Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Việc đầu tiên sau khi về nhà là đo nhiệt độ cơ thể cho Viên Nhất Kỳ, 37,4 độ.

"Cậu sốt rồi, phải đến bệnh viện"

"Không đi." Viên Nhất Kỳ vô lực nằm trên giường, dứt khoát không chịu đi bệnh viện.

"Cậu bị sốt"

"Tôi muốn uống nước"

Dù Thẩm Mộng Dao thuyết phục thế nào, Viên Nhất Kỳ vẫn nhất quyết không chịu đến bệnh viện.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi rót nước cho cậu"

Thẩm Mộng Dao muốn nói gì đó, nhưng nàng nhận thấy vẻ mặt của Viên Nhất Kỳ không đúng, cố nén nước mắt không nhìn mình. Có lẽ nàng đã hiểu ra điều gì nên nhẹ nhàng quay lại, đóng cửa và đi vào bếp.

Khi quay lại, Viên Nhất Kỳ đã ngủ rồi. Thở đều, yên lặng chìm vào giấc ngủ, nhưng nước mắt trên khóe mắt vẫn chưa vơi đi. Sau khi tiến đến lau nước mắt cho Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao muốn rời đi để Viên Nhất Kỳ nghỉ ngơi. Ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt đi. Đây là lần đầu tiên nhìn kỹ Viên Nhất Kỳ ở cự ly gần thế này. Viên Nhất Kỳ có sống mũi cao và đôi mắt to, ngoại trừ việc ngủ vẫn cau có, mọi thứ khác đều ổn. "Nhìn cũng rất xinh đó, chỉ là quá cứng đầu"

Thẩm Mộng Dao nói thầm một câu rồi quay người đi khỏi phòng Viên Nhất Kỳ.

Thứ hai là ngày biểu diễn, sân khấu là sân khấu kịch trường, mọi người trong hậu trường đều vội vàng, thay quần áo, đi qua lại lấy đồ.

"Oa, Viên Nhất Kỳ thật soái nha, rõ ràng là nữ, bộ trang phục này quá phù hợp với cậu luôn đó"

Sau khi nghe tin về Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ, Hồng Bội Vân đặc biệt chú ý đến người mới, thấy cô bước ra từ phòng thử đồ, nhìn vộng vòng, đã đưa ra kết luận này.

"Thật sự rất soái, Viên Nhất Kỳ vừa vặn với tạo hình này..."

Quách Sảng đang bước tới muốn chạm vào Viên Nhất Kỳ, nhưng ngay sau đó đã bị một bàn tay chặn lại.

" Chỉ được nhìn, không được chạm đâu nhé"

Thẩm Mộng Dao cũng đã thay xong quần áo, thấy Quách Sảng sắp chạm Viên Nhất Kỳ, lập tức tiến lên ngăn lại, giọng điệu càng giống tuyên bố chủ quyền.

"Tớ thật nghĩ không ra, húng ta nhiều người tham gia như vậy, làm sao lại xếp họ cùng nhau rồi". Từ Y Nhân bất bình nói, cô vốn dĩ là muốn cùng Thẩm Mộng Dao biểu diễn.

"Từ Y Nhân, đây không phải là cố ý sắp xếp. Hơn chục người chúng tôi từ trò trắng đen chọn ra. Cô xem, tôi và Dương tỷ cũng cùng nhau". Quách Sảng đắc ý nói.

"Hừm..."

Câu nói này đã đổi được sự bất mãn của Trương Hân đứng không xa.

"Trương Hân, cậu ở đây!". Quách Sảng lập tức ngượng ngùng. Phải biết rằng Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân thường đều không thể tách rời.

"Không sao, cậu ấy không để ý đâu"

Lúc này, Hứa Dương Ngọc Trác cũng bước ra từ phòng thử đồ. Tiết mục diễn của cô và Quách Sảng là vở ba lê đôi nên cả hai đều mặc váy. Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao là nhảy trên nhạc jazz, trang phục mang phong cách retro, cộng với khí chất soái của bản thân Viên Nhất Kỳ, nên diện đồ rất đẹp.

