Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

4 năm sau

"Tin tức của thành phố. Theo các nguồn đáng tin cậy, người thừa kế Viên thị sắp tới đây sẽ trở về Trung Quốc. Trong bốn năm qua Viên thị phát triển cực kỳ nhanh chóng, có mặt trên nhiều lĩnh vực khác nhau. Lần này trở về có phải để tiếp nhận quyền thừa kế hay không? Ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin đến mọi người"

"Dẹp đi, đưa tin được một nữa rồi lại không nói nữa, thật làm người ta mất khẩu vị". Hồng Bội Vân tức giận ném chiếc điều khiển lên ghế sofa, lớn tiếng phàn nàn.

"Cậu có phải nhầm trọng điểm rồi không. Vừa nảy không phải nói rồi sao? Người thừa kế Viên thị, còn không phải là Viên Nhất Kỳ đi". Phí Thấm Nguyên từ trên tầng hai 'phi' xuống, hai mắt phát sáng hào hứng nói

"Tớ biết mà, Viên Nhất Kỳ đã quay lại Trung Quốc. Cậu ấy đem thời gian hồi quốc nói với tớ rồi". Hồng Bội Vân đắc ý nhướng mày.

"Đã nói từ lúc nào rồi? Sao tớ không biết gì vậy?". Phí Thấm Nguyên bĩu môi bất mãn.

"Đâu phải mình tớ, Hứa Dương Ngọc Trác cũng biết, đến lúc đó tớ và Hứa Dương Ngọc Trác sẽ đi đón cậu ấy"

Hồng Bội Vân thậm chí còn hí hửng hơn. Mặc dù tin tức mới được đưa lên hôm nay, nhưng họ sớm đã nhận được tin từ Viên Nhất Kỳ. Chỉ là họ vẫn chưa nói với mọi người.

"Cậu ấy về một mình à?". Phí Thấm Nguyên tiếp tục hỏi.

"Hình như còn có một người nữa. Đã chăm sóc Vên Nhất Kỳ suốt thời gian cậu ấy du học. Tên là Kỳ Tĩnh". Hông Bội Vân suy nghĩ một lúc, chắc chắn điều này không sai.

"Tớ rất hiếu kì, không biết những phóng viên đó có nhận được tin tức rồi đợi Viên Nhất Kỳ xuất hiện ở sân bay hay không."

Lo lắng của Phí Thấm Nguyên không phải không khả năng. Xét cho cùng cũng liến quan đến chuyển biến của các công ty lớn, đương nhiên loại tin tức độc quyền này phải giành đưa trước.

"Sẽ không đâu, Viên Nhất Kỳ người ta căn bản chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng. Không cần lo lắng, trước giờ không ai biết cậu ấy. Dù cậu ấy đi trên phố cũng sẽ không có khả năng bị nhận ra". Hồng Bội Vân vỗ ngực bảo đảm

"Vậy thì tớ cũng muốn đi". Phí Thấm Nguyên lại kích động nói

"Không được, hai người chúng tớ đi là được rồi. Sau này có nhiều thời gian gặp mặt mà. Đúng rồi, trước đừng vội nói với người khác, đặc biệt là Thẩm Mộng Dao"

Hồng Bội Vân nói xong thu dọn đồ trên sofa, quay lưng lên lầu. Chỉ còn lại Phí Thấm Nguyên phồng miệng than thở

"Cậu đó, chúng ta đều đang ở nhà người ta, có biết khả năng sớm phải lui về không"

Kể từ khi Viên Nhất Kỳ đi du học, một vài người bạn đã dọn vào biệt thự của cô. Tất nhiên đã được Viên Nhất Kỳ đồng ý, ngày đó cô đã nói như vậy.

"Hi vọng sau khi cậu ấy về rồi, chúng ta vẫn ở đây"

Ngày đón người, Hồng Bội Vân cùng Hứa Dương Ngọc Trác cố ý đến sớm. Đúng giờ, Viên Nhất Kỳ cũng có mặt ở cửa ra sân bay.

Đã bốn năm không gặp nhau.

Viên Nhất Kỳ dường như đã thay đổi bản thân. Mái tóc xoăn trước đây chuyển thành tóc thẳng, nhuộm nâu, xõa thẳng từ vai dài đến thắt lưng. Khi cô bước đi, lưng thẳng tắp, khóe miệng dâng lên ý cười, cảm giác được cả người khí thế không giống trước đây nữa rồi.

"Kỳ Kỳ, ở đây ở đây". Hứa Dương Ngọc Trác không dám gọi tên của Viên Nhất Kỳ nơi công cộng, vì vậy nàng ta chỉ có thể tùy ý gọi hai chữ này.

"Đã lâu không gặp"

Viên Nhất Kỳ đẩy va li đi đến trước mặt hai người, sau đó kích động ôm một cái

"Hahaha, lúc cậu vừa đi ra, tớ suýt chút nữa không nhận ra rồi. Cũng may, phong cách ăn mặc của cậu không có gì thay đổi, vẫn là một thân hàng hiệu hợp thời". Hứa Dương Ngọc Trác không kiềm được nói ra

"Thật là, tôi cứ tưởng giả vờ tốt lắm rồi chứ". Viên Nhất Kỳ sờ sờ đầu, nhếch mép.

"Nghiêm túc mà nói, bây giờ cậu là người có giá trị rồi nha, cười như này thì không được đâu". Hồng Bội Vân có vẻ nghiêm nghị nói, nhưng trên mặt vẫn đầy ý cười.

"Được rồi, trước mặt mọi người còn nghiêm túc làm gì? Kỳ Tĩnh đã đi trước. Tuy rằng hiện tại không ai nhận ra tôi, nhưng chị ấy là người của công ty chúng tôi, mẹ tôi bốn năm trước thông báo chị ấy đi nước ngoài học thêm, bây giờ đã trở lại công ty rồi". Viên Nhất Kỳ ghé vào tai Hồng Bội Vân và nói nhỏ.

"Vậy thì về nhà thôi"

"Được"

Ba người tiến đến xe mới của Từ Dương Ngọc Trác. Chỉ thấy Hứa Dương Ngọc Trác thắt dây an toàn, nhìn lại hai người ở ghế sau cười nói

"Tớ mới tập lái xe, chú ý an toàn"

"Được rồi, được rồi, cậu lái xe gần một tháng nay, còn nói mới tập lái, mau về nhà thôi". Hồng Bội Vân mặt hiện rõ chán ghét nói.

"Được rồi, ngồi vững nhé". Hứa Dương Ngọc Trác nhẹ nhàng đạp ga, đánh tay lái vài lần rồi lái xe hướng về nhà.

"Hồng Bội Vân, mọi người vẫn tốt chứ". Hồng Bội Vân lúc này đang nhìn phong cảnh ngoài cửa kính xe, nghe thấy câu hỏi của Viên Nhất Kỳ, thuận miệng đáp

"Đều rất tốt"

"Đều rất tốt sao?"

Một lúc sau, Viên Nhất Kỳ lại hỏi lại. Hồng Bội Vân vốn thông minh nhanh trí, sao không biết Viên Nhất Kỳ thực sự muốn hỏi ai. Nhưng cô không trả lời một cách tích cực, chỉ mỉm cười

"Nếu không, cậu có thể tự đi hỏi cậu ấy"

"Ừm..."

_______________________________________

Chap này cứ nhạt kiểu gì ấy mọi người.-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top