Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Tôi là kẻ giết người bị truy nã, cả đời chỉ có chém giết ngoài vòng pháp luật. Vừa là để kiếm tiền vừa là sự trả thù.

Chị lại là nữ cảnh sát trong phi vụ bắt giữ tôi. Vậy mà thế nào, ngày chúng ta đối mặt nhau cảm xúc của tôi từ thù ghét trở thành loại tư vị đáng hận.

Chỉ một ánh mắt chị đã khiến tôi say đến cả đời.

Đã là tháng thứ 6 tôi bị truy nã, những tờ giấy, những bản tin không ngừng đưa lên. Giết người, cướp tài sản, chống đối cảnh sát với cái tên Viên Nhất Kỳ được in đậm.

Cầm lấy giấy truy nã, Viên Nhất Kỳ tôi cũng chẳng có chút hối lỗi gì, xé ra từng mảnh cười phá lên như đạt được mục đích.

Chúng đáng chết, một lũ đáng chết vậy mà lại được xã hội bao biện.

Liệu có ngoại lệ nào để nói không?

Thẩm Mộng Dao, là nữ cảnh sát đó.

Ngày tôi gặp lại chị, ấy là một đêm trăng tròn, hôm đó tay tôi nhuốm đầy máu tanh tưởi còn chị thì cầm súng chĩa thẳng rất oai.

Hai tay giữ chắc khẩu súng, dáng vẻ dũng cảm lao lên trước mắt tôi. Cái cảm giác tôi có không phải sợ, không phải phấn khích mà là dừng lại. Tôi nhận ra ánh mắt đó, cái mà khiến tôi rơi vào ảo mộng từ rất lâu trước đó.

Tại sao?

Tại sao ngày đó chị lại cho tôi cái bánh?

Tại sao ngày đó chị xoa đầu tôi?

Để rồi tôi tương tư chạy theo thứ cảm xúc đó cả đời.

Trẻ mồ côi có được miếng ăn thì mừng rỡ quấn lấy, tôi ôm lấy chân chị, tôi bám chặt đến mức người khác phải gỡ ra.

Tôi nhớ, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ.

Tự hứa lần sau gặp lại, tôi định sẽ cho chị điều gì đó bất ngờ.

Và cũng thật bất ngờ khi chúng ta…một người ngoài sáng, một kẻ trong tối. Gặp nhau chỉ có rượt đuổi đến chết.

____

Viên Nhất Kỳ, cái cô bé dễ thương năm ấy đâu mất rồi?

Đã chết từ lâu...

____

Tháng thứ 8 tôi trốn chạy trong bóng tối.

Lần này khi gặp chị đã dừng lại, tôi đưa hai tay ra, mặt che hoàn toàn bởi khăn đen mà nói. “Bắt tôi đi, nhớ phải còng lại thật chặt.” Giọng đã khàn khàn mà nói.

Không có gì khác gọi là phép màu, tên tội phạm nguy hiểm đã bị bắt, nữ cảnh sát dũng cảm lao lên. Tin tức được đưa lên báo lan đi khắp nơi.

“Đúng vậy, tôi chỉ nên là tội phạm, chị cũng nên làm một người cảnh sát tốt.” Tôi nghĩ thầm nhìn chị say đắm.

Thẩm Mộng Dao trong phòng thẩm vấn, hai người đối diện nhau, còng tay xích chắc vào ghế cũng không phải là không thể thoát.

Đối diện nhau, Viên Nhất Kỳ vui vẻ ngồi thẳng lưng nhìn.

“Cảnh sát Thẩm, hôm nay chị thật đẹp.” Lời khen của tôi từ tận đáy lòng, bao nhiêu căm hận trong lòng cũng tan dần đi.

“Cảm ơn, tên tội phạm nguy hiểm như cô khen, tôi không biết nên cảm thấy vinh dự hay là nghi ngờ nữa.”

“Ayy, chị sao lại khó chịu như vậy, bao lâu nữa thì tôi sẽ chết?” Viên Nhất Kỳ hời hợt hỏi, nhoi nhoi ngắm nhìn người trước mặt.

“Ngày mốt hoặc bất cứ khi nào có lệnh.” Thẩm Mộng Dao đúng là lạnh lùng, người xưa còn nhận không ra, đôi mắt ấy mang lại cảm giác khác lạ cho nàng.

