Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Flipped

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link :

https://luvoge.lofter.com/post/2035f038_2b47bfa7b


------------------




0.



" Khi đó dũng cảm chống lại cái gọi là sự an bài đúng đắn nhất


Muốn làm nữ hài dũng cảm phản nghịch nhất ở bên cạnh nàng. "






1.



Thời điểm Thẩm Mộng Dao vào nhà đổi giày thì Hứa Dương Ngọc Trác đã bày biện một bàn đồ ăn chỉnh tề.


Nàng tự nhiên cùng đối phương chào hỏi : " Chào buổi tối. "


" Hôm nay thế nào? " Câu hỏi thăm hết sức bình thường.


Thẩm Mộng Dao đương nhiên biết Hứa Dương Ngọc Trác ý đang nói về điều gì, cúi đầu đi vào phòng khách, bất đắc dĩ cười : " Lý lão sư ở phòng giáo vụ kia à? Em cùng anh ta thật sự không có gì ..... "


Hứa Dương Ngọc Trác cũng không dây dưa, lưu loát đem chén đũa đặt ngay ngắn, vờ như là không cố ý mà ngồi vào chỗ chính giữa, chỉ chỉ vào bộ chén đũa thứ ba trên bàn : " Lúc trước đã cùng em nói qua. "


Thẩm Mộng Dao đem túi xách đặt ở trên sofa : " ...... Em họ của chị? "


" Đúng vậy. " Hứa Dương Ngọc Trác móc điện thoại ra mở khóa, cúi đầu gửi tin nhắn, " Tối nay liền đến, phỏng chừng một lát liền tới rồi .... Em trước tiên nếm thử món gan heo này đi, hương vị thế nào? "


Thẩm Mộng Dao gắp một miếng cho vào miệng : " ..... Cũng không tệ lắm. "


Hứa Dương Ngọc Trác cùng Thẩm Mộng Dao cùng hợp thuê được hai năm, trong khoảng thời gian này hai người vẫn luôn hòa hợp, chưa từng có khắc khẩu, quan hệ càng ngày càng mật thiết. Hứa Dương Ngọc Trác lần này đưa ra một đề nghị muốn cho em họ mới vừa thành niên không bao lâu đến đây ở căn phòng trống vài ngày, Thẩm Mộng Dao cũng vui vẻ đồng ý.


Thẩm Mộng Dao có nghe qua trong miệng đối phương vị em họ hậu 00 này khá phản nghịch lại khiến người ta ghét bỏ. Vị muội muội này trong miệng Hứa Dương Ngọc Trác là cái loại " Lớn lên xinh xắn nghe lời nhưng năm lên cao tam đột nhiên phản nghịch lại thích làm gì liền làm không suy nghĩ suýt chút nữa trượt đại học. " , nói tóm lại chính là nữ hài trẻ tuổi điển hình có chủ kiến có ý tưởng.


Chỉ là chưa từng gặp mặt qua.


Như thể là tâm hữu linh tê*, cửa nhà bị gõ vang lên.

*心有灵犀 pinyin Xīnyǒulíngxī : đầy đủ là " Tâm hữu linh tê nhất điểm thông " , những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu " Tâm linh tương thông " nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu


" Chị đi mở cửa. " Hứa Dương Ngọc Trác dẫm lên dép lê đi về phía cửa, một phen kéo cửa ra, " Em tới rồi! "


Một đoạn âm sắc lành lạnh từ xa tới gần đi vào cửa nhà : " Nơi này của chị tại sao cùng với trước đây vẫn giống nhau a ...... "


Có chút quen tai.


Thẩm Mộng Dao nhíu nhíu mày quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối mắt với vị " em họ thần bí " này.


Nàng đơ người rồi.


Vị em họ này hiển nhiên cũng đơ người ra, bỗng nhiên dừng lại bước chân, đôi chân thon dài muốn bước nhưng không bước được mà dính trên mặt đất.


Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh phát hiện không đúng lắm : " Hai người quen biết nhau à? "


Viên Nhất Kỳ thật mau phản ứng lại : " Không quen biết. "


Cô cười cười, đi đến bàn ăn thoải mái ngồi xuống, lười biếng liếc nhìn Thẩm Mộng Dao một cái : " Xin chào a, tôi tên Viên Nhất Kỳ. "


Thẩm Mộng Dao hơi hơi gật đầu : " Thẩm Mộng Dao. "


Không khí có chút ngượng ngạo.


