Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Mặt trời chưa ló, Hoắc Kính Hằng tỉnh giấc.

Như mọi hôm, Tạ Phong vẫn thích kề sát vào gã khi ngủ. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tóc gã, tay chân anh cuốn chặt lấy gã hệt như con bạch tuộc. Phần trọng lượng anh dồn lên người gã không nhỏ, thật khó chịu. Gã cựa mình. Làn da dính nhớp làm gã nổi cáu mỗi khi tiếp xúc với cái gì đó. Hình như hôm qua gã cứ thế lịm đi mà chẳng thèm tắm rửa gì hết.

Hoắc Kính Hằng uể oải ngồi dậy.

"Anh không nằm thêm một lúc nữa sao?" Tạ Phong bất chợt hỏi.

Hoắc Kính Hằng thoáng giật mình, nhưng rồi nhanh chóng chấn tĩnh.

"Tôi đánh thức cậu?"

"Là thói quen, do tính chất công việc thôi." Tạ Phong nói, giọng mũi đậm hơn mọi khi. "Anh luôn dậy vào tầm giờ này." Ngập ngừng. "Chứng mất ngủ đúng không?"

"Phải."

Hoắc Kính Hằng lật chăn. Dư lượng cồn trong máu làm gã choáng váng và bải hoải lạ thường. Gã gần như phải kéo lê thân mình để vào được nhà tắm. Những bước chân nghiêng ngả của gã khiến Tạ Phong lo ngại thực sự. Trong thoáng chốc, anh gạt phăng cơn ngái ngủ của mình, lẽo đẽo theo sau Hoắc Kính Hằng.

Hoắc Kính Hằng xả nước. Nhiệt độ thấp kinh khủng khiến toàn thân gã run lên, mất một lúc lâu mới điều chỉnh lại được. Rõ ràng gã đang không ổn. Tạ Phong muốn kéo gã ra khỏi làn nước. Nhưng anh ngờ rằng Hoắc Kính Hằng sẽ bất mãn đến độ đấm cho anh một cú nếu anh làm vậy.

"Hoắc Kính Hằng, để tôi giúp anh."

Hoắc Kính Hằng cố gạt Tạ Phong ra. Nhưng khi gã hiểu rằng bản thân không còn sức, gã liền mặc kệ.

Tạ Phong hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc phục vụ người khác. Anh để bọt xà phòng chảy xuống khoé mắt Hoắc Kính Hằng, làm gã hít vào một ít nước, còn kì cọ đến mức làn da nhợt nhạt của gã đỏ bừng lên. Lạ thay, Hoắc Kính Hằng không nổi giận.

Tẩy rửa xong cũng mới hơn 4 giờ.

Hoắc Kính Hằng mắc chứng mất ngủ. Gã không về giường nữa mà lẳng lặng vào phòng đọc sách. Càng có tuổi, thời gian gã ngâm mình trong căn phòng vô nghĩa này càng dài ra. Tạ Phong nhìn những cuốn sách tiếng nước ngoài xếp thành dãy trên kệ, miệng đắng ngắt mỗi khi nhớ đến bộ môn ngoại ngữ anh từng học ở trường.

Hoắc Kính Hằng bật mở chiếc máy tính xách tay. Ánh sáng nhập nhoạng phản chiếu trên cặp kính chống ánh sáng xanh của gã, trông lạnh lẽo như một bức tượng. Dù đã gần 40, gã có vẻ không mấy xa lạ với những món đồ điện tử tân tiến. Tạ Phong biết gã đang làm việc. Anh thu mình trong một góc, cố không làm gì ảnh hưởng đến gã, nhưng rồi lại không nhịn được.

"Mỗi ngày anh ngủ được bao lâu?"

"Khoảng 5 tiếng."

"Anh đã thử trị liệu chưa?"

"Không mấy hiệu quả."

"Thuốc thì sao?"

"Lâu dài sẽ gây ảnh hưởng xấu."

