Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Cơn mưa mùa hạ đến rất nhanh và rồi khi rời đi để lại một đống “lộn xộn” ướt đẫm...

__________

“Giữa chúng ta có còn kết quả không?

“Có nhất thiết phải tốt đến như vậy không?”

___________

Viên Nhất Kỳ ở trong phòng ngồi dậy đi xuống dưới bếp, đưa tay mở hộc tủ lấy một bịch bánh lớn rồi trở về ghế sofa xé ra, bật tivi lên, vừa ăn vừa xem chương trình mình yêu thích.

Tiếng nhai bánh rột rột, tiếng tivi chiếu ra những chương trình hài hước khiến cô cười phá lên. Căn phòng vang lên thêm một tiếng mở cửa trộn lẫn vào hàng loạt những thanh âm thường ngày, người bước vào khựng lại…

“Sao em còn qua đây?”

“Chị nói gì vậy? Nào nào, chúng ta cùng xem phim rồi ăn bánh nè. Em cho chị xem cái này mắc cười lắm.”

Viên Nhất Kỳ vui vẻ vẫy vẫy tay gọi, Thẩm Mộng Dao gỡ đôi giày đang mang để ngay ngắn vào tủ, còn túi xách thì để ở trên gần cửa ra vào.

“Em đang làm gì vậy? Chúng ta không phải đã chia tay rồi sao…?”

“Chị sao vậy? Nói vậy nếu một ngày chúng ta lỡ chia tay thật thì em biết phải làm sao?”

“Nếu vậy lời đó do ai nói mới quan trọng.”

“Biết đâu do em nói thì chị sẽ nghĩ sao?”

“Sẽ không…” Thẩm Mộng Dao chần chừ giây lát, đột nhiên lại chuyển qua vấn đề quỷ gì thế này.

“Không phải chứ, chị đi làm nhiều đến mức lú lẫn rồi hả? Mau lại đây, em đi chuẩn bị đồ ăn tối cho chị, trễ rồi.”

Viên Nhất Kỳ đứng dậy chạy vào bếp, rửa tay dọn một mâm cơm đầy đủ ra bàn.

Thẩm Mộng Dao đứng hình một lúc, nhìn vào lòng bàn tay mình rồi tiếp tục bước đi.

“Mau ngồi đi, chúng ta ăn tối thôi.” Viên Nhất Kỳ khẽ gọi.

“Đây…là ảo ảnh sao?” Thẩm Mộng Dao đưa tay sờ lên khuôn mặt đối diện miệng không kiềm được bật thành tiếng.

“Được rồi không nói nhảm nữa, chị mau mau ăn đi rồi chúng ta cùng xem phim, sắp tới tập cuối của bộ phim mà chị thích rồi đó.”

Thẩm Mộng Dao giơ tay mơ hồ gắp một miếng thịt, đối diện là khuôn mặt hồn nhiên đang cười vui vẻ chống cằm nhìn mình. Cảm giác có chút gì đó lạ lẫm, rõ ràng họ đã dừng lại mối quan hệ này hai tháng trước. Rõ ràng là vậy…chính em ấy cũng là người mở lời, đó mơ hay đây mới là mơ?

“Sao em không ăn đi?”

“Em…chỉ ở đây được một lúc thôi.”

“Nhất Kỳ, em nói xem sau này chúng ta có thể là gì?”

“Làm gì có chúng ta để rồi sau này…”

Viên Nhất Kỳ nói xong liền quay lưng lại. Cả người tựa như bức tượng, không chút cử động.

“Nhất Kỳ, Nhất Kỳ….Nhất Kỳ, em làm sao vậy? Đừng làm chị sợ.” Thẩm Mộng Dao đứng dậy cái ghế bị lực bất ngờ liền ngã xuống còn nàng thì chạy lại lay lay người.

Viên Nhất Kỳ không đáp, đột nhiên có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh vang lên, thứ âm thanh chói tai. Mọi thứ trước mắt như đang dần tan vỡ, lại có thêm tiếng cánh cửa mở ra.

“Dao Dao, chị làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, em đây, em ở đây.”

Choàng tỉnh, Thẩm Mộng Dao thở hồng hộc mở to đôi mắt, khuôn mặt đọng lại một tầng mồ hôi. Không phải nóng, là nàng sợ mất đi người, biết là mơ nhưng cảm giác sợ vẫn chưa từng mất đi.

“Chị làm sao vậy? Không khoẻ hả? Uống nước, uống một chút nước đi.”

Viên Nhất Kỳ quay vào bếp lấy một cốc nước ấm rồi đem lên đưa tới miệng nàng, uống một hớp, nhíu đôi lông mày.

“Là em sao? Lần này chắc không phải là mơ nữa rồi.”

“... Không phải mơ, chị bây giờ còn không biết tự chăm sóc bản thân. Là từ khi nào vậy?”

“Từ khi không có em bên cạnh.” Thẩm Mộng Dao dường như còn chưa thoát được khỏi những gì mà giấc mơ mang lại.

“...”

“Giữa chúng ta có còn kết quả không?”

Câu hỏi như một con dao xoáy vào vết thương, tại sao lại hỏi như vậy chứ chẳng phải nó quá vô nghĩa rồi sao? Viên Nhất Kỳ lảng tránh nhưng cũng trả lời ngắn gọn.

“Không có, hết rồi…”

“Em…”

“Em dọn giúp chị rồi sẽ về. Ngủ thêm một chút đi.”

Tiếng vỡ trong giấc mơ lại là tay nàng quơ trúng cái ly thủy tinh. Những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên mặt đất, Viên Nhất Kỳ tay không nhặt từng mảnh, có tiếng chúng va vào nhau nhưng tại sao lại chú ý mỗi mình người, Thẩm Mộng Dao ngồi trên ghế nhìn xuống.

“Có nhất thiết phải tốt đến vậy không?”

“Có, vậy mà vẫn còn người muốn vứt bỏ.”

______

Bộ này là hàng tồn kho viết hồi tháng 12, thấy ngắn định không đăng mà xem lại thấy cũng ổn nên quăng lên. Có vẻ hơi ngắn nên có chút khó hiểu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top