Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11


Chương này viết tặng năm mới, do là năm mới không có viết buồn đâu, vui vẻ một chút.

_________

Mưa rồi, là mưa phùn, hôm nay là ngày 31/12 chỉ chốc nữa là sang năm mới.

“Mưa rồi, sao lại là lúc này.”

“Kỳ Kỳ, chúng ta đi ngắm pháo hoa mưa nhỏ sẽ không sao.”

Đoàn Nghệ Tuyền chạy qua nắm lấy cổ áo cô lôi đi. Xung quanh lần lượt đi đến, Hồng Bội Vân, Mã Ngọc Linh, Tả Tịnh Viện, Vương Duệ Kỳ và Dương Băng Di.

Họ vừa cùng nhau đi ăn haidilao, còn ăn cả một một bữa đồ nướng do Nhất tỷ toàn đoàn bao.

“Từ từ, còn sớm mà, chúng ta đến phố đi bộ một chút.”

“Cậu còn muốn làm gì hả?” Hồng Bội Vân vỗ vai, làm Viên Nhất Kỳ giật mình cười trừ. Điện thoại chỉ một chút liền rơi xuống đất.

“Không có, tớ muốn đi đến dạo một chút.”

Viên Nhất Kỳ nhìn điện thoại, mắt mơ hồ hiện lại một bóng dáng quen thuộc chỉ tiếc có lẽ thiếu ngủ nên tự tạo ra ảo ảnh. Chân khựng lại một lúc, những người theo cùng hoài nghi nhìn

“Nè mau mau đi, còn đứng lại làm gì?”

“Mấy chị đi trước đi, em đi nơi này một lát sẽ quay lại ngay.”

Viên Nhất Kỳ quay lưng chạy hướng ngược lại đưa tay vẫy vẫy. Bóng hình dần mờ nhạt… mờ nhạt cho đến khi khuất dần trong dòng người đêm khuya chờ đợi đón năm mới.

“Em ấy đi đâu vậy?” Dương Băng Di quay đầu hỏi, khi quay lại đã chẳng còn bóng hình.

“Không biết nữa, chúng ta đến cầu đợi trước đi.” Đoàn Nghệ Tuyền nhìn bóng lưng rời đi không lo lắng lắm, đứa trẻ kia đã trưởng thành sẽ biết phải làm gì thôi.

“Có ổn không? Hay là em đi theo.” Hồng Bội Vân xoa xoa tay

Vương Duệ Kỳ và Mã Ngọc Linh rượt nhau trên đường, hai người vui vẻ đuổi nhau còn giật tóc nhau ôm ấp giữa đường làm những người kia phải đổ mồ hôi nhìn.

“Hai người họ…”

“Kệ đi, chúng ta đến quán nước đợi.”

“Được, em biết quán nước gần đây rất ngon.”

“Vậy thì đến để hết chỗ.”

Ở một nơi khác, Thẩm Mộng Dao, Lý Tuệ, Vương Dịch, Châu Thi Vũ và Trương Hân đang cùng nhau đi trên đường. Họ cũng cùng nhau đi ngắm pháo hoa nhưng vừa rồi trong dòng người vô tình để lạc mất nhau.

Viên Nhất Kỳ chạy đến cây cầu, dòng người vội vã xung quanh, tựa mình vào thành cầu cầm điện thoại nhìn chằm chằm từng phút trôi qua.

Một tiếng rưỡi nữa. Vẫn ở chỗ đó, vẫn là bóng dáng quen thuộc chưa từng rời đi nửa bước.

“...Viên Nhất Kỳ.”

Khựng lại một lúc ngước lên bất giác mở to mắt. “Thẩm… đội trưởng.”

“Từ lâu chị đã không còn là đội trưởng, chỉ là người bình thường thôi.”

“Chị sao lại ở đây…”

“Đi ngắm pháo hoa, không được sao.”

“...”

Thẩm Mộng Dao tiến lại gần hơn, đứng bên cạnh gác tay lên thành cầu.

“Thật đẹp nhỉ?”

“Đúng, rất đẹp.”

“Em không đi cùng mọi người sao?”

“Họ có lẽ đang đợi ở đó.”

“Vậy thì mau về đi, sao còn ở đây sắp tới giờ rồi.”

Viên Nhất Kỳ dịu ánh mắt lại say đắm nhìn người kia. Đã lâu không nhìn trực tiếp bây giờ trông đã đẹp hơn lúc trước nhiều rồi.

“Chị…thật đẹp.”

“Tên tiểu tử nhà em vẫn dẻo miệng như ngày nào.” Thẩm Mộng Dao hừ nhẹ thầm mắng.

‘“Đẹp thật đấy, ai thấy chị không đẹp chắc là mắt có vấn đề.”

“Còn mười lăm phút nữa, mau về với họ đi.”

Viên Nhất Kỳ bám chặt tay vào lan can, mắt nhìn xuống dòng nước lạnh. “Em…muốn ở đây.”

Thẩm Mộng Dao đu đưa nơi thành cầu chơi đùa như một đứa trẻ “Không về họ sẽ lo lắng.”

“Họ biết em đi đâu.”

Năm nào cũng vậy, Viên Nhất Kỳ đều dành ra một đêm có pháo hoa để đến nơi này.

Cậu thích pháo hoa, “người đó” cũng thích, cậu thích một mình, “người đó” thì luôn có người bên cạnh… thật khó, thế giới này rộng lớn chỉ nắm không chặt một chút đã lạc mất nhau cả đời…

“Nè sắp rồi, nhìn lên đi.”