Dạ dày Tạ Phong như quặn lại. Cuộc sống của Hoắc Kính Hằng quá bức bối. Ngày ngày phát hoả về chuyện ở công ty, về nhà thì bị gia đình chèn ép, tối đến cũng ngủ không ngon giấc, cực kì không ổn. Nhưng anh không biết nên nói gì với gã, gã là Hoắc Kính Hằng mà.

"Cậu lo lắng cho tôi?"

Hoắc Kính Hằng nhếch môi cười. Cái điệu cười nửa miệng, châm chọc và sâu cay mà gã thường dùng nhất. Tạ Phong ngượng chín mặt. Đứng ở vị trí này, đến tư cách lo lắng cho gã, anh cũng không có.

"Tôi đã như vậy từ năm lên 7. Nó giúp tôi làm việc năng xuất hơn hầu hết cấp dưới của tôi."

"Tại sao anh không giao công việc lại cho người khác?" Tạ Phong hỏi. "Tôi không rõ cách công ty anh hoạt động cho lắm, nhưng tôi biết đó là lý do người ta cần một hội đồng quản trị, để không phải trực tiếp nhúng tay vào. Tại sao anh không làm vậy? Anh là ông chủ mà."

"Là người đứng đầu Hoắc gia, tôi không định chối bỏ trọng trách của mình." Sau cặp kính chống ánh sáng xanh, Hoắc Kính Hằng đưa mắt nhìn ra xa. "Hơn nữa, không mấy ai ngoài kia làm tốt hơn tôi."

Khoe khoang trắng trợn, nhưng bật ra từ miệng Hoắc Kính Hằng lại có vẻ rất thành thật.

"Dù sao thì, hôm nay là ngày nghỉ. Anh không định nghỉ ngơi sao?"

Hoắc Kính Hằng ngẫm nghĩ.

"Tôi có." Gã nói. "Tôi muốn cậu cùng tôi đến một nơi."

---

Viện dưỡng lão Giang An là một trong vô số những cơ sở công ích ở thành phố B nhận được nguồn tài trợ dồi dào từ quỹ từ thiện của Hoắc thị. Theo một cách nào đó, nó chẳng khác gì viện dưỡng lão tư nhân của nhà họ Hoắc là bao.

Đúng 8 giờ sáng, Hoắc Kính Hằng có mặt ở viện dưỡng lão.

Gã bảo Tạ Phong mua một bó hoa, hướng dương hoặc loa kèn - gã gợi ý. Tạ Phong đi hết hai dãy phố mới tìm được những bông hoa ngoại đắt đỏ đó. Hoắc Kính Hằng kiên nhẫn đợi anh, rồi cả hai sóng bước vào trong viện.

Hoắc Kính Hằng gật đầu với tiếp tân. Người ở đây có vẻ đã quen mặt gã, thậm chí chẳng cần báo danh cũng được cho vào. Khuôn viên viện dưỡng lão rất rộng, sân trong trồng đầy cây xanh, rải rác vài cụ già đang phơi nắng. Tạ Phong theo Hoắc Kính Hằng vào một toà nhà nằm sâu trong viện. Vệ sĩ của gã nhận lệnh lại bên ngoài để tránh gây chú ý. Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ còn mình Tạ Phong ôm theo bó hoa.

Điều kiện của căn phòng này rất tốt. Không gian rộng rãi, ban công mở vào sân trong, nắng và gió đều ở độ vừa phải. Trong phòng chỉ có một giường nằm cùng vài tủ đựng vật dụng cá nhân, đều là đồ nội thất cao cấp. Đây đó phảng phất hương gỗ mới, thanh nhàn, dễ chịu.

"Cậu Hoắc đấy sao?"