“Vậy thì, tôi có một yêu cầu.” Viên Nhất Kỳ lại bắt đầu bày trò, dù sao cũng không phải người xa lạ gì muốn chút cảm giác ấm áp khi xưa.

Thẩm Mộng Dao tò mò, một kẻ giết người sắp chết còn nghĩ được điều gì? “Nói đi.”

“Tôi muốn một bữa ăn do đích thân đội trưởng Thẩm nấu.”

“Cô là có ý gì đây? Tôi không làm.” Thẩm Mộng Dao ngay tức khắc từ chối.

Năm đó Viên Nhất Kỳ mất tích nàng cũng chẳng bao giờ vào bếp mà nấu ăn. Đã quen với việc mua một món đồ, đặt một bịch đồ ăn tạm bợ qua ngày.

“Thẩm Mộng Dao, chỉ là một bữa ăn thôi mà không lẽ cô không thể làm việc tốt một chút sao?”

“Không! Bây giờ hay cả đời này tôi không thích nấu ăn.” Thẩm Mộng Dao đập mạnh hai tay lên bàn nói.

Viên Nhất Kỳ cười một vui vẻ. “Bữa ăn khi xưa không lẽ cũng đã quên? Chị xào mì hay nấu nướng đều rất ngon, em chỉ là muốn một bữa thôi.” Chất giọng đều đều không còn trầm nữa, “tôi nhớ bữa ăn chị từng nấu.”

“Cô! Cô làm sao biết được?”

“Đội trưởng à! Chị quên nhanh đến vậy rồi sao?” Viên Nhất Kỳ tiếp tục nói.

“Nhất Kỳ! Không thể nào, người ta nói em…em đã chết.” Thẩm Mộng Dao sững sờ, nhắc đến cái biểu cảm khi nãy nàng chợt nhớ đến đứa nhỏ năm ấy.

____Thời gian trở về quá khứ____

Trước cửa một cô nhi viện, nơi ở những đứa trẻ không nhà không cửa không nơi nương tựa. Chúng có thể là bị bỏ rơi hay cha mẹ người thân đều mất. Đáng thương vô cùng.

Viên Nhất Kỳ, đứa trẻ có đôi đồng tử xanh biếc khác người.

“Kỳ Kỳ, mau bắt tớ, mau đuổi theo tớ này.”

“Tớ nữa, bắt tớ đi nè.”

Chúng vây quanh cô, trêu chọc, cả đám đang chơi rượt đuổi người bị chạm trúng sẽ là người chăn, họ buộc phải đuổi theo những người còn lại đến khi chạm vào được một người. Cứ nối tiếp như vậy đến khi kết thúc.

Đám trẻ mười mấy người chạy thành vòng, hết đứa này tới đứa kia thi nhau gọi tên cô. Viên Nhất Kỳ chỉ có thể tùy ý theo.

Sức khoẻ của cô không tốt, chơi một chốc đã mệt lả cả người.

“Mấy đứa, tập trung ăn kẹo này.” Một người chăm sóc ở đó nói lớn, chỉ bao gồm bốn năm người như vậy ở cô nhi viện. Cũng không có sự phân biệt gì mấy.

“Viên Nhất Kỳ, con lại đây.” Một người dì đã lớn tuổi gọi cô.

Viên Nhất Kỳ nghe thấy thì mệt mỏi đi đến, hướng đôi mắt xanh biếc trong trẻo nhìn thanh kẹo đưa ra trước mắt.

“Cho em sao..?”

“Ừm, cho em.” Một người cao hơn cô tầm nửa mét.

Viên Nhất Kỳ cũng chỉ là đứa trẻ lên năm nghĩa là người kia cũng chỉ tầm mét hơn, chắc cũng mười hay mười hai tuổi gì đó.

“Cảm ơn.”

“Ngoan ghê.” Người kia thuận lợi xoa xoa đầu cô khen ngợi.

“Cha ơi, đứa trẻ này có đôi mắt thật đẹp phải không?” Thẩm Mộng Dao hỏi, ấn tượng của nàng đầu tiên chính là ánh mắt trong veo đó, chúng chưa bị vấy bẩn bởi bụi trần ấy vậy nên vô cùng đẹp đẽ.

“Đúng vậy, có lẽ là lai từ nước khác hoặc gen di truyền của cha mẹ đứa bé.”

Hai cha con nàng trò chuyện, Viên Nhất Kỳ ngồi ngây ngốc nhìn bộ dạng khúm núm ngại ngùng.

