Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Tạ Phong biết mình nên tránh đi, tránh xa gã đàn ông này, càng xa càng tốt.

Có cái gì đó thật hiểm độc trong tâm hồn gã, vượt xa mọi góc cạnh lởm chởm của tính cách, vượt xa cả cái thuyết định mệnh cay độc mà gã tin vào. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, gã chưa từng thử chống lại số phận nghiệt ngã xoay vần quanh mình. Có lẽ gã tận hưởng việc đắm chìm trong ác ý, thỏa sức vẫy vùng trong những toan tính thâm sâu của giới nhà giàu. Có lẽ gã thích điều đó. Có lẽ, bóng tối mới là nơi gã thuộc về.

Tạ Phong biết mình nên tránh đi, tránh xa gã đàn ông này, tránh xa Hoắc Kính Hằng.

Nhưng rồi, khi ngày tết đoàn viên tới, và Hoắc Kính Hằng nói rằng anh không cần phải đi theo gã vào ngày này. Tạ Phong lại từ chối.

Tăm tối, hung hiểm, nhưng ẩn chứa sức hút không thể kháng cự.

Hố đen - Tạ Phong bất chợt liên tưởng đến sự tồn tại vượt ngoài tầm hiểu biết đó.

---

Tư gia nhà họ Hoắc nằm quận 2, chỉ cách Hoằng Nghiệp ở quận 1 tầm 14 cây số, lại ngược hướng với Tuế Giao. Có thể Hoắc Kính Hằng không muốn kéo người nhà vào đám rắc rối của mình, nhưng nhìn vào địa vị của nhà họ Hoắc, ở Hoắc gia lại càng an toàn hơn Tuế Giao. Điều đó khiến Tạ Phong không khỏi thắc mắc. Nhưng dĩ nhiên, anh không dám hỏi trực tiếp đương sự.

Tòa biệt thự đó được xây theo lối kiến trúc cổ điển Pháp xa hoa. Toàn bộ hoa văn trên những bức tường đều được đổ bằng thạch cao trắng tinh, cả một hàng đèn chùm pha lê phủ lên chúng sắc vàng hoa lệ. Trông nó hệt như một tòa lâu đài - Tạ Phong nghĩ - số người làm thuê ở đây có thể sánh ngang với lượng nhân sự ở Tuế Giao rồi.

Qua mỗi cánh cửa, số vệ sĩ đi theo Hoắc Kính Hằng lại ít đi vài người. Đến khi tới được phòng ăn được xây dựng như một chiếc lồng thủy tinh nhìn ra hồ nước nhỏ ở sân sau, chỉ còn mình Tạ Phong bên cạnh gã.

Tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Bàn ăn hình tròn, trải khăn nhung màu đỏ rượu sang quý. Có mười hai người đã đợi sẵn, đủ mọi lứa tuổi, chỉ bỏ trống duy nhất một vị trí. Hoắc Kính Hằng ngồi lên ghế chủ vị, Tạ Phong biết đó là ghế chủ vị vì lưng tựa của chiếc ghế đó cao hơn hẳn những cái còn lại, thể hiện rõ quyền uy.

"Kính Hằng, tại sao con lại mời khách mà không báo cho chúng ta?" Một người phụ nữ ngoài tứ tuần với mái tóc búi cao lịch sự hỏi, ánh mắt lại tỏ rõ vẻ không vừa ý trước sự có mặt của Tạ Phong.

"Cậu ấy là cảnh sát, đi theo để bảo vệ tôi." Hoắc Kính Hằng nhàn nhạt nói.

"Anh à, anh đang ở nhà. Tại sao lại cần người đi theo bảo vệ chứ?" Một chàng trai trẻ ngồi ở phía xa tiếp lời.

Lần này, Hoắc Kính Hằng không đáp lại cậu ta. Tạ Phong đứng phía sau, anh không thể nhìn thấy thái độ của gã, nhưng dựa vào sắc mặt xanh lét của chàng trai trẻ kia, hẳn Hoắc Kính Hằng cũng chẳng tỏ ra dễ chịu gì.