Vừa nhác thấy Hoắc Kính Hằng đi tới, người đàn ông đang nằm trên giường bệnh đã mỉm cười bắt chuyện với gã. Ông có dáng người mảnh khảnh, mái tóc bạc phơ, đã đến tuổi xế chiều mà da dẻ vẫn hồng hào. Thoạt nhìn, ông trông khỏe mạnh và linh hoạt như ở độ tráng niên. Chỉ có chiếc kim chuyền dịch đang cắm vào cổ tay là thể hiện phần nào tình trạng của ông hiện tại.

Tạ Phong biết người đàn ông này.

Lục Từ, người giám hộ của Hoắc Kính Hằng từ sau vụ tai nạn của cha mẹ gã.

"Chú Lục, người ta nói dạo này chú hay bỏ bữa. Đầu bếp không ổn sao?" Hoắc Kính Hằng điềm nhiên hỏi.

"Già rồi, ăn món gì cũng được đôi miếng là mất vị. Cậu không hiểu được đâu." Lục Từ than phiền.

Hoắc Kính Hằng giường như đã quen với chứng bệnh tuổi già của ông. Gã không truy cứu nữa, thuận tay chọn lấy một chiếc bình hoa màu xanh mòng két trên kệ tủ, đưa cho Tạ Phong.

"Cậu biết cắm hoa không? Nhà vệ sinh ở kia."

Ánh mắt Lục Từ hướng về phía này. Tạ Phong khẽ cúi đầu chào ông, ôm chiếc bình cùng bó hoa to bự, lục tục chui vào nhà tắm.

Lục Từ chình lại cặp kính lão trên sống mũi. Ông săm soi Hoắc Kính Hằng đang kéo ghế ngồi cạnh ông. Trông gã vẫn hệt như mọi ngày, trầm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng Lục Từ vẫn nhận ra những điểm khác biệt nho nhỏ của gã.

"Gần đây, cả cậu và Lục Đằng đều ít đến thăm tôi. Tôi cứ tưởng là do chuyện ở Hoắc thị bận rộn, nhưng trông cậu có vẻ khá lắm. Bọng mắt của cậu nhạt đi rồi." Một lúc sau, Lục Từ đi đến kết luận. "Chứng mất ngủ của cậu đỡ hơn rồi nhỉ."

"Tôi ngủ được sâu hơn một chút." Hoắc Kính Hằng nói. "Còn chú thì sao? Trời lạnh rồi, chân có đau lắm không?"

"Tuổi già mà, tôi cũng không làm khác được." Lục Từ cười.

"Tôi có thể chuyển chú sang bệnh viện tư của Hoắc thị." Gã gợi ý.

"Khó khăn lắm tôi mới kết thân được với mấy người bạn già ở đây, cậu nỡ chia cắt bọn tôi sao?"

"Không nỡ."

Khi Tạ Phong bước ra khỏi nhà vệ sinh với bình hoa nặng trĩu, anh bắt gặp Hoắc Kính Hằng đang nói những lời vu vơ như vậy với Lục Từ. Tạ Phong chưa bao giờ thấy gã thả lỏng đến thế. Không biết là do bộ thường phục giản dị trên người hay do những tia nắng dịu dàng độ cuối thu nhiễm lên đuôi mắt mà trông Hoắc Kính Hằng thân thiết đến lạ.

Hoa đã cắm xong, Hoắc Kính Hằng bảo Tạ Phong đặt bình hoa ở một vị trí dễ thấy trong phòng. Nắng thu nhàn nhạt làm những giọt nước vương trên cánh hoa ánh lên lấp lánh, tô điểm cho vẻ rực rỡ của từng bông hướng dương.

"Gần đây Lục Đằng không ghé qua sao?" Hoắc Kính Hằng tiếp nối câu chuyện dang dở.

"Nơi này xa quá, thằng bé cũng bận bịu nhiều thứ. Thỉnh thoảng nó vẫn gọi điện cho tôi." Lục Từ bổ sung.

"Tôi sẽ bảo cậu ta tới thăm chú thường xuyên hơn."