“Em muốn ăn không? Mỗi ngày đều đem đồ ăn tới cho em.”

“Dạ muốn, muốn chứ.” Viên Nhất Kỳ vui vẻ nhảy cẫng lên, đứa trẻ nào mà chẳng muốn được ăn.

“Kỳ Kỳ ngoan, chị về nhé, hôm sau lại đến tìm em.”

“Không, không chịu đâu.” Nói rồi, Viên Nhất Kỳ ôm lấy chân chị không buông.

Thẩm Mộng Dao đưa tay xoa xoa đầu. “Chaaaaa, em ấy không chịu buông chân con nè, dễ thương quá.”

“Kỳ Kỳ, trời sắp chiều tối rồi ngày mai chúng ta sẽ quay lại.” Cha nàng đưa tay chạm vào liền bị em quay đầu ôm chặt hơn.

Viên Nhất Kỳ phồng má không đồng ý, vài người chăm sóc đến gỡ cô ra đưa vào trong.

Bị gỡ ra khỏi nàng, cô khóc một trận như oan ức lắm, rồi ngủ một giấc như chết đến sáng.

Từ ngày hôm đó, Thẩm Mộng Dao ngày nào cũng qua lại cô nhi viện tìm gặp em. Viên Nhất Kỳ phấn khích vô cùng, ngày nào cũng được nàng đem đến những món khác nhau. Ngày thì mì xào, ngày thì thịt nướng, chúng có chút đen vì do chị tự làm.

Khét một chút, dù sao cũng rất ngon, Viên Nhất Kỳ lần đầu cảm nhận được tư vị của sự quan tâm trong cuộc đời. Thật sự rất thích.

Vài tháng sau đó, trớ trêu thay, cô nhi viện cháy lớn.

Cửa bị khoá trái có phá thế nào cũng không được, khói tụ lại cả một màu sạm đen phía trên người bên trong đều chết vì ngạt, chẳng có tin nào nói về người còn sống thoát ra.

Viên Nhất Kỳ, người thoát ra được vì tính tò mò trong người. Đôi mắt trong veo bị vấy bẩn bởi thấy được những kẻ nhen nhóm ngọn lửa. Cô đi theo lối một lỗ thông gió dần dần chui ra ngoài, khi đó ngọn lửa lan ra nhanh chóng bởi gỗ nên trong hết thảy đều mục nát.

Thẩm Mộng Dao cũng đinh ninh là đúng, nàng cũng nhớ em nhưng đã dần phai vì không gặp quá lâu rồi.

Ai mà biết được, vụ cháy năm đó được sắp đặt nhằm mục đích kiếm lợi. Khu vực tỉnh thành này nhận được rất nhiều tiền quyên góp tiền bồi thường vì những tiếc thương. Nó thậm chí đủ để xây nên ba bốn cái như thế.

Đáng tiếc, tất cả được ngụy trang thành tai nạn, chẳng có ai bị phạt, chỉ có những giọt nước mắt giả vờ của lũ khốn. Những đứa trẻ mồ côi chẳng ai nhớ, làm gì có ai khóc thuê cơ chứ, chỉ là vài sự tiếc thương chẳng thể phân biệt.

Nếu không phải Viên Nhất Kỳ dựa vào vận may của mình, dựa vào niềm tin giữ cái mạng nhỏ sau này lớn về trả thù giết chết lũ người hưởng lợi mặc cái chết của người khác. Đôi mắt xanh biếc ấy đã thêm một tia vẩn đục đọng lại dưới đáy mắt.

Có lẽ xã hội này quá khắc nghiệt rồi.

______________
Trở lại phòng thẩm vấn.


“Tôi không phải, người chị nói đúng là đã chết còn tôi chỉ là một tên tội phạm nguy hiểm.” Viên Nhất Kỳ lắc đầu phủ nhận.

“Viên Nhất Kỳ là em. Tại sao lại ra nông nỗi này vậy?” Thẩm Mộng Dao nắm lấy hai bên vai, mắt nhìn vừa oán trách vừa thương nhớ nói.

Nàng nhận ra mà, chắc chắn là Viên Nhất Kỳ năm ấy.

“Đội trưởng Thẩm, tôi chỉ muốn một bữa ăn.” Cô lặp lại mong muốn, vẻ mặt thoáng trở nên bi thương.