"Cả nhà, mời dùng bữa." Gã nói.

Gia nhân trong nhà lập tức mang món khai vị lên. Có người tập trung ăn uống, tận lực xóa mờ cảm giác tồn tại. Có người tỏ ra bình tĩnh hơn. Có người từ tốn khuấy bát súp bằng chiếc thìa vàng, đầy toan tính.

"Kính Hằng à, ta có chuyện muốn hỏi con." Người phụ nữ vừa rồi - Hoắc Tiệp Trân - lần nữa mở lời. "Em họ con vừa đi du học từ Anh quốc về. Vốn dĩ, chú của con đã sắp xếp cho thằng bé một vị trí trong Hoằng Nghiệp, nhưng khi thằng bé đến làm thì lại chẳng có nhân viên nào chịu nghe nó sắp xếp, còn nói là con không thông qua quyết định tuyển người. Có phải con..."

"Đúng vậy, là tôi." Hoắc Kính Hằng điềm nhiên đáp. "Hoắc Cảnh Linh vốn không có kinh nghiệm, chưa đáp ứng điều kiện tối hiểu của vị trí đó."

Một tia giận dữ lóe lên trong mắt Hoắc Tiệp Trân, nhưng ngay lập tức bị đè xuống. Bà ta hiểu rõ rằng ở Hoằng nghiệp, quyền lực của Hoắc Kính Hằng là tuyệt đối. Dù không cam lòng, Hoắc Tiệp Trân vẫn cố mềm giọng.

"Bộ phận nhân sự của Hoằng Nghiệp làm việc kém hiệu quả vậy sao? Một vị trí quản lý nho nhỏ cũng phải để chủ tịch đích thân xem xét."

"Ồ, không. Nếu là nhân sự thường thì không đến lượt tôi, chỉ vị trí quản lý cấp cao mới như vậy. Quyết định tuyển dụng phải có chữ ký của tôi mới chính thức có hiệu lực." Hoắc Kính Hằng ôn tồn giải thích.

"Kính Hằng, con nói lời này có ý gì? Là con cố tình không cất nhắc A Linh sao?" Hoắc Tiệp Trân đề cao giọng, cố làm sao để thể hiện sự bất mãn vừa phải. "Bằng cấp của A Linh đều là loại ưu, vốn là một nhân tài. Sao con nỡ thui chột em như thế?"

Người đàn bà vỗ vai cậu trai trẻ ngồi cạnh. Hoắc Cảnh Linh lập tức thẳng lưng, lễ phép cúi đầu với Hoắc Kính Hằng.

"Anh, chỉ cần anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy."

Thái độ của cậu ta vô cùng tốt, mặt mũi đường hoàng, từng động tác, từng cử chỉ đều thể thiện sự gia giáo. Nhưng Tạ Phong có cảm giác toàn bộ những thứ đó đều có vẻ giả tạo.

"Cậu cứ tới thử việc trước. Hết 3 tháng, xem năng lực cậu tới đâu, tôi sẽ dặn phòng nhân sự sắp xếp." Hoắc Kính Hằng thậm chí chẳng nhìn vào mặt cậu em họ.

"Kính Hằng, con nói thử việc là có ý gì? Chẳng phải con nên trực tiếp cất nhắc để A Linh sớm hòa nhập với công ty hơn sao?"

"Cô Ba, vụ thằng nhóc này hiếp dâm con gái người ta ở Anh đã giải quyết ổn thỏa chưa?" Hoắc Kính Hằng bất chợt nói.

Nghe một tiếng "cô Ba" thân mật như vậy, gương mặt tú lệ của Hoắc Tiệp Trân lập tức tái đến mức có thể nhìn thấy cả sắc xanh qua lớp trang điểm dày cộp. Hoắc Cảnh Linh cũng chẳng duy trì nổi cái mặt nạ đường hoàng, thoáng cái đã co cụm lại thành một cây nấm héo quắt.