Hứa Dương Ngọc Trác mắt nhìn trái rồi nhìn phải : " Nếu không thì chúng ta ăn cơm trước đi. "


Viên Nhất Kỳ nắm lấy đôi đũa không khách khí mà bắt đầu ăn.


Thẩm Mộng Dao hơi hơi trừng to đôi mắt, nhìn về phía tay Viên Nhất Kỳ, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.


Đó là đôi đũa mới vừa nãy nàng đã dùng rồi.






2.



Thẩm Mộng Dao bưng một ly sữa bò đi lên lầu.


Buổi sáng ngày mai có đại hội của hiệu trưởng, nàng cần phải ngủ sớm.


Bước lên bậc thang trên cùng, nàng giơ tay sờ sờ trên tường, muốn mở đèn hành lang.


Bỗng nhiên có một bàn tay thon dài giữ chặt nàng, giây tiếp theo nàng bị kéo vào một căn phòng tối, tiếng cửa lạch cạch đóng lại, toàn bộ không gian chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính trên bàn.


Chủ nhân của bàn tay kia giờ phút này gắt gao ép nàng trên tường, Thẩm Mộng Dao tạm thời còn chưa thích ứng với bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ đối phương đang là biểu cảm gì.


" Chị cố ý? "


Thẩm Mộng Dao ngốc luôn rồi, nhìn người phía trước, Viên Nhất Kỳ cũng nhìn chằm chằm nàng.


Cô có phải hiểu lầm gì hay không.


Thẩm Mộng Dao hồi tưởng lại biểu cảm Viên Nhất Kỳ khi mình cùng Hứa Dương Ngọc Trác nói chuyện.


Giây tiếp theo đối phương đã nghiệm chứng phỏng đoán của nàng.


" Lúc ấy đối với tôi lạnh lùng, hiện tại tới dụ dỗ tỷ tôi? " Âm thanh Viên Nhất Kỳ thấp đến dọa người, " Thì ra chị thích người lớn tuổi hơn chị? "


Keng một tiếng.


Ly thủy tinh trong tay Thẩm Mộng Dao rớt trên mặt đất, vỡ nát.


Nàng kinh ngạc lại xấu hổ, ngây ra ở dưới thân Viên Nhất Kỳ.


Viên Nhất Kỳ tựa hồ cũng ngẩn người, nhưng thực mau lại khôi phục bộ dáng khó gần : " Đừng chạm vào tỷ của tôi. "


Chị không có.


Thẩm Mộng Dao theo bản năng muốn giải thích, giương mắt đối diện ánh mắt người xinh đẹp này.


Đó là một loại ánh mắt như thế nào.


Chán ghét, khó hiểu, phẫn nộ, vùng vẫy.


Cái gì cũng có, lại duy nhất không có sự mềm mại của yêu thích.


Nàng bỗng nhiên nhớ tới Viên Nhất Kỳ thời cấp 3, thiếu niên xinh đẹp ăn đồng phục giặt sạch sẽ, đứng ở cửa phòng y tế, cười xán lạn đến nỗi càng chói chang hơn so với mặt trời : " Thẩm lão sư, Ngày Nhà Giáo vui vẻ. "


Thiếu niên khí phách đầy người, con ngươi thanh triệt.


Lúc ấy nàng nghĩ như thế nào?


-- Tiểu hài tử mà, chuyện yêu thích này phần lớn đều là nói đùa.


" Chị thất thần. "


Viên Nhất Kỳ càng dùng sức, cổ tay Thẩm Mộng Dao đau đến không chịu nổi, lại không dám càu nhàu người trước mặt, chỉ dám nhỏ giọng xin khoan dung : " Đau ..... "


Viên Nhất Kỳ buông lỏng tay.


Không chờ Thẩm Mộng Dao kịp lấy lại hơi, cô đứng thẳng thân mình từ từ nói : " Đừng có bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào đối với tỷ của tôi. "


Trong giọng nói tràn ngập lạnh nhạt và phiền chán.