“Được, nấu cho em, sau đó tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra

“Được được, em đợi chị, Dao Dao.” Viên Nhất Kỳ trở về dáng vẻ ôn nhu, gọi người vô cùng thân thiết.

Thẩm Mộng Dao rời đi, án tử của Viên Nhất Kỳ đã được đẩy tới sớm nhất. Tội phạm nguy hiểm có bị chết cũng không phải điều gì lạ lẫm.

Bị đưa đến phòng giam đã là trưa nắng. Tính ra cả đêm qua nàng bị hộ tống về vô cùng cẩn thận, đến nhà giam cũng đã gần sáng tỏ.

Trong căn phòng ba mặt tường một mặt song sắt. Nằm trên giường sắt lạnh tanh, ngoài cơn lạnh thấm vào da thịt, thứ mà cô cảm thấy quen thuộc nhất là tăm tối.

“Đội trưởng.” Bất ngờ, hai người cai ngục đứng bên ngoài đưa tay ngang thái dương chào. Tiếng động khiến Viên Nhất Kỳ để tâm mà mắt nhắm mắt mở.

“Hai cậu..ra ngoài đi.” Thẩm Mộng Dao nói kèm theo cái hất cằm mang hàm ý.

“Rõ!”

Hai cảnh ngục rời đi, Thẩm Mộng Dao nhướn người lấy chìa khoá trên tường, tay bưng khay cơm chậm chạp mở khoá.

“Dậy ăn đi, xin lỗi nhưng…nó không còn nóng nữa..” Đội trưởng nhìn xuống khay nói”

Giống như cái ngày gặp chị năm đó vậy. Tăm tối vừa mới đây đều tan biến cả rồi.

“Không sao, chúng vẫn là do chị làm.” Viên Nhất Kỳ hơi rũ tầm mắt quan sát, chị còn trong bộ cảnh phục, cô giờ đây đã mặc loại áo của kẻ phạm tội.

Hai người chính là như thế, không thể hoà hợp.

Nhìn Viên Nhất Kỳ ăn, Thẩm Mộng Dao đứng tựa vào bức vách lạnh lẽo. “Em chưa kể tôi nghe chuyện gì hết.”

“Chị muốn biết gì? Hôm nay là ngày cuối rồi nhỉ?” Viên Nhất Kỳ vừa nhai vừa nói.

“Làm sao em biết được?... không sao, chị sẽ nhờ được người giảm án cho em.”

Viên Nhất Kỳ hướng tầm mắt lên nhìn, đánh giá gì đó rồi tiếp tục ăn. Cô cũng chỉ là nghe được cuộc bàn luận của họ không biết chắc. Biểu cảm vừa rồi, cách nói vừa rồi theo cô thấy thì chắc là đúng.

“Em thật sự là Viên Nhất Kỳ?” Thẩm Mộng Dao hỏi

“Ừm.” Cô đáp một chữ như người kiệm lời. Chẳng qua là không biết phải nói thế nào ngoài thừa nhận.

“Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao em thoát được vụ tai nạn năm đó?” Thẩm Mộng Dao như cuống cuồng cả lên, đặt ra hàng loạt câu hỏi.

Viên Nhất Kỳ mỉa mai cười, gác đôi đũa lên chén rồi chống tay lên đùi mình gác cằm.

“Biết nói thế nào bây giờ. Chỉ nói chị biết, người chị quen khi xưa thật sự chết rồi.”

“Em nói cái gì vậy? Chị không hiểu em đang nói gì cả.”

“Nhân tính của tôi, năm đó đều đã bị lũ khốn đốt cháy rồi. Chỉ còn một phần là theo chị đến bây giờ.” Viên Nhất Kỳ khẽ thì thầm, mắt say mê nhìn nàng không dứt.

“Viên Nhất Kỳ! Em bị làm sao vậy? Thật không giống lúc trước.”

“Viên Nhất Kỳ tôi là tội phạm bị truy nã, không phải đứa trẻ con mà chị từng biết.” Giọng của cô vẫn khàn như vậy, cổ họng đau đớn muốn rách từ bên trong.

Cô tiếp tục ăn ngon lành, đồ ăn nguội lạnh từ bao giờ cũng chẳng để tâm.

“Ngày mai là xử tử của tôi, chị đừng đến cũng không cần cầu xin lũ khốn.”