"Được rồi, nên lên sân khấu rồi". Giáo viên cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người, nhắc nhở rằng đã đến giờ.

Tiết mục đầu tiên là của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao. Người dẫn chương trình đang giới thiệu về lễ hội.

"Đừng khẩn trương, lát nữa mà nhảy sai sẽ bị Lão sư mắng đó". Thẩm Mộng Dao nhận thấy rằng cô đang đổ mồ hôi vì căng thẳng, vỗ nhẹ vào lưng cô cố gắng động viên.

"Được". Viên Nhất Kỳ vốn ít nói, đến khi khẩn trương lại càng ít nói hơn.

"Tiếp theo đây xin mời Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ, mang đến cho các bạn điệu nhảy jazz"

Hội trường có sức chứa ba trăm người, nghe đến tên Thẩm Mộng Dao, những người trên khán đài vỗ tay nhiệt liệt, một số chàng trai hô cả khẩu hiệu. Mọi người đều đang hét tên Thẩm Mộng Dao.

Khi âm nhạc vang lên, cả hai bước lên sân khấu, mọi người trên khán đài nhìn thấy Viên Nhất Kỳ thì sững sờ một lúc, ngay sau đó tiếp tục vỗ tay, tiếng nhạc và tiếng cổ vũ hòa vào nhau.

Có một số người bắt đầu thảo luận về Viên Nhất Kỳ, cuối cùng đi đến kết luận. Viên Nhất Kỳ chuyển trường đến vài ngày trước, hơn nữa Thẩm Mộng Dao rất thích cô ấy, cô ấy trông khá đẹp, nhưng không biết tính cách như thế nào, vài cô gái nói rằng Viên Nhất Kỳ rất soái.

Kết thúc bài hát, cả hai cúi chào rồi rời sân khấu, những tràng pháo tay lại nổ ra. Chỉ lần này âm thanh của mọi người chuyển sang có cả Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ.

"Haha, tiểu soái ca, nhảy không tệ nha."

Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ bước vào hậu trường, Quách Sảng lại bắt đầu. Cô định đi về phía Viên Nhất Kỳ thì Thẩm Mộng Dao, chặn Viên Nhất Kỳ đang đi phía sau, ghét bỏ nói với Quách Sảng.

"Cậu có thể trêu bất cứ ai, cậu ấy thì không được"

"Dao Dao, cậu đã thay đổi rồi, lúc trước còn rất yêu tớ mà". Quách Sảng tiếp tục cười nói.

"Quách Sảng, cậu bớt đi, Dao Dao mới không thích người ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như cậu". Tưởng Thư Đình, người đang ở một góc chơi điện thoại, nhìn cũng không nhìn nói.

"Lần trước tiểu Tình và tớ nhìn thấy Quách Sảng trêu chọc một học muội". Phí Thâm Nguyên vạch trần Quách Sảng ngay tại chỗ. Bản thân Quách Sảng biết đang nói đùa, mọi người đều bị những lời này chọc cười một phen.

"Oa, hóa ra Viên Nhất có thể cười nha. Nụ cười này, chắc chắc làm hàng nghìn thiếu nữ phải say đắm, không kém Dao Dao đâu". Lâm Thư Tình kích động hét lên.

Nụ cười của Viên Nhất Kỳ không lộ răng như người khác, mà khóe miệng chỉ hơi nhếch lên tạo ra một đường vòng cung đẹp mắt, cộng thêm dáng vẻ lưu manh, trông đặc biệt soái.

"Được rồi, chờ một chút, tớ mời mọi người ăn lẩu". Trương Hân mạnh dạn nói.

"Được đó, ăn lẩu"

_______________________________________

A Dương vô tư quá huhu

Các cậu thích hay không thích gì thì cmt cho tớ biết với. Mọi người im lặng làm tớ lo quá:<<<

Này là quà cuối tuầnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top