"Cậu Hoắc, cậu không cần làm thế." Lục Từ lắc đầu. Trông ông vẫn hiền lành và điềm đạm, nhưng đâu đó ân ẩn vẻ cay đắng. "Đừng gây sức ép cho thằng bé. Dù sao tôi cũng không hoàn thành trọng trách của mình. Tôi không phải một người cha tốt."

Bầu không khí như trùng xuống.

Hoắc Kính Hằng cùng Lục Từ trò chuyện thêm đôi ba câu, chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông reo nghe như những chiếc điện thoại quay số kiểu cổ, nhạc của chiếc sim công việc. Hoắc Kính Hằng ra ngoài ban công nhận máy. Tạ Phong đang định đi theo gã thì Lục Từ cất lời.

"Cậu là cậu Tạ, trợ lý sinh hoạt mới của cậu Hoắc đúng không?" Ông hỏi.

Dù là một Lục Từ đã ngoài bảy mươi, Tạ Phong vẫn cảm nhận được vẻ sắc sảo ẩn trong đuôi mắt đục ngầu của ông lão. Giường như, những người thân cận với Hoắc Kính Hằng quá lâu đều nhiễm một chút cái vẻ sắc sảo của gã, như một đàn sói noi gương con đầu đàn.

"Vâng, là tôi."

"Cậu đang hẹn hò với cậu Hoắc nhỉ?"

Một câu hỏi quá đột ngột. Tạ Phong cứng lưỡi, không biết nên trả lời sao cho phải.

"Cậu không cần giấu diếm trước mặt tôi. Cách cậu nhìn cậu Hoắc, chỉ cần để ý một chút là sẽ nhận ra."

Tạ Phong ngượng ngùng cụp mắt. Đối với người nhà của Hoắc Kính Hằng, anh chỉ thấy phản cảm. Nhưng đứng trước Lục Từ, anh mới thực sự cảm nhận được một chút sự bồn chồn của việc ra mắt gia đình người yêu.

"Dù sao thì cậu Hoắc cũng đang rất thoải mái với mối quan hệ này nên tôi sẽ không truy cứu quá sâu. Tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của cậu ấy. Thực lòng mà nói, tôi vẫn không yên tâm khi cậu Hoắc cứ mãi độc thân như vậy. Có thêm cậu Tạ đây ở bên cậu ấy, tôi cũng thấy an lòng."

Lục Từ thở ra một hơi dài, như đang trút bỏ một nỗi phiền lo ông luôn giữ kín. Nhưng vẫn còn vô số nỗi âu sầu, lo toan khác đang đè nặng bên trong. Một vị trưởng bối đau đáu nhìn những đứa trẻ lớn lên từng ngày.

"Tôi đã có tuổi rồi, cậu Hoắc cũng thế. Không như cậu, chúng tôi đều không còn trẻ nữa." Lục Từ nói. "Tôi không quan tâm đến mục đích cậu ở cạnh cậu Hoắc, nhưng nếu cậu đã thật lòng với cậu ấy, mong cậu hãy thay tôi chăm sóc cậu chủ của tôi, được ngày nào hay ngày nấy."

Hoắc Kính Hằng không ở lại viện dưỡng lão dùng bữa trưa. Gã luôn có những kế hoạch khác, những công việc khác. Mọi thứ phiền phức chờ đợi gã đến và lo liệu, Hoắc Kính Hằng thì chưa bao giờ có ý định né tránh những thứ đó.

Ra khỏi viện dưỡng lão, gã bất chợt hỏi Tạ Phong.

"Ông ấy có thích cậu không?"

"Ông ấy... hả?" Lần thứ hai trong ngày, Tạ Phong há hốc mồm. Nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. "Anh cố ý để tôi nói chuyện riêng với ông ấy?"

Hoắc Kính Hằng chỉ nhìn anh, không đáp.

"Ông ấy không có ý kiến gì cả, chuyện tôi và anh... cùng là đàn ông, cũng không dò hỏi thân phận của tôi."

"Vậy là tốt rồi." Hoắc Kính Hằng thở ra một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top