“Làm như chúng ta chưa từng quen biết là được rồi, cứ vậy đi ha.”

“Em bị làm sao vậy?”

“Tôi chính là điên rồi.” Em giật mạnh người, muốn đứng lên lại bị giữ bởi loại cảm xúc kì lạ bên trong. “Chị chỉ cần nhớ những lời vừa nãy. Đừng đến.” Giọng nói dần trở nên nhẹ nhàng, bên trong cô còn tranh chấp dữ dội hơn thế nữa, quá nhiều cảm xúc dâng trào.

Viên Nhất Kỳ ăn xong đến một chút sót lại cũng không, tiếp tục ngả người trên giường sắt.

Cô cười nhẹ nhìn người quay đi. Thẩm Mộng Dao trong lòng rối bời không biết phải nói gì.

“Thật sự, còn quá nhiều điều muốn nói với chị.” Một suy nghĩ khác chợt lóe lên. “Có thể vượt ngục rồi đem chị rời đi khỏi nơi này không?”

Trong đầu nảy ra vô vàn kế hoạch vượt ngục, ngày mai chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian chuyển giao. Nếu tận dụng tốt có lẽ sẽ thoát được hoặc có thể sẽ chết trong lúc trốn chạy chẳng hạn.

Còn chị, làm thế nào đưa đi cùng, Viên Nhất Kỳ tôi cũng chưa nghĩ ra.

Nằm dài trên giường sắt, tay che qua tầm mắt mà ngân nga một giai điệu u buồn. Người canh gác cũng đã trở lại, Viên Nhất Kỳ tẻ nhạt nói.

“Không sợ tôi sao?”

Hai người bên ngoài khó hiểu liếc nhìn vào bên trong, những tên tội phạm nguy hiểm thường có vấn đề về thần kinh vậy à?

“Nè, cô đang nói chuyện với ai vậy?” Một trong hai người lên tiếng hỏi.

“Hỏi các anh đấy, không sợ tôi trốn thoát sao?”

“Sợ chứ, nhưng đây là nhiệm vụ, chúng tôi sợ cũng không được từ bỏ.”

“Mấy người nói xem cảm giác yêu ai đó là thế nào?” Viên Nhất Kỳ gác tay sau đầu hỏi.

“Hahahah, nhảm nhí, ngày mai chết rồi cô còn thời gian nghĩ đến loại chuyện đó?”

Nhất Kỳ không nói thêm gì nhắm mắt đánh một giấc, nhà tù này, phòng giam này không có chút thông tin nào.

“Mong là ngày mai thuận lợi.”

Viên Nhất Kỳ mỉm cười trong giấc ngủ.

“Đội trưởng Thẩm, chúng tôi đã đem báo cáo đến.”

“Ừm, để trên bàn rồi về vị trí.”

“Đội trưởng, cô có muốn ăn tối không? Dù sao cũng sắp thăng chức, là người trong đội chị nhớ phải đối xử với chúng tôi tốt một chút.”

“...”

Thẩm Mộng Dao hạ tập hồ sơ xuống, trầm ngâm không chớp mắt.

Viên Nhất Kỳ chợt tỉnh giấc. Chẳng biết sáng hay tối cũng không có chút nào nhìn được trời bên ngoài chuyển động thế nào. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?

Ngoài cửa cũng yên ắng lạ thường đoán chừng đã là nửa đêm.  y, lúc vào đây chỉ mới là trưa nóng giờ đã có khí lạnh hơn rồi đấy.

Cô ngồi dậy, quan sát xung quanh rồi nhíu mày. Bên ngoài vẫn có người đi tuần đều đặn, bị phát hiện chắc không thể thoát.

“Mau chạy đi, nhớ phải chạy thật xa.” Bóng đen ẩn hiện thì thầm nói khẽ.

Viên Nhất Kỳ quay qua, dáng hình quen thuộc này, không thể sai được…tại sao, tại sao vậy? Cô không hiểu.

“Nghe chị, chạy hướng bên trái thật nhanh đến bức tường ngăn cách, có lưới điện rào nhớ phải cẩn thận, chị đã chuẩn bị sẵn đến đó em sẽ thấy được lối thoát.”

“Đi với tôi, tôi không đi một mình.” Viên Nhất Kỳ bắt lấy cổ tay.

“Không được, chị sẽ đánh lạc hướng. Mau đi đi, không có nhiều thời gian đâu.”