Như thể đã biết chính mình dù có giải thích thế nào đi chăng nữa đối phương đều sẽ không tin mình, Thẩm Mộng Dao yên lặng nhìn cô trong chốc lát, nói : 


" Hảo. "






3.



" Thẩm lão sư. " Viên Nhất Kỳ cầm ôm đứng ở chỗ bảo vệ không có một bóng người, đôi mắt sáng sáng mà nhìn về phía nàng.


Thẩm Mộng Dao nhíu mày : " Em tới làm gì? "


Ngữ khí lạnh cứng.


Viên Nhất Kỳ ngẩn người, nhưng vẫn là trước sau như một tươi cười nói : " Lão sư hôm nay không phải ở trường học không trở về sao, em tới đón cô. Mưa lớn như vậy, cô nếu dính mưa về nhà sẽ sinh bệnh, cho nên em ..... "


" Viên đồng học. "


Thẩm lão sư luôn luôn ôn nhu đánh gãy nàng, ngữ khí lạnh lùng nói : " Không cần thiết, em đã cao tam. "


Không khí đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có âm thanh giọt mưa bùm bùm rơi xuống trên mặt đất.


" .... Lão sư, là bởi vì mấy ngày trước em tỏ tình với cô làm cô cảm thấy không thoải mái sao? " Viên Nhất Kỳ đứng ở chỗ đó, như một động vật nhỏ bị thương. Ống quần cô đã ướt một nửa, đôi mắt cũng ẩm ướt, " Lão sư cô có thể đừng giận em không? Em nhất định sẽ học hành đàng hoàng, em bảo đảm chờ đến khi trưởng thành lại đến theo đuổi cô, em .... "


" Không cần. " Thẩm Mộng Dao sửa sửa áo khoác, một ánh mắt cũng không cho cô, " Cô trước nay chưa nói qua rằng cô đáp ứng cùng em yêu thương, chúng ta là thầy trò. "


Thẩm lão sư vẫn luôn đối đãi ôn nhu với cô, Thẩm lão sư nói chuyện khinh thanh tế ngữ.*

*轻声细语 pinyin Qīngshēng xì yǔ : ý chỉ giọng nói nhỏ nhẹ, thường được sử dụng để mô tả giọng nói phụ nữ.


Sớm biết thành như vậy liền không lỗ mãng mà tỏ tình.


Ngươi nhìn đi, Viên Nhất Kỳ, hết thảy đều do ngươi tự mình đa tình a. Thẩm lão sư sao có thể thích ngươi chứ.


Tựa hồ sợ quá tổn thương người kia, Thẩm lão sư bổ sung thêm một câu.


" Mưa quá lớn, sớm về nhà một chút. "


Tiếng sấm khiến Viên Nhất Kỳ bừng tỉnh.


Cô từ từ ở trên giường ngồi dậy, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.


Mưa như trút nước.


Cô không kiên nhẫn động động chân, vặn cổ, thay đổi tư thế nằm xuống.


Lại mơ thấy lúc ấy.


...... Phiền.


Cô đột nhiên cảm thấy khát nước, liền từ trên giường ngồi dậy, đi xuống dưới lầu. Tuy rằng cực lực tránh tạo ra tiếng động ảnh hưởng đến người khác, lại bởi vì đồ vật không quen thuộc, không khỏi đá vào bàn trà, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.


Người ngồi ở trên sofa cảnh giác mà ngẩng đầu : " Dương Dương? "


Viên Nhất Kỳ trong bóng tối chớp chớp mắt.


Đối phương thấy không ai đáp lại, cũng đoán ra là ai, thở dài : " Nửa đêm không đi ngủ, làm sao thế? "


" Liên quan gì đến chị. "


Viên Nhất Kỳ đứng dậy rót ly nước, gulugulu một hơi uống cạn, lại rót đầy thêm một lý, xoay người đi lên lầu.


Nửa khuôn mặt Thẩm Mộng Dao chìm trong bóng tối, không nhìn rõ lắm biểu cảm.






4.



" Eh, Thẩm lão sư, chờ một chút. "


Là Lý lão sư phòng giáo vụ.


