Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Trong lớp, mọi người đang vây quanh Thẩm Mộng Dao hỏi về chuyện của Viên Nhất Kỳ, cửa đột nhiên mở ra, Viên Nhất Kỳ mặt không biểu cảm bước vào lớp, đặt cặp sách xuống và bước ra ngoài dưới ánh nhìn soi mói của mọi người.

"Dao Dao, cậu có chọc tức cậu ấy không, sao trông cậu ấy tức giận vậy". Một bạn học hỏi.

"Không có, lúc trưa rời đi vẫn tốt mà, chỉ là ít nói đến đáng thương". Thẩm Mộng Dao sờ trán đau khổ nói.

"Tớ thấy Viên Nhất Kỳ này trông ngầu thật, người nhìn cũng khá ổn. Nếu cười lên khẳng định càng xinh đẹp."

"Đừng có mà nghĩ gì, lão sư đã giao cậu ấy cho tớ rồi". Thẩm Mộng Dao tặng bạn học cái nhìn trắng bệch, giọng điệu rõ ràng là đang cảnh cáo.

"Ôi tự nhiên ghen tị thế, hoa khôi học đường cũng có ngày bị rung động rồi". Cậu bạn cùng lớp giả vờ ngạc nhiên đùa. 

"Thôi không nói với các cậu nữa". Nói xong, Thẩm Mộng Dao đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Bất tri bất giác đã đi xuống đến sân trường. Lúc này nhìn thấy Viên Nhất Kỳ ngồi một mình trên băng ghế dưới bóng râm ăn mì gói. Cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, Thẩm Mộng Dao chú ý thấy mắt Viên Nhất Kỳ đỏ hoe, tựa hồ là đang khóc.

"Viên Nhất Kỳ, mì ăn liền đối thân thể không tốt đâu, tôi dẫn cậu đi ăn, nhà ăn vẫn còn cơm đấy". Thẩm Mộng Dao bước đến quan tâm Viên Nhất Kỳ như thể đã quen thân từ lâu.

"Không cần, tôi..."

"Đi thôi". Cũng không đợi Viên Nhất Kỳ nói xong, Thẩm Mộng Dao đã năm tay cô đi tới nhà ăn.

"Cậu muốn ăn gì tôi mời, cậu vừa mới đến chắc là chưa có phiếu ăn". Thẩm Mộng Dao quay lại nhìn Viên Nhất Kỳ, người đi sau biểu hiện không được tự nhiên, mỗi cái cau mày hẳn có thể ép chết một con muỗi.

"Cậu có sao không vậy". Thẩm Mộng Dao hiếu kì hỏi.

"Có thể nào buông tôi ra trước được không, tôi không thích người khác chạm vào mình". Viên Nhất Kỳ chỉ vào tay đang bị Thẩm Mộng Dao nắm lấy nói.

"A... tôi không biết cậu để ý việc này như vậy". Thẩm Mộng Dao buông tay và nói xin lỗi.

"Cậu có vẻ rất được chào đón, tôi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn cậu". Cô không nghĩ sẽ ăn ở căng tin, chỉ là ai đi qua cũng nhìn Thẩm Mộng Dao nên không khỏi tò mò hỏi.

"Lại đây, ở đây còn chỗ ngồi này"

Thẩm Mộng Dao đang cầm một phần cơm đến chỗ ngồi của hai người bên cửa sổ, gọi Viên Nhất Kỳ đi theo.

"Cậu không cùng ăn sao?" Viên Nhất Kỳ nhấp một ngụm rau xanh bỏ vào miệng, cảm nhận được ánh mắt Thẩm Mộng Dao ở đối diện nhìn mình, ngượng ngùng nói.

"Tôi ăn rồi, cậu cứ từ từ ăn, chiều nay mình không có lớp, ăn xong muốn làm gì không? Tôi cùng cậu"

Thẩm Mộng Dao có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng không sao cả. Hiện tại nàng đang rất quan tâm cô gái này, nàng chưa bao giờ quan tâm một người nào nhiều như vậy.

"Tôi muốn đi mua sắm ở gần trường". Viên Nhất Kỳ vẫn cúi đầu ăn trả lời Thẩm Mộng Dao. Nếu bình thường những yêu cầu nầy cô tuyệt đối không đáp ứng.

"Tôi no rồi"

Trong khi Viên Nhất Kỳ đặt đũa xuống, một cô gái bước tới từ phía sau Thẩm Mộng Dao vui vẻ hét lên

"Này Dao Dao, đã mấy ngày rồi không gặp ớ, có nhớ tớ không?"

Thẩm Mộng Dao sửng sốt một lúc, sau đó lập tức phản ứng hét vào mặt cô gái.

"Từ Y Nhân, cậu thần kinh sao, đột nhiên xuất hiện từ phía sau như vậy, định dọa chết tớ hả?"

"Các cậu nói chuyện đi, tôi đi trước". Viên Nhất Kỳ đứng dậy định rời đi, nhưng bị chặn lại.

"Viên Nhất Kỳ, không phải đã nói cùng nhau đi mua sắm sao". Thẩm Mộng Dao dùng tay ngăn Viên Nhất Kỳ, bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

"Cậu như thế này, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang bắt nạt cậu đó". Viên Nhất kỳ hoảng sợ xua tay. Cô rất sợ nhìn người khác hướng mình làm nũng, sẽ nổi cả da gà.

"Đó là Viên nhất Kỳ sao? Tôi nghe nói cậu học nhảy rất nhanh. Chúng ta sẽ có một buổi biểu diễn vào tuần tới,  cậu có thể theo kịp không?". Từ Y Nhân nhận ra Viên Nhất Kỳ, tò mò nhìn cô. 

"Ừm"

Từ Y Nhân đã nói rất nhiều, và tất cả những gì cô nhận được chỉ là một từ "Ừm" vô cùng ngắn gọn.

"Hứa hứa hứa". Đây là kiểu cười độc đáo của Thẩm Mộng Dao, khi vui nàng sẽ cười ra tiếng ngỗng. 

"Dao Dao, cậu đi đâu vậy, đưa tớ đi cùng đi". Sau khi nhìn Viên Nhất Kỳ bên cạnh, Từ Y Nhân lại nhìn về Thẩm Mộng Dao

"Không nói cậu biết đâu"

Bất kể Viên Nhất Kỳ có muốn hay không, Thẩm Mộng Dao đã nắm tay cô chạy ra bên ngoài căng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top