"Kính Hằng à, con hiểu lầm rồi. Em con không..." Hoắc Tiệp Trân vẫn cố chống chế.

"Nạn nhân đã đưa ra mức đền bù rồi, việc gì phải cố chấp như vậy? Cứ đưa người ta đi." Hoắc Kính Hằng vẫn nhàn nhạt như cũ. "Tôi đâu có thiếu tiền."

Hoắc Kính Hằng biết, gã biết tất cả. Gã thậm chí còn chẳng để tâm đến lời biện hộ vụng về của Hoắc Tiệp Trân, chẳng thèm đòi một lời giải thích từ cậu em họ. Phía nạn nhân đã đưa ra mức bồi thường, Hoắc Kính Hằng chỉ đơn giản giao lại số tiền đó. Đối với gã, cứ nhanh gọn như vậy là đỡ đau đầu nhất.

Tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề với nhà họ Hoắc. Vấn đề nằm ở chỗ, giao tiền ra chính là thừa nhận hành vi phạm pháp của Hoắc Cảnh Linh.

Một khoảng lặng kéo dài thật dài, dài đến nghẹn thở.

"Cô Ba?" Hoắc Kính Hằng ngước mắt nhìn lên.

"À... Ta đây... ta biết rồi. Ta sẽ xử lý ổn thoả..."

"Còn về việc nhận em họ vào làm. Cứ để thằng bé tới Hoằng Nghiệp thử việc, xong 3 tháng, tôi sẽ cân nhắc sau."

"Được, được... Ta cũng thấy như vậy là tốt nhất."

Sợ hãi.

"Dọn đi." Hoắc Kính Hằng thở ra một hơi, hạ lệnh.

Những gia nhận trực sẵn xung quanh tiến tới, dọn hết món khai vị trên bàn ăn đi. Cả những người còn chưa ăn hết cũng phải gượng gạo dừng tay, không ai dám lên tiếng phản đối.

Món đệm được đưa lên, là salad cá hồi hun khói cùng sốt chanh leo.

"Kính Hằng à, ta với con cùng bàn nhau cái này." Một người đàn ông trẻ ngồi ngay gần Hoắc Kính Hằng cất tiếng. "Là về chuyện hợp tác cùng nhà họ Trương..."

"Họ Trương?" Hoắc Kính Hằng nhíu mày. "Hoằng Nghiệp có hợp đồng nào với Trương thị sao?"

"Không có, vậy nên ta mới phải nói." Người đàn ông kia nở nụ cười, lộ rõ vẻ cầu hòa. "Gần đây Trương thị trúng thầu một dự án cầu đường ở phía Nam. Chẳng phải thành phố có kế hoạch mở một cảng hàng không ở đằng đó hay sao? Ta thấy dự án đó rất có tiềm năng. Bên Trương thị cũng đã ngỏ lời rồi. Chỉ bằng hai nhà cùng hợp tác. Đúng là một vốn bốn lời đấy chứ."

"Trương thị thua lỗ đã 2 năm nay rồi. Dự án lần này mang tính quyết định, ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của Trương gia."

"Đúng thế. Vậy nên chúng ta nên hợp tác với họ. Chắc chắn sẽ lôi kéo thêm một đồng minh đáng tin cậy." Người đàn ông kia hào hứng tiếp lời.

"Đúng thế, vậy nên, chắc chắn họ sẽ thất bại." Hoắc Kính Hằng nhắm mắt lại.

Người đàn ông trẻ nín thinh.

"Một hai lần thua lỗ thì không sao, nhưng Trương thị thất bát liền 2 năm. Vấn đề nằm ở bộ máy của Trương thị." Gã nhàn nhạt nói.

"Họ đã thay đổi lãnh đạo rồi còn gì." Ông nôn nóng đáp trả.

"Tôi nói, vấn đề nằm ở bộ máy. Trương thị có quá nhiều khúc mắc nội bộ cần giải quyết. Hoằng Nghiệp không thể bị bọn họ kéo xuống bùn được."