" Thẩm lão sư. " Hắn đi nhanh tới, mồ hôi trên mặt hắn chưa kịp lau khô, cười đến làm cả người nàng không thoải mái, " Buổi tối muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không? "


Thẩm Mộng Dao phản xa có điều kiện lui về phía sau một bước : " Không cần đâu Lý lão sư, tôi tối nay có chút việc. "


Gặp phải loại tình huống này tuyệt đối không thể khiến cho đối phương tạo thành bất kỳ cái hiểu lầm không cần thiết nào hết, cũng không cần chú ý cái gì mà nói chuyện lễ nghi lễ tiết, nên cự tuyệt phải lưu loát cự tuyệt.


Lý lão sư giống như nghe không rõ ràng lắm, cười tủm tỉm tiến tới gần : " Thẩm lão sư, không cần phải ngại ngượng, hai ta đều quen biết nhau? "


Càng ngày càng gần.


Thẩm Mộng Dao lo lắng, nhìn nhìn khắp nơi, xung quanh cố tình không có một bóng người.


" Lý lão sư, tôi .... "


Cổ tay bỗng dưng bị người nào đó túm chặt.


Thẩm Mộng Dao quay đầu lại, đụng phải một đôi mắt trong veo.


Là Viên Nhất Kỳ.


Thiếu niên hiển nhiên chân vừa đặt đến, còn thở phì phò, trong ánh mắt không phải là lãnh lãnh đạm đạm, thay vào đó chính là nỗ lực áp xuống khó chịu sắp bộc phát ra. Cô gắt gao nắm chặt cổ tay Thẩm Mộng Dao, mặt hướng Lý lão sư, như thể phải đem hàm răng sau cắn chặt lại nói ra từng chữ từng chữ một : " Ông có chuyện gì sao? "


Sườn mặt cong xinh đẹp mà sắc bén, giữa hàng lông mày tản ra lửa giận không thể tiêu tan.


Lý lão sư mắt thấy thế cục không ổn, đánh cái haha liền xoay người đi mất, chỉ còn lại hai người đứng ở tại chỗ.


Không khí an tĩnh.


Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên có chút vui mừng. Đây là tín hiệu tiểu hài tử đã tha thứ cho nàng sao?


Nàng tiến lên hai bước muốn nói gì đó với Viên Nhất Kỳ, lại thu được ánh mắt chán ghét của Viên Nhất Kỳ hệt như mấy ngày trước : " Tránh ra! "


Nàng không biết làm sao mà dừng lại, hơi có chút kinh hoảng.


Thiếu niên hơi hơi hé miệng, tựa như muốn nói gì, lại ngậm miệng lại, xoay người bước nhanh đi.


Không đề cập tới chính mình vì cái gì đi vào trường học nơi Thẩm Mộng Dao làm.


Thẩm Mộng Dao đứng tại chỗ trong chốc lát.


Nàng thở dài trở về nhà.






5.



Thẩm Mộng Dao vẫn nhớ đến Viên Nhất Kỳ thời cấp 3.


Ngày đầu tiên gặp, thiếu niên đứng ở cổng trường bởi vì không có mặc đồng phục bị bắt lại, trái lo phải nghĩ tìm không được cái cớ, thấy nàng từ phía sau đi tới, vẻ mặt cầu xin mà nhìn về phía nàng, muốn nàng giúp mình giải vây.


Thẩm Mộng Dao quá dễ dàng mềm lòng, cho dù cùng vị đồng học này lúc trước không quen biết, cũng sẽ bị loại ánh mắt này đánh bại dễ như trở bàn tay. Nàng bước nhanh đến : " Chủ nhiệm, vị đồng học này đồng phục để trong phòng y tế của tôi, vì tôi không kịp thời phát hiện đưa cho em ấy. "


Chủ nhiệm nhìn thấy là nàng, nhướng mày : " Thì ra là như thế. Tôi hiểu lầm vị đồng học này rồi, vậy vị đồng học này em đi vào học đi. "


Viên Nhất Kỳ như nhận được đại xá gật gật đầu, nhìn Thẩm Mộng một cái xoay người chạy như bay vào khu dạy học, vài giây sau liền không thấy bóng dáng.