“Nhưng…”

“Ngoan ngoãn nghe lời chị.” Thẩm Mộng Dao vẫn ôn nhu xoa đầu. Đôi mắt xanh ấy giờ vẫn rất thanh thuần trong mắt nàng.

Có lẽ không phải chỉ một mình Viên Nhất Kỳ rung động. Mà cả Thẩm Mộng Dao cũng trở nên yếu ớt trước đôi mắt năm đó.

Quay đầu né tránh, cửa sắt vừa mở liền chạy đi.

“Đáng ghét…” Viên Nhất Kỳ thầm mắng.

Vừa nhận ra nhau không lâu đã lại phải trốn chạy. Khốn khiếp, tại sao cứ phải tồi tệ như vậy?

Thẩm Mộng Dao đóng cửa lại, trả chìa khoá về vị trí ban đầu vội quay về văn phòng.

“Phải đi thật xa, phải trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn không được quay lại đây.” Nàng nghĩ, muốn nói với em nhưng không có cách nào khác, âm thầm mà cầu bình an.

Viên Nhất Kỳ chạy ra ngoài, theo phía bên trái mà di chuyển. Kinh nghiệm của cô đủ để trốn nhưng vẫn là tin lời của nàng mà làm theo.

“Dao Dao, đợi em, em chắc chắn quay lại đưa chị theo cùng.” Em thầm nói, trong đầu bày ra kế hoạch nhiều vô kể. Hai suy nghĩ đối lập nhau, một người muốn an toàn còn một người thì muốn mạo hiểm.

Bỗng, Viên Nhất Kỳ khựng lại khẽ cười như kẻ điên. Cô vừa nghĩ ra một kế hoạch, chúng thật tuyệt…ý cô là những chiếc đèn cảm biến dò xét vào ban đêm trong khu vực nhà tù.

Đèn chiếu đến, tiếng chuông báo động ngay lập tức vang lên khi nhận ra có người xuất hiện. Tin tức tù nhân trốn thoát được báo đến các bộ phận.

Nhiều đội được cử đến đuổi theo ngay cả những cấp cao đang nghỉ ngơi cũng phải tỉnh ngủ.

Phía bức tường, Viên Nhất Kỳ thuận theo những phần lồi lõm mà leo lên. Đèn vẫn cứ theo cô mà chiếu sáng, vị trí không thể giấu nữa, tay cô dần rướm máu cũng không trở nên mềm mỏng.

Họ cầm súng đuổi theo phía sau, nhiều xe cảnh sát cũng chạy ra khu vực phía ngoài đợi.

Viên Nhất Kỳ chính là muốn thế này.

Thẩm Mộng Dao trên xe thầm mắng, đứa nhỏ ngốc lại muốn làm trò gì thế này?

Thở dài một hơi, đem tâm trạng không tốt giấu vào nơi không ai nhìn thấy. Trèo ra khỏi bức tường, chạy nhanh đến khu vực đường đi liền chọn một chiếc xe trong tầm mắt, tay đấm liền vài phát dứt khoát, tiếng xoảng, cửa kính vỡ rồi nắm lấy cổ áo người ngồi trong. Viên Nhất Kỳ hét lớn.

“Tôi mượn xe.”

“Aaa, được, được, xin đừng giết tôi.” Tên tài xế hoảng loạn, áo cô mặc vẫn là không thể giấu.

Thẩm Mộng Dao bên ngoài cũng nhìn thấy, cố tình quay xe ngang chắn đường đuổi theo. Lốp xe bị vỡ, một cái cớ hoàn hảo.

“Xin lỗi đồng chí, lốp xe của tôi bị cô ta phá rồi. Tôi mượn xe các anh.” Thẩm Mộng Dao nói rồi lên một chiếc xe khác, người bên trong cũng xuống.

Nàng là đội trưởng cơ mà, cũng có chức có quyền oai lắm chứ đùa.

“Viên Nhất Kỳ, mau chạy đi, chạy thật xa đấy.”

Bộ đàm nội bộ truyền đến, vị trí Viên Nhất Kỳ cũng liên tục được cập nhập.

Thẩm Mộng Dao lái xe đi, vị trí cuối cùng dừng lại là bến cảng thành phố. Tàu thuyền đỗ vẫn còn, những thùng container to lớn thật phù hợp để trốn thoát khỏi nơi này.