Viên Nhất Kỳ mò trong túi áo, lấy ra hai hộp dài hơn một gang tay đưa về phía người kia. “Cho chị.”

“Cái gì vậy?”

“...”

“A, em cho chị hả?”

“Ừm…”

Thẩm Mộng Dao lấy ra một cây, Viên Nhất Kỳ rút trong túi áo ra bật lửa châm vào.

“Đừng sợ.”

“Sợ cái gì chứ? Làm như chị là trẻ con vậy.” Thẩm Mộng Dao bĩu môi giận dỗi.

“Thẩm Mộng Dao, chúng ta là gì của nhau?”

“Hả? Là… người cũ còn vấn vương.”

Không gian rơi vào tĩnh lặng, Thẩm Mộng Dao bỗng phấn khởi nhảy cẫng lên

“Aaa, pháo hoa kìa, đẹp quá.”

Thẩm Mộng Dao ôm lấy Viên Nhất Kỳ lay lay cười một cách hồn nhiên. Chuyện gì vậy? Đây là Thẩm Mộng Dao mà cô quen sao hay là ảo giác…?

“Kỳ Kỳ, em nhìn đi, có đẹp không?”

“Đẹp, chị… lúc này, rất đẹp…”

Viên Nhất Kỳ tiến lại gần hơn, gần hơn chút nữa, gần hơn nữa… cô ôm lấy người kia, hai thân ảnh áp sát vào nhau chặt đến mức khiến người ta không thở được.

“Em sao vậy?”

Viên Nhất Kỳ cao hơn người kia hẳn nửa cái đầu, Thẩm Mộng Dao ngước mặt lên hai ánh mắt đối nhau tràn ngập xúc cảm kì lạ.

“Chị thật đẹp…”

“...”

“Dù là ảo cảnh lúc này cũng thật đẹp.”

“...”

Vài giây trôi qua, em đã giơ bàn tay giữa không trung rất lâu. Không có chuyện gì xảy ra.

“Kỳ Kỳ, em sao vậy?”

“Ừm hả?” Viên Nhất Kỳ giật mình, giọt nước chảy trên má rơi xuống cô cũng lau qua che đi.

“Sao em đứng đây một mình vậy?” Trương Hân từ đâu xuất hiện đã đánh thức khỏi “giấc mộng”.

Thật đáng tiếc… cuối cùng cũng chỉ là ảo cảnh.

“À không, em đi lạc. A Hân, sao chị cũng ở đây?”

“Thì đi ngắm pháo hoa.”

“Thật trùng hợp, chị có muốn đi với em không? Đoàn Nghệ Tuyền với mấy người đang đợi em.”

“Em đi đi, chị chờ Hứa Dương đang đi mua đồ ở bên kia.”

“Vậy em đi, chị nhớ cẩn thận.”

“Ừm, đi đi…”

Viên Nhất Kỳ chạy đi, phía sau trong một góc khuất. Bóng dáng quen thuộc dần đi ra

“Em thật ngốc, Nhất Kỳ.” Thẩm Mộng Dao cầm trên tay một cái hộp, một cây đã được đốt cháy còn lại tàn dư.

“Dao Dao, đi thôi.”

“Được ah, em đến ngay.”

Thẩm Mộng Dao giấu hộp sau lưng. “A Hân, chị có thấy em đáng ghét không?”

“Không, rất giống một tỷ tỷ tốt, đừng nghĩ nhiều.”

“Viên Nhất Kỳ sẽ không giận em đâu đúng không?

“Kỳ Kỳ không còn là trẻ con, sẽ hiểu thôi em nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Hai người đi đến một khu vực cao hơn, ở đây những người kia nãy giờ vẫn còn đang đợi.

“Hai người đi đâu vậy? Pháo hoa xong luôn rồi.”

“Hah, chị đi lạc một chút, không sao, khi nãy có đứng lại ngắm.”

“Chúng ta về thôi, hết một năm nữa rồi.”

Phía bên kia, Viên Nhất Kỳ đi chầm chậm ánh mắt như một kẻ si tình đắm mình trong suy nghĩ, “Em biết chị ở đó vậy mà lại không xuất hiện, xem ra chúng ta vẫn là không thể.”

“Nhất Kỳ, lại đây ăn nè.”

Viên Nhất Kỳ chạy về phía mọi người, họ nãy giờ vẫn ngồi đợi ở quán ăn. Qua mấy cái mùa xuân vẫn vắng bóng người…

….

Tối hôm đó, Viên Nhất Kỳ đăng lên weibo một bức ảnh mình chụp cùng cây pháo hoa đang cháy. Xung quanh không gian tối đen len lỏi những tia lửa của pháo hoa.

Thẩm Mộng Dao ở weibo cũng đang lên, bức ảnh hai người ôm nhau dưới pháo hoa bị màu đen che đi không nhìn rõ.

__________

Chú thích:

*Tấm ảnh của Thẩm Mộng Dao đăng là của hai người, Viên Nhất Kỳ đã nói chuyện với người thật chỉ là cô cứ mãi suy nghĩ nên chưa từng nhận ra được (overthingking đúng nghĩa =))). Tấm ảnh là do A Hân chụp trong lúc hai người trò truyện.

______

Hảo, tôi lặn ăn tết sớm tiếp đây viết xong sẽ nổi lên. Chương trước với chương này để đón năm mới đó, năm mới bình an. 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top