Tiếp theo chủ nhiệm cùng Thẩm Mộng Dao thảo luận về bài giảng đang chuẩn bị dạy thử vào vài hôm sau, Thẩm Mộng Dao lại hơi có chút thất thần đem tầm mắt hướng về phía thiếu niên chạy đi mất.




Lại một lần nữa gặp cô là giờ thể dục của lớp, Viên Nhất Kỳ ngây ngô mà cao gầy không mặc đồ đồng phục, đứng trong hàng đặc biệt nổi bật. Nhìn thấy nàng đến, ánh mắt thiếu niên sáng lên liền chạy nhanh đến : " Lão sư, là cô a. "


Thẩm Mộng Dao cười cười với cô : " Ừm. "


" Ngày hôm đó vốn dĩ muốn trở về cảm ơn cô, nhưng tìm khắp các văn phòng cũng không thấy cô, chiều hôm đó cô không ở trường học sao? " Viên Nhất Kỳ gãi gãi đầu.


" Cô là giáo y mới đến. " Thẩm Mộng Dao thuận tay chỉnh thẳng lại cổ tay áo, " Cô ở phòng y tế. "


" A-- " Viên Nhất Kỳ cười mắt cong cong nhìn nàng, " Thì ra lão sư cô lợi hại như vậy! "


Thẩm Mộng Dao bị khen nên có ngượng ngùng : " Này có cái gì lợi hại đâu ..... "


" Phải tập hợp vào hàng rồi, lão sư em không thể nói chuyện tiếp với cô rồi, cô bận trước đi nha, em về sau có cơ hội lại đến tìm cô. "


Thiếu niên nghe được tiếng còi của lão sư thể dục vội vã chạy trở về, lưu luyến mỗi bước đi đều nhìn nàng. Vì thế Thẩm Mộng Dao đứng ở tại chỗ, nhìn theo thiếu niên vọt vào trong hàng mới xoay người rời đi.


Lúc ấy ánh sáng trong mắt Viên Nhất Kỳ quá sáng, cả người tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống, tốt đẹp đến kỳ lạ.


Đây mới là bộ dáng thiếu niên.


Hiện tại vì sao lại biến thành như thế này.


Là bởi vì tôi sao?


Thẩm Mộng Dao dựa vào tường nhắm mắt lại.






6.



Viên Nhất Kỳ hôm nay trở về thật sự rất muộn.


Bên ngoài như cũ mưa đổ rất to, trên người thiếu niên ướt hơn phân nửa, Hứa Dương Ngọc Trác cầm khăn lông đưa cho cô : " Làm sao vậy? Đem chính mình làm thành cái dạng này? "


" Ở bên ngoài cùng bằng hữu cùng nhau ăn cơm, quên mang dù, lại không gọi được xe, dầm mưa về nhà. "


Thiếu niên giải thích, nhận lấy khăn lông : " Em tự làm được rồi. "


Hứa Dương Ngọc Trác thở dài : " Không thể ỷ vào bản thân trẻ tuổi thân thể tốt cứ mặc kệ như vậy, lần sau có thể gọi điện cho chị. "


" Không muốn gây phiền phức cho chị. " Viên Nhất Kỳ lười biếng giương mắt nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, mắt lộ ra bỡn cợt, " Không phải buổi tối mỗi ngày đều phải call video nói chuyện phiếm với Trương Hân sao? "


Hứa Dương Ngọc Trác không nói nữa, tức muốn hộc máu đánh vào vai Viên Nhất Kỳ một cái, thiếu niên khoa trương mà kêu thảm thiết một tiếng.


Thẩm Mộng Dao đứng ở dưới cầu thang dừng lại bước chân.


Ngươi nhìn xem, thời điểm không có ngươi, em ấy vui vẻ như vậy.


Ngươi đi qua làm gì chứ? 


Nàng hít sâu một hơi, xoay người đi, lại bị gọi lại : " Dao Dao, em đứng ở đó làm gì vậy? "


Là Hứa Dương Ngọc Trác không rõ cố sự.


Thẩm Mộng Dao quay đầu lại nhìn, một cao một thấp hai cái thân ảnh đứng ở trong phòng khách nhìn nàng.