Từng đội được cử đến “săn lùng”. Nếu Viên Nhất Kỳ thật sự trốn thoát, bọn họ sẽ bị kỷ luật nặng không thể nói là tệ nhất.

“Đội trưởng Thẩm, chị đi phía bên kia chúng tôi sẽ đi bên kia, người trong tổ đang tìm kiếm bằng flycam sẽ sớm phát hiện vị trí cô ta.” Họ ném cho nàng một cái đèn pin rồi chia nhau đi.

“Tôi…tôi hiểu rồi.” Có chút ngập ngừng, bước đi này nàng cũng không lường trước.

Thẩm Mộng Dao tay cầm súng chậm rãi bước đi. Tối đen như mực chỉ có tia sáng nhỏ len lỏi mọi nơi từ những người tìm kiếm.

Viên Nhất Kỳ linh hoạt di chuyển cố để không phát ra tiếng động, chiếc xe cướp để chạy đến đã bị bao vây.

Mắt thích nghi dần với bóng tối, cố tìm kiếm dáng vẻ quen thuộc trong tầm mắt.

“Viên Nhất Kỳ, em mau trốn đi, họ sắp sửa đến rồi.” Nàng lẩm bẩm.

“Em không sợ, chúng ta cùng đi.”

Từ phía sau, người nàng sợ cũng tiến đến thì thầm.

“Nhất Kỳ!” Thẩm Mộng Dao quay lại giật mình. “Sao còn chưa chịu rời đi?”

Cô khẽ cười, tay buông lỏng. “Em đến đưa chị đi cùng.”

“Điên rồi, em điên rồi, mau chạy đi.”

Mắt em liếc lên trên nhìn thấy tia sáng nhỏ màu đỏ lơ lửng. Viên Nhất Kỳ cố tránh. “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”

“Không được! Chị làm sao có thể…”

Đoàng!

Khẩu súng của nàng vừa bóp cò, em trúng đạn thủng một lỗ giữa lòng bàn tay. Chỉ giây vừa rồi Viên Nhất Kỳ và nàng còn lôi kéo qua lại không muốn làm theo ý đối phương vậy mà giây sau liền nổ súng.

“Không!” Thẩm Mộng Dao hét lên một tiếng cản ngăn.

Xung quanh dần đông người theo tiếng động mà đến, Viên Nhất Kỳ cố tình dùng dao cắt một đường lên tay nàng. Xót lắm chứ, nhưng làm sao bây giờ? Tệ thật.

“Viên Nhất Kỳ, thả đội trưởng của chúng tôi hoặc cô sẽ bị bắn chết ngay lập tức.” Tiếng người đe doạ.

Thẩm Mộng Dao thật sự sợ rồi. Em dùng lực ở tay trái di chuyển nòng súng xuống lồng ngực vị trí ngay tim mình.

Viên Nhất Kỳ nở nụ cười, lần này lại méo xệch đi giống như không cam lòng. “Không đi nữa, em cũng không muốn trốn nữa.” Khẩu hình miệng lẩm bẩm “thật sự rất thích chị..”

Tiếng đoàng từ khẩu súng ngắn lại lần nữa vang lên, đạn không có mắt chỉ bay một đường được tính trước, xuyên qua tim em.

Viên Nhất Kỳ ngã khụy, tay buông thả lỏng nòng súng.

Thẩm Mộng Dao sững sờ chỉ bất động không thể nói lời nào. Tay giữ súng vẫn để nguyên.

Xung quanh tung hô đội trưởng Thẩm. Flycam phía trên quay được cảnh cô làm nàng bị thương nên Viên Nhất Kỳ dù là tội phạm bị giết chết trước thời khắc tử hình thì cũng không ai bị phạt gì.

Người ta trao tặng nàng bằng khen dũng cảm trong lúc bắt tội phạm nguy hiểm.

Họ chỉ thấy ngón tay trỏ của nàng vô cùng dứt khoát, bóng tối và suy tính của Viên Nhất Kỳ đều chính xác. Có lẽ, đây là thứ cuối cùng mà em có thể cho chị, một giải thưởng giết chính người mình yêu.

Ai lại nghĩ, Thẩm Mộng Dao nàng giết chết người mình yêu lại được xã hội tung hô vinh danh như một vị anh hùng.

___________________

“Có lẽ em thật sự thích chị, rung động một lần những lần sau gặp lại hết thảy đều không thể tránh được.”

—-END-—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top