Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

Trước khai giảng vài ngày, Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đã thu dọn đồ đạc trở lại trường. Thẩm Mộng Dao nhận được một cuộc gọi, là Trương Hân.

"Tớ nghe nè A Hân"

"Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ có ở đó không?". Trương Hân vừa mở miệng đã hỏi Thẩm Mộng Dao về Viên Nhất Kỳ.

"Nếu cậu tìm cậu ấy, không phải nên gọi cho cậu ấy sao". Thẩm Mộng Dao nghi hoặc hỏi.

"Tớ không phải tìm không được cô ấy sao? Hỏi cậu không phải rất bình thường sao?" Trương Hân bất lực nói.

"Cậu ấy đi ra ngoài rồi, chắc rất nhanh sẽ trở lại". Thẩm Mộng Dao nhìn đồng hồ rồi trả lời.

Viên Nhất Kỳ ra ngoài mua đồ dùng cần thiết. Vốn muốn đi cùng nhau, nhưng nhà đã lâu không có người ở, Thẩm Mộng Dao đành ở lại dọn dẹp, để Viên Nhất Kỳ đi một mình.

"Vậy được rồi, sáu giờ tối, chúng ta cùng nhau đi KTV". Thẩm Mộng Dao chưa kịp trả lời thì Trương Hân đã ngắt máy rồi

"Meo meo ~". Chuxi từ 'tổ ấm' của mình tiến đến chỗ Thẩm Mộng Dao.

"Chuxi, có phải là đói rồi không? Trở về lâu vậy rồi mà vẫn chưa cho con ăn. Đây là nhà mới của con. Là gia đình của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao". Thẩm Mộng Dai ôm đêm lấy Chuxi, ánh mắt đầy trìu mến.

"Tôi về rồi đây". Viên Nhất Kỳ mở cửa đẩy xe hàng vào nhà. Trong xe có nhiều túi lớn gồm đồ ăn thức uống và đồ dùng, còn có đồ cho Chuxi dùng. Suýt chút nữa cô đã mang cả siêu thị về luôn rồi.

"Vất vả rồi". Thẩm Mộng Dao đặt Chuxi xuống.

"Không vất vả, những thứ cần mua tôi đều mua về rồi". Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa kiểm lại đồ.

"À, Trương Hân muốn chúng ta tối nay cùng đi hát". Thẩm Mộng Dao rất hưng phấn nói. Khoảng một tháng không gặp mọi người rồi.

____

Sáu giờ tối, các cô gái đặt một phòng riêng ở KTV. Người phục vụ mang đến chút đồ ăn nhẹ, trái cây và đồ uống, còn có một chai rượu vang đỏ.

Lần này Viên Nhất Kỳ không uống rượu, chỉ lẳng lặng ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng, trên mặt lộ vẻ không thể hòa hợp.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy hôm nay Viên Nhất Kỳ có chút khác thường, nhưng không nghĩ được chỗ nào không đúng. Viên Nhất Kỳ ở nhà vốn không bao giờ cho mèo ăn, hôm nay lại chủ động cho Chuxi ăn, giúp nó tắm, còn dọn phân.

Sáng sớm đi ra ngoài mua đồ đã hận không thể mang cả siêu thị về. Dù nói là giúp dọn dẹp nhưng Viên Nhất Kỳ gần như đã làm hết việc, Thẩm Mộng Dao chỉ dọn mỗi phòng khách.

"Viên Nhất Kỳ, hôm nay cậu không uống rượu à?". Thẩm Mộng Dao đi tới chỗ Viên Nhất Kỳ, ngồi xuống hỏi nhỏ vào tai cô.

"À, không uống, nước lọc là được rồi". Viên Nhất Kỳ đặt điện thoại lên bàn, cầm ly của mình lên trả lời.

"Viên Nhất Kỳ, đến hát một bài đi". Tôn Trân Ny đã hát chào sân, bất kể Viên Nhất Kỳ có nguyện ý không, đã chạy lại kéo cô lên sân khấu.

Cùng lúc này, điện thoại di động của Viên Nhất Kỳ hiện lên một tin nhắn WeChat. Là từ Kỳ Tĩnh, nội dung là "Đã sẵn sàng rồi chứ? Hẹn gặp em ở sân bay lúc 1 giờ chiều mai"

"Cậu làm gì uống nhiều rượu như vậy? Mặt đỏ cả rồi". Khi Viên Nhất Kỳ trở lại vị trí của mình, Thẩm Mộng Dao trên tay cầm chai rượu vang, mặt ửng đỏ, một lời cũng không nói.

"Cái đó, mọi người cứ tiếp tục, tôi đưa Thẩm Mộng Dao về nhà, cô ấy uống nhiều rồi". Viên Nhất Kỳ đỡ Thẩm Mộng Dao dậy, khoác tay nàng lên vai mình, nói với mọi người.

"Hả? Thẩm Mộng Dao trước giờ không hề uống rượu, tình hình gì đây?". Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Thẩm Mộng Dao đang im lặng trong cơn say, ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đưa cậu ấy về trước, mọi người cứ chơi đi". Nói xong Viên Nhất Kỳ đỡ Thẩm Mộng Dao ra khỏi phòng. Viên Nhất Kỳ gọi một chiếc xe, Thẩm Mộng Dao bêm cạnh nhắm mắt dựa đầu vào vai cô.

"Thật là, uống không được thì đừng uống"

"Cậu với Trân Ny có vui lắm không, Tiếu Hắc?"

"A!"

Nghe được câu này, đại não của Viên Nhất Kỳ nhanh chóng hồi tưởng lại. 'Vừa rồi Tôn Trân Ny kéo mình đi hát, trở lại Thẩm Mộng Dao đã như thế này, không phải chứ!'