Hứa Dương Ngọc Trác vẫy tay : " Em nhanh lại đây đi. Em nói xem hai người, ngày thường nói chuyện đều ít như vậy, lại không thích cùng người xa giao lưu, còn không phải dựa vào chị. "


Dương Dương đại khái là đem mình cùng em ấy tưởng tượng thành cái loại người xa lạ đáp lời ngượng ngùng.


Cũng đúng, hiện tại quan hệ hai người cùng người lạ cũng không khác biệt gì lắm.


Thẩm Mộng Dao rũ mắt xuống bước xuống, bị Hứa Dương Ngọc Trác giữ chặt : " Thẹn thùng gì chứ? "


Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh trầm mặc lại đột nhiên buông tay, ngáp một cái : " Tỷ, em mệt quá, muốn đi rửa mặt rồi ngủ. "


" Eh em tên gia hỏa này tại sao như vậy ..... " Hứa Dương Ngọc Trác nhìn về phía thiếu niên như đang trốn tránh, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, tràn ngập xin lỗi mà cười cười, " Em xem, em ngàn vạn đừng để ý em ấy a .... Chị đã nói rồi, tiểu hài tử hậu 00 rất nổi loạn. "


Thẩm Mộng Dao thở dài, gật gật đầu.






7.



Sau khi rửa mặt xong, ma xui quỷ khiến, Thẩm Mộng Dao dừng bước chân lại, đứng ở cửa phòng Viên Nhất Kỳ.


Đột nhiên muốn vào xem cô.


Thời điểm khi mà nàng chân chính lấy hết can đảm mở cửa phòng ra, bên trong căn phòng một mảng tối đen. Lại là bầu không khí như này. Viên Nhất Kỳ giống như thích môi trường tối hơn bình thường.


Người nàng thương nhớ ngày đêm nằm ở trên giường, tựa hồ đang ngủ.


Thẩm Mộng Dao rón ra rón rén đi qua, ngồi xuống bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Viên Nhất Kỳ.


Trong khoảng thời gian này thiếu niên nẩy nở không ít, đường cong xinh đẹp còn uyển chuyển, mũi cao thẳng, cặp lông mày thanh tú lại gọn gàng. Thoạt nhìn là loại hình được hoan nghênh ở trường học.


Nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.


Thẩm Mộng Dao nhịn không được vươn tay muốn chạm vào mi cốt phá lệ ưu việt của thiếu niên, giây tiếp theo --


Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên mở mắt, mặt vô cảm cùng nàng đối mắt.


" Chị vào đây làm gì? "


Một câu hưng sư vấn tội*

*兴师问罪 pinyin xīng shī wèn zuì : nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương, còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó.


Chán ghét đến như vậy sao.


Từ lúc gặp đến nay nói cái gì đều nói hết rồi, Viên Nhất Kỳ vẫn cứ thái độ vô bi vô hỉ lãnh đạm. Cực kỳ giống một tảng băng không bao giờ tan.


Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên có chút ủy khuất.


Xoang mũi đột nhiên lan tràn ra một cổ chua xót, nàng nhìn về phía người sát gần bên cạnh, giải thích nói : " Chị không có ý khác, em vừa rồi mắc mưa, chị có chút lo lắng cho em, cho nên ..... "


Viên Nhất Kỳ vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì : " Đi ra ngoài. "


Một câu giải thích cũng không muốn nghe.


Nước mắt trong phút chốc đầy cả hốc mắt.


Khổ sở đến muốn mạng.


May mà trong phòng tối đen, đối phương nhìn không rõ. Thẩm Mộng Dao quay đầu đi, lại quay đầu lại, hít hít mũi : " Viên Nhất Kỳ .... " 


Trong âm thanh nhiễm một chút tiếng khóc nức nở hiếm thấy.


Cái người lãnh lãnh đạm đạm đơ ra. Tựa như hoàn toàn không đoán được nàng sẽ khóc : " ..... Chị khóc cái gì? "


Thẩm Mộng Dao hồi lầu không nói lời nào, điều tiết cảm xúc hít sâu một chút, thế nhưng không có tác dụng gì hết, toàn bộ ủy khuất trong lòng đều nảy lên, lần nữa mở miệng tiếng khóc nức nở dần dần dày hơn : " Viên Nhất Kỳ ..... "


" Em ôm ôm chị một cái ..... "


Đối phương thật lâu không có đáp lại.


