cười lấy menu ra.

"Để tớ"

Tôn Trân Ny cầm lấy menu, đại khái nhìn qua một lần, rồi ngước nhìn Trương Hân.

"Không sao đâu. Muốn ăn gì cứ tùy ý gọi". Trương Hân tất nhiên biết ý của Tôn Trân Ny khi nhìn cô, nói một cách tự hào.

"Vậy thì tớ không khách khí nữa". Tôn Trân Ny vui vẻ liếc nhìn thực đơn cùng Quách Sảng bên cạnh hào hứng chọn món.

"A Hân, cậu có phải lại dùng số tiền trích từ quỹ đội để mời chúng tớ ra ngoài chơi không?". Thẩm Mộng Dao hiếu kỳ hỏi Trương Hân.

"Đúng rồi, nhưng người đóng góp nhiều nhất lần này là bạn học Viên Nhất Kỳ của chúng ta, nên cứ coi như là cậu ấy mời đi". Trương Hân chỉ vào Viên Nhất Kỳ bên cạnh Thẩm Mộng Dao, trả lời.

"Hay là, lần sau Thẩm Mộng Dao mời nhé." Tưởng Thư Đình đột nhiên đề nghị.

"Xem cậu nói kìa, Thẩm Mộng Dao mời so với Viên Nhất Kỳ mời có gì khác biệt không?" Hồng Bội Vân bên cạnh lên tiếng.

"Viên Nhất Kỳ, cậu nói gì đi". Thẩm Mộng Dao bị mọi người liên kết đối phó, nhất thời không thể phản kháng. Lo lắng bĩu môi với Viên Nhất Kỳ bên cạnh.

"Ừm".Viên Nhất Kỳ cúi đầu chơi trò chơi, đáp mà không ngẩng đầu lên.

"Viên Nhất Kỳ, cậu thật sự rất lạnh lùng đó, lần sau anh có thể ngọt ngào, ít nhất là ngọt với tôi một chút không?". Thẩm Mộng Dao không vui đoạt lấy điện thoại của Viên Nhất Kỳ và nói.

"Này, Thẩm Mộng Dao, cậu có biết mật khẩu của Viên Nhất Kỳ không?". Phí Thấm Nguyên ngồi cạnh Thẩm Mộng Dao hiếu kỳ hỏi.

"Biết nha, sinh nhật của tớ". Thẩm Mộng Dao một bên trả lời một bên gõ mật khẩu

"Là cậu tự mình đặt". Viên Nhất Kỳ không tức giận Thẩm Mộng Dao đoạt điện thoại của cô, tìm một vị trí ngồi thoải mái, nhìn Tôn Trân Ny đang gọi món cách đó không xa.

"Viên Nhất Kỳ, tư thế ngồi của cậu quá thoải mái rồi, tiểu cô nương à, nên để ý dáng vẻ một tí"

Hứa Dương Ngọc Trác giống như một người chị lớn trong đội, nàng sẽ cho các đồng đội lời khuyên khi có thời gian, mọi người đều rất nghe lời, đặc biệt là Viên Nhất Kỳ.

"À ngại quá, tôi quen rồi". Viên Nhất Kỳ nghe thấy Hứa Dương Ngọc Trác nói vậy liền ngay lập tức đổi chân sang tư thế ngồi chuẩn.

"Viên Nhất Kỳ, cũng không cần nghe Hứa Dương, mọi người là ra ngoài chơi, thế nào thoải mái thì cứ làm thế đấy". Trương Hân cười nói.

"Cậu nói cũng đúng". Hứa Dương Ngọc Trác cũng đáp lại với một nụ cười.

"Được rồi, chúng tớ gọi xong rồi". Tôn Trân Ny trực tiếp dưa menu cho người phục vụ, người phục vụ vũng chuẩn bị rời đi. Ngay lúc này Viên Nhất Kỳ nói thêm

"Chị ơi, mang giúp em một tá bia, cảm ơn"

"Viên Nhất Kỳ, cậu uống được sao?". Quách Sảng nghi ngờ nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Được". Viên Nhất Kỳ cười nhẹ đáp

"Vậy được, chúng ta đấu xem, tửu lượng của ai cao hơn". Quách Tương mạnh dạn khiêu khích

"Không vấn đề"

Các món ăn sau đó rất nhanh đã được dọn lên. Viên Nhất Kỳ và Quách Sảng rót đầy cho nhau, những người khác cũng rót một ly. mọi người cùng nhau nâng ly, Viên Nhất Kỳ cười nói.

"Tôi đã nghĩ rằng ước mơ của mình ở cuối con đường, nhưng đường đời vốn là vô tận. Vậy được thôi, không sao cả, rất vui được gặp các cậu"

"Woa, ra dáng nhà văn nha". Trương Hân ngạc nhiên, không ngờ Viên Nhất Kỳ mọi khi ít nói, hôm nay lại nói ra được những lời này.

"Đến đây, mọi người cùng cạn ly, vui vẻ ăn ngon". Viên Nhất Kỳ cũng không tích cực đáp lại Trương Hân, nâng cao ly nở nụ cười.

"Được rồi, vì sự tương ngộ của chúng ta, chúc mừng". Trương Hân cũng không nói gì tiếp nữa, vui vẻ cười lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top