"Cậu đây là đang ghen hả?". Viên Nhất Kyt ngập ngừng hỏi.

"Haha". Thẩm Mộng Dao chỉ cười cười, không đáp lại.

"Thẩm Mộng Dao, chúng ta đến nhà rồi". Viên Nhất Kỳ lắc nhẹ vai Thẩm Mộng Dao nhắc nhở.

"Nhanh như vậy đã đến nhà rồi"

Cẩn thận đỡ Thẩm Mộng Dao trở về phòng, Viên Nhất Kỳ vào bếp tìm được canh giải rượu. Từ sau khi cô say lần trước, Thẩm Mộng Dao đã chuẩn bị sẵn một ít.

"Thẩm Mộng Dao, tới uống canh giải rượu đi". Vốn dĩ muốn đánh thức Thẩm Mộng Dao đang nhắm mắt, nhưng Viên Nhất Kỳ lại phát hiện sắc mặt nàng còn đỏ hơn trước.

"Không lẽ sốt sao?". Cô bước tới, sờ trán Thẩm Mộng Dao, thực sự phát sốt rồi.

Viên Nhất Kỳ vốn chưa bao giờ chăm sóc người bị sốt, lúc này không khỏi hoảng sợ, nên quyết định gọi điện cho Kỳ Tĩnh.

"Alo, em có một người bạn bị sốt, phải làm thế nào?". Kỳ Tĩnh đột nhiên nhận được cuộc gọi của Viên Nhất Kyt có chút kịp phản ứng, dừng một lúc mới nói cho Viên Nhất Kỳ cách chăm sóc người bị sốt.

"Em trước tiên chườm đá lên trán, sau đó lấy khăn lau lưng cho em ấy, sau đó pha trà gừng"

"Cảm ơn". Viên Nhất Kỳ cảm ơn xong lập tức dập máy, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.

Bận tới bận lui một lúc lâu, cô bắt đầu thực hiện theo phương pháp vừa nói. Sau khi xác định Thẩm Mộng Dao đã hạ sốt, Viên Nhất Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xuống ghế bên giường, lấy điện thoại ra muốn phát WeChat cảm ơn Kỳ Tĩnh.

"Ơ...". Đó là tin nhắn chưa đọc của Kỳ Tĩnh, cô mở ra xem mới phát hiện Thẩm Mộng Dao có lẽ đã xem tin nhắn WeChat này nên mới uống nhiều rượu như vậy.

"Cảm ơn chị". Trong lòng đang suy nghĩ ngày mai nên làm thế nào, lời cảm ơn đã gửi đi

"Không có gì, chỉ là chị rất hiếu kì, ai có thể khiến em quan tâm đến vậy"

"À, là bạn cùng phòng của em". Viên Nhất Kỳ giải thích.

"Đừng quên chuyến bay lúc 1 giờ chiều ngày mai"

"Được, ngày mai gặp lại"

Thẩm Mộng Dao ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau. Tỉnh lại thấy Viên Nhất Kỳ nằm một bên giường, ngủ rất say.

Cậu ấy phải đi rồi, liệu có quay lại không?

Không muốn đánh thức Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao lựa chọn tự xuống giường uống nước, nhưng Viên Nhất Kỳ vẫn là tỉnh dậy.

"Cậu tỉnh rồi, đói không, để tôi đi mua bữa sáng cho cho cậu" Viên Nhất Kyg đứng dậy đi ra cửa.

"Cậu có quay lại không?". Mắt Thẩm Mộng Dao tức khắc đỏ bừng, nàng nắm lấy cánh tay của Viên Nhất Kỳ.

"Đương nhiên, cậu còn đang chờ tôi ở nhà, không phải sao?"

Viên Nhất Kỳ không dám nhìn nàng, nghe xong câu hỏi này cô bỗng thấy đau lòng. Nhưng không biếu hiện ra ngoài, như thường lệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đơn độc nói.

"Vậy tôi đợi cậu trở về"

"Được"

Thẩm Mộng Dao ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đợi Viên Nhất Kỳ đi mua đồ ăn sáng. Bất giác nhớ lại những ngày ở bên Viên Nhất Kỳ. Nàng từng nghĩ qua rất nhiều cái sau này. Sau này cùng nuôi thêm nhiều mèo. Sau này mở một quán cà phê mèo gần đó. Sau này sẽ cùng Viên Nhất Kỳ đi du lịch... Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ qua, cô ấy sẽ rời đi.

Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Môbgj Dao đầy mong đợi ngước nhìn, nhưng không phải Viên Nhất Kỳ bước vào mà là Hứa Dương Ngọc Trác 

"Dao Dao, Viên Nhất Kỳ đi rồi, đây là bữa sáng cậu ấy nhờ tôi mang về cho cậu". Hứa Dương Ngọc Trác nói rồi đặt một bát cháo lên bàn

"Cậu ấy là đồ nói dối". Thẩm Mọng Dao ôm đầu gối, mắt rưng rưng 

"Cậu ấy nói sẽ quay lại". Hứa Dương Ngọc Trác nhẹ nhàng vỗ vào lưng Thẩm Mộng Dao, an ủi

"Đồ nói dối". Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng không nhịn được khóc lớn.

______

Trong máy bay, Viên Nhất Kỳ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, không nói tiếng nào. Kỳ Tĩnh lo lắng nhìn cô, cô từ nhỏ đã như vậy, lúc buồn sẽ chỉ trầm mặc. Một lúc lâu sau, Viên Nhất Kỳ mới nặng nề thở dài

"Giá như sớm một chút hiểu được cái gì là trân quý..."

_______________________________________

Tự nhiên chap 14 view tụt hẳn:<<

Trung thu tớ ở nhà nên rảnh edit tặng mọi người nè. Trung thu vui vẻ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top