Sau một lúc lâu, âm thanh sột soạt sột soạt vang lên, trời đất quay cuồng một trận, Thẩm Mộng Dao bị kéo đến trên giường. Mới vừa rồi cái con người sống không bao giờ gần gũi người khác giờ phút này nghiến răng nghiến lợi mà nắm lấy bả vai nàng, đem nàng ấn xuống, âm thanh lãnh đạm thường ngày khắc lên sự cáu kỉnh dày đặc : " Thẩm Mộng Dao, rốt cuộc chị muốn làm gì? "


Thẩm Mộng Dao yên lặng nhìn cô.


Một giây sau, Viên Nhất Kỳ căn bản vô pháp đoán trước được -- Thẩm Mộng Dao người từ trước đến nay luôn bị động ngẩng đầu lên, cắn một cái vào cằm cô, lực độ cũng không lớn, càng giống như là đùa giỡn tâm tình người ta, thậm chí sau lúc cắn xong còn vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận liếm liếm.


Vừa ướt vừa nóng.


Máu nóng trực tiếp xông lên não, lý trí Viên Nhất Kỳ bị oanh tạc đến rơi rớt tan tác, phản xạ có điều kiện ấn xuống đối phương không cho tiếp tục động tác này, hoảng loạn đến muốn mạng : " Chị ..... "


Chị chị chị nửa ngày, một câu hoàn chỉnh đều nói không ra được.


Quá không tỉnh táo.


Như thể không đủ, Thẩm Mộng Dao hai mắt lưng tròng mà lại muốn hướng lên phía trên hôn, bị Viên Nhất Kỳ nhanh chóng né tránh : " Chị rốt cuộc muốn làm cái gì!! "


Thẩm Mộng Dao chớp chớp mắt : " Chị không có thích tỷ tỷ em. "


" Chị thích vẫn luôn là em, em nhìn không ra sao? "


Ngữ khí vô tội lại ủy khuất.


Run run rẩy rẩy rướn người lên phía trước, đem mặt chôn bên cổ Viên Nhất Kỳ, cọ cọ vài cái.


Nàng thoạt nhìn như thể quá thiếu đi cảm giác an toàn.


Nàng muốn.






8.



" Đoạn thời gian kia ba mẹ em đến tìm chị. " Ngữ khí Thẩm Mộng Dao vẫn yếu ớt, " Chị lúc ấy cũng cảm thấy ..... Xác thật không thể hại học sinh cao trung, cho nên muốn giả vờ lạnh nhạt làm em hết hy vọng. "


Nàng thở dài, âm thanh hạ xuống : " Không nghĩ tới chính mình mới là người động tâm nhất. "


Viên Nhất Kỳ không nói lời nào.


Thẩm Mộng Dao bổ sung : " ..... Thật sự thích em thật lâu, chị ..... Chị không lừa em. "


Viên Nhất Kỳ âm thanh khàn khàn nói : " Em đã biết. "


Cô thẳng nửa thân mình, hơi hơi nheo lại đôi mắt : " Bởi vì lúc ấy chúng ta đi quá gần, đúng không? Chị cũng cảm thấy chúng ta lúc ấy không nên gần đến như vậy, đúng không? "


Thẩm Mộng Dao an tĩnh mà nhìn cô.


Nàng ngầm thừa nhận.


Viên Nhất Kỳ nửa ngày không nhúc nhích.


Nàng cẩn thận thử chọc chọc eo của thiếu niên.


Viên Nhất Kỳ có vẻ sinh khí, nhíu mày, đem mặt áp đến gần nàng : " Làm gì đấy? "


" Em đừng giận chị ..... " Thẩm Mộng Dao còn sụt sịt, thì thầm, " Điều nên nói chị đã nói xong rồi ..... Giải thích đều giải thích xong rồi ..... "


Mắt thấy niên thượng lại muốn rớt nước mắt, Viên Nhất Kỳ thở dài : " Không được khóc. "


Thẩm Mộng Dao nỗ lực kìm nước mắt : " Không có khóc. "


" ..... Gạt người. "


Viên Nhất Kỳ duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Mộng Dao, một mảnh ẩm ướt : " Còn nói không có. Người đã lớn như này còn khóc nhè. "


