Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19

Chín giờ sáng, họp hội đồng quản trị đúng giờ bắt đầu. Viên Nhất Kỳ ngồi trên ghế, dùng ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, tạo cho người ta cảm giác thản nhiên lười biến. Cô cố ý nới lỏng cà vạt, áo sơ mi cài nút không chỉnh tề, nhưng mọi người có mặt ở đây, không ai dám một lời ý kiến.

"Mọi người đừng cứ ngơ ra đó, cái gì nên báo thì mạnh dạng nói ra, lát nữa tôi còn có chuyện". Viên Nhất Kỳ nhếch khóe miệng, lộ ra vài cái răng, cười như một đứa trẻ.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn Kỳ Tĩnh bên cạnh, nhưng cô ấy vẫn im lặng xem điện thoại, không hề có ý tham gia.

Nếu đã như vậy, chi bằng để tôi nói về nó trước". Một người đàn ông trung niên mang tập hồ sơ của mình ra, lấy ra một vài mẩu giấy và đưa cho Viên Nhất Kỳ, nói

"Đây là một số hạng mục mà công ty hiện đang mở rộng. Hai trong số đó sẽ hoàn thành trong năm nay. Những cái còn lại sẽ mất một thời gian, nhưng sẽ không quá lâu"

Viên Nhất Kỳ xem xét tài liệu, thấy rằng có tổng cộng bốn hạng mục, hai bất động sản, một dịch vụ ăn uống và một dự án mua lại công ty. 

Tốt lắm, tiếp tục nỗ lực”. Viên Nhất Kỳ để tập tài liệu sang một bên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục.

Viên tổng, đây là danh sách nhân viên tại chức do phòng Tổ chức cán bộ tổng hợp. Mời xem qua”. Một phụ nữ trung niên cũng đưa một bản tư liệu  cho Viên Nhất Kỳ

Nhưng Viên Nhất Kỳ không nhận lấy, thay vào đó nằm trên ghế, thản nhiên nói

"Tôi không xem. Công ty có nhiều người như vậy, phải xem đến khi nào muốn. Cứ đơn giản, những người từ 60 tuổi trở lên, toàn bộ không dùng nữa"

"Ngươi đứa nhỏ này, làm ẩu quá rồi... Những người đó đều là nguyên lão của công ty". Nghe xong lời của Viên Nhất Kỳ, một nguyên lão tóc trắng tức giận đứng lên.

"Nếu tôi nhớ không lầm, ông thuộc phòng kế hoạch. Ông năm nay đã hơn sáu mươi rồi, đừng kích động. Bằng không, ông lại vô tình ngã bệnh, ở đây là công ty, sẽ bị tính là công thương". Viên Nhất Kỳ nhướng mày mỉm cười. 

"Đừng có quá đáng"

"Tôi quá đáng? Mấy người các người tự xưng là nguyên lão, bình thường chắc đã nhận không ít hồng bao rồi. Ông nghĩ tôi sẽ dễ lừa như mẹ tôi sao?"

Nếu Viên tổng đã nói rồi, vậy cứ để bộ phận nhân sự xử lý đi”. Kỳ Tĩnh còn chưa ngẩng đầu, đã lên tiếng

"Được ạ, Kỳ tổng". Người phụ nữ trung niên của lấy lại tư liệu, xếp ngay ngắn.

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ kiểm tra qua tất cả các trung tâm mua sắm, khách sạn và nhà hàng, còn có hai dự án vừa rồi. Nhớ kĩ, là tất cả. Người đại diện sẽ đi cùng tôi. Cuộc họp kết thúc". Viên Nhất Kỳ nói xong đứng dậy rời đi, Kỳ Tĩnh cũng nối gót ra ngoài.

Ở sảnh tầng một của công ty có một cái màn hình lớn, đang phát quảng cáo kem khi Viên Nhất Kỳ ra khỏi thang máy. Cô dừng lại, nhìn nó và nói

"Người đại diện này khá tốt, tên cô ấy là gì?"

Kỳ Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười

"Cô ấy là Lâm Tư Ý, một nghệ sĩ của công ty chúng ta. Em vừa trở về Trung Quốc nên không quen biết cô ấy là chuyện bình thường. Có điều vài ngày tới công ty sẽ tổ chức tiệc chào mừng em, có thể sẽ gặp cô ấy"

Ừm, em hiểu rồi”. Viên Nhất Kỳ dùng lực cởi cà vạt, đi về phía cửa, vừa đi vừa nói với Kỳ Tĩnh

"Kem đó cũng không tệ, cùng nhau ăn đi

"Vừa rồi chị còn tưởng em để mắt đến người phát ngôn đó. Em bây giờ biết trêu người ta rồi". Kỳ Tĩnh vừa nói vừa theo sau.

Hai người mua hai phần kem, ngồi trên ghế đá công viên vừa ăn vừa trò chuyện

"Kỳ Tĩnh, tối nay em muốn mời bạn bè đi ăn tối, chị có thể giúp em đặt một nhà hàng không?". Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhờ vả

Được chứ, nhưng ngày mai em có cuộc họp báo. Tốt nhất là đừng quá muộn, còn nữa, không được uống rượu”. Kỳ Tình dùng giọng điệu như một người chị chăm sóc trẻ con dặn dò Viên Nhất Kỳ.

"Em không uống, nhưng em không đảm bảo rằng các cậu ấy sẽ không bảo em uống, hay chị cũng tới đi". Viên Nhất Kỳ đặt tay lên vai Tề Cảnh, vẻ mặt vui đùa

"Không nha, đừng tưởng rằng chị không nhìn thấy. Em gái tên Thẩm Mộng Dao đó, sáng khi nhìn thấy chị, em ấy giống như nghĩ chị cướp em đi". Tề Cảnh vội vàng từ chối Viên Nhất Kỳ, buổi sáng cô đã bị Thẩm Mộng Dao chăm chăm nhìn, da gà cũng nổi lên rồi.

"Vậy được thôi, đặt rồi thì nhắn tin cho em"

Viên Nhất Kỳ thông báo trong nhóm,

"Ai muốn ăn lẩu, 7 giờ tối nay, địa điểm tôi sẽ gửi sau"

Tin nhắn được gửi đi. Đầu tiên là Hồng Bội Vân, cô phấn khích hét lên

Viên tổng có lòng quá, tớ nhất định phải ăn một bữa thịnh soạn

Sau đó là Phí Thấm Nguyên,cô làm ra vẻ vô tội, còn nói thêm một câu

Gần đây tâm tình có chút không ổn, nhưng tiệc lẩu thì nhất định sẽ tham gia"

"Tớ thì không đi. Cún trong cửa hàng gần đây tự nhiên đổ bệnh một con, tớ phải chăm sóc nó". Tôn Trân Ny đáp một câu

"Tớ và Trương Hân cũng đi". Hứa Dương Ngọc Trác cũng xuất hiện hét lên. 

Thẩm Mộng Dao, tôi qua đón cậu, tiện thể uống một ly cà phê”. Đợi một lúc, Viên Nhất Kyg vẫn không thấy Thẩm Mộng Dao gửi tin nhắn, cuối cùng mới có một tin

"Huhhhh~". Sau đó là nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau. 

"Hẹn gặp lại vào bảy giờ tối nhé mọi người"

______________________________________

Tới giờ mà chưa sóng gió gì nè, chắc ổn áp đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top