"Nhưng một khi dự án này thành công..."

"Tôi sẽ không để Hoằng Nghiệp mạo hiểm."

"Thằng nhóc cứng đầu!" Người đàn ông trẻ bắt đầu sẵng giọng. "Nếu mày vẫn giữ cái tư duy cứng nhắc ấy thì làm sao Hoằng Nghiệp phát triển được!"

"Hoằng Nghiệp còn chưa đủ lớn mạnh sao?" Hoắc Kính Hằng đè thấp âm điệu. "Nhờ ai?"

Lại một khoảng lặng kéo dài.

Người đàn ông trẻ đập một cái thật kêu lên mặt bàn, ly rượu bên tay Hoắc Kính Hằng gợn sóng lăn tăn. Rồi, ông ta tức giận bỏ đi.

Bất mãn.

"Anh họ, có phải anh hơi quá quắt rồi không?" Một cô gái trẻ đứng dậy, bắt đầu chỉ trích Hoắc Kính Hằng. "Bác Ba với chú Năm dù sao cũng là trưởng bối, sao anh có thể nói chuyện với họ như vậy? Ít ra anh cũng nên nghe những gì họ nói. Hay là anh chưa từng để ai trong cái nhà này vào mắt? Tôi thấy anh căn bản không xem chúng tôi là người nhà!"

Chất giọng cô ta cao vút, lảnh lót như tiếng chim. Vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, đáng ra từng cử chỉ của cô phải làm người ta thấy thích tai vui mắt, nhưng ngụ ý trong từng lời nói của cô ta lại khiến Tạ Phong thấy quá chói tai.

Ác ý.

Nhìn từ góc này, Tạ Phong chỉ thấy Hoắc Kình Hằng đang bâng khuâng khều miếng cà chua trong đĩa salad của mình.

Tạ Phong bất chợt nhận ra.

Làm gì có chuyện gã thích điều này.

Trong chính ngôi nhà của mình, Hoắc Kính Hằng bị nhấn chìm trong sự sợ hãi, sự bất mãn, những ác ý, bởi chính những người có chung dòng máu với mình.

Gã không thích điều đó. Gã cam chịu. Vì cha mẹ gã chết cả rồi, nên những kẻ này chính là gia đình cuối cùng của gã.

Cha mẹ mất năm gã 7 tuổi vì một vụ mưu sát. Gã cũng có mặt ở đó, sống sót như một phép màu.

Hơn 20% cổ phần của tập đoàn Hoằng Nghiệp rơi vào tay người thừa kế duy nhất. Hoắc Kính Hằng khi ấy hệt như một đứa bé con ngồi trên ngai vàng, lọt thỏm trong vòng xoáy của những âm mưu đầy ác ý. May mắn thay, cha mẹ gã kịp để lại một bản di trúc được thiết kế tỉ mỉ để bảo vệ tính mạng gã. Quyền giám hộ Hoắc Kính Hằng rơi vào tay thân tín của cha gã chứ không phải bất kì người họ hàng nào. Gã được đưa sang nước ngoài sinh sống và học tập, mãi đến năm 25 tuổi mới trở về nước, chính thức kế thừa những gì cha mẹ gã để lại.

Giờ thì Ta Phong hiểu tại sao Hoắc Kính Hằng lại nhất nhất chọn khách sạn làm chốn nương thân.

Những con người này chính là tác nhân hàng đầu buộc gã trở thành một người đàn ông gai góc đến thế. Cái "gia đình" này đang giết chết gã.

Tạ Phong tiến tới, lôi thốc Hoắc Kính Hằng ra khỏi cái ghế chủ vị đầy gai nhọn kia. Ai nấy đều chết chân. Trước khi chính bản thân Tạ Phong ý thức được vấn đề, anh đã kéo Hoắc Kính Hằng ra khỏi đó, mất hút sau những dãy hành lang dài dằng dặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top