" Còn không phải bởi vì em. " Thẩm Mộng Dao càng nghĩ càng ủy khuất, " Em dựa vào cái gì đối với chị không kiên nhẫn như vậy? Chị đều đã cầu hòa ..... Ngay lúc đó thật là chị không đúng, nhưng chính em cũng không thể ..... "


" Không giận chị. " Viên Nhất Kỳ âm thanh thật trầm thật trầm, " Hửm? "


" Vậy em còn gào lên với chị. "


Thẩm Mộng Dao thế cậy sủng mà kiêu lên. Giây tiếp theo nàng ý thức được không thích hợp, thật cẩn thận liếc mắt nhìn người phía trên một cái, nói : " Chị không phải cái ý kia đâu ..... "


" Em quá hung. "


" ? "


Thẩm Mộng Dao ngây ra.


Thiếu niên rũ mắt, một bộ dáng " Là em sai rồi " : " Thẩm lão sư, là em quá hung, em đối với chị không tốt. "


Thiếu niên sát gần đến, duỗi tay sờ sờ cái trán Thẩm Mộng Dao, đem môi mềm mại phủ lên, rơi xuống một cái hôn mềm nhẹ, giây tiếp theo, đem hôn dừng lại trên vành tai, ôn nhu nói : 


" Dỗ chị như vậy, được không? "






9.



Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy hai vị bạn cùng phòng này đã xảy ra điểm biến hóa kỳ diệu.


Mới đầu hai người đến gần còn không muốn, thế nhưng giờ phút này lại yên bình không có việc gì mà ngồi ở trên sofa, cùng đối phương nói chuyện phiếm : " Giữa trưa đi đến trường nhớ phải đi đường vòng, đụng phải cái tên họ Lý kia chị phải gọi điện cho em ngay. "


" Hảo. "


" Đừng luôn không hiểu được học sinh giả vờ bệnh tới dụ dỗ chị. "


" Hảo. "


" Sớm về nhà một chút biết không? "


" Hảo. "


Bất luận Viên Nhất Kỳ nói cái gì, Thẩm Mộng Dao đều trả lời " Hảo ".


Hứa Dương Ngọc Trác lâm vào trầm mặc.


Lúc sau khi Thẩm Mộng Dao đã ra cửa, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi xuống đối diện muội muội nhà mình, ôm cáng tay : " Nói đi. "


Ngữ khí thật không tốt.


Thiếu niên mặt vô cảm : " Nói gì chứ? "


" Em ..... Em cùng bạn cùng phòng với chị sao lại thế này? " Hứa Dương Ngọc Trác cắn răng, " Em có phải lén lút dụ dỗ người ta hay không? Em coi trọng em ấy đúng không? Chị nói em tại sao kỳ quái thế này, nhưng chị cảnh báo em, người ta có biên chế, người ta là giáo y, người ta ..... "


" Ừm ừm ừm ừm. " Thiếu niên gật đầu, " Chị ấy tên Thẩm Mộng Dao, là giáo y, lúc trước ở thành phố H công tác, mấy năm gần đây chuyển tới nơi này công tác, cùng chị hợp thuê. "


Hứa Dương Ngọc Trác đại kinh thất sắc : " Vỏn vẹn mấy ngày em ấy đem tất cả điều này nói cho em nghe? Hay là em đã cùng em ấy ở bên nhau! Viên Nhất Kỳ chị đây đã xem thường em rồi! "


Viên Nhất Kỳ không nói chuyện.


" Em ngầm thừa nhận. " Hứa Dương Ngọc Trác đen mặt, " Các trưởng bối từ nhỏ dạy em làm người phải như thế nào, em ..... Em như thế nào có thể đối với bằng hữu tỷ của em mà xuống tay chứ! "


" Em không có. " Thiếu niên mở to đôi mắt vô tội.


" Em còn nói không có ! " Hứa Dương Ngọc Trác chống nạnh, đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng vẫn là ngồi xuống, " Bỏ đi ..... Này cũng không có biện pháp thay đổi ..... "


Ai đó có thể nói cho Hứa Dương biết vì cái gì hai người hoàn toàn xa lạ này trong vài ngày là có biến thành tình lữ a!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top