Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

臆病者

T/N: Sinh nhật vui vẻ, Mitsuya Takashi ヽ('▽`)/
12062021.

_

Shiba Hakkai lâu lâu lại tự hỏi kẻ may mắn nào trong tương lai sẽ có được người như Mitsuya Takashi làm bạn.

Cậu cắn cắn nắp bút, giả vờ chú tâm giải bài toán mà Takashi vừa mới chỉ cậu không lâu trước đó, nhưng thật sự là cậu đã sớm đem mấy con số đó vứt ra khỏi đầu rồi. Ánh mắt Hakkai dao động, một lần nữa lặng lẽ đặt trên gương mặt tinh xảo của người ngồi bên cạnh.

Takashi đang vẽ trục đồ thị cho bài toán của mình, cái tay chống cằm vẫn được tay áo phủ qua mu bàn tay như mọi khi. Lúc này anh đang tập trung suy nghĩ cách giải, đôi mi rũ xuống khiến hàng mi vốn đã dài như càng dài thêm, nhìn đặc biệt thu hút.

Hakkai cứ lo rằng ánh mắt nóng rực của mình quá lộ liễu, nhưng lúc sau cậu nhận ra từ góc nhìn của Takashi thì anh không có cách nào phát hiện được. Thế là cậu lại dựa vào chênh lệch chiều cao khá lớn của hai người, càng thêm tùy ý ngắm nhìn.

Hôm nay Takashi mặc một chiếc áo cổ rộng thoải mái, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh. Cổ anh thon dài, kéo dài từ cổ đến vai là đường cong mềm mại lại non nớt. Nếu bây giờ Hakkai được nhìn từ khoảng cách cao hơn một chút – như lúc đầu giờ chiều Takashi ra mở cửa cho cậu, hai người cùng nhau cúi đầu chào hỏi và cậu thề là cậu không hề cố ý nhìn – thì liền thấy được lồng ngực trắng nõn, bằng phẳng nhưng lại rắn chắc kia.

Cậu nuốt nước bọt, vươn tay xoa lỗ tai nóng hổi của mình, đôi chân tê rần khó chịu ngọ nguậy dưới bàn sưởi – hình như nhiệt độ hơi cao thì phải?

"Hakkai, đã giải xong chưa?"

Hakkai nhanh chóng thu mắt về, lưng thẳng tắp, tay vớ vội cây bút.

"Đang! Em đang giả–"

Takashi rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này tí nào. Anh dời ánh mắt từ trục đồ thị sang thằng nhóc đáng nghi kia.

"Đang?"

Hakkai không kịp che lấy quyển bài tập, thực ra cậu cũng chả còn thời gian để mà lấp liếm – ngay lập tức Takashi đã chồm tới dựa cả nửa người trên lên tay Hakkai. Ở tư thế này Hakkai chỉ cần lùi về sau một chút hoặc nhẹ nhàng quay người sang thì Takashi sẽ lập tức ngã vào lòng cậu.

Takashi rướn người lấy bút chỉ chỉ vào bài giải trống hoác như đầu óc của cậu lúc này. "Đã hơn mười phút rồi đúng không? Mà em vẫn chưa giải được?"

Hakkai không mở miệng nói được từ nào, cơ thể cậu cũng chẳng nghe lời đại não. Cậu nghe Takashi thở dài rồi kiên nhẫn giảng cho mình một lần nữa, mỗi tội một chữ cậu cũng không nghe lọt. Đầu ngón tay cậu run lên, máu trong người giống như đang bị đông cứng lại tiếp tục lưu thông khiến cậu choáng váng. Cậu đưa mắt đến phía sau tai Takashi, trên phần da giữa tai và viền tóc của anh có một mạch máu màu xanh nhạt đang bình ổn đập, tương phản rõ ràng với nhịp tim đang phi nước đại của cậu.

"Đoạn này hiểu chưa?"

Takashi không chờ Hakkai trả lời, chau mày quay đầu lại, lấy cùi chỏ chọc vào sườn Hakkai, "Có nghe anh nói không đó?"

Hakkai cắn răng chặt đến mấy cũng không ngăn nổi máu từ tai dồn hết lên mặt, "Taka-chan."

"Sao? Có chuyện gì hả?"

"Mai mốt Taka-chan đừng mặc cái áo này nữa."

"Hở? Sao tự nhiên lại nói vậy?" Takashi khó hiểu cúi xuống nhìn cái áo. Anh nắm lấy viền áo kéo nhẹ rồi bối rối hỏi, "Không đẹp hả?"

Động tác vô tình này của Takashi làm tim Hakkai run rẩy; cậu nhanh chóng bắt lấy tay anh, gấp gáp bổ sung: "Đương nhiên là đẹp rồi, nhưng không hợp mặc ra ngoài chơi."

Takashi "à" một tiếng, vẫn để cậu nắm tay, lại hỏi: "Em nóng hả? Anh nhớ là đâu có chỉnh nhiệt độ bàn sưởi cao quá đâu."

Hakkai sửng sốt, nhanh chóng thu tay về ngoan ngoãn đặt trên đầu gối. Nhiệt độ trên mặt cậu không giảm mà ngược lại càng tăng lên, làm cậu ấp a ấp úng: "Không có! Chắc là– Kiểu như...hơi khát."

Những lần không để ý mà tiếp xúc thân thể như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tay Takashi hơi nhỏ, vì bao năm làm việc nhà mà các vết chai tựa hồ đã khảm vào các thớ cơ bên trong; mà tay Hakkai lại rất lớn, có thể dễ dàng đem tay Takashi bao bọc hoàn toàn như cậu vô tình làm khi nãy. Nắn nhẹ tay anh một cái liền cảm thấy mềm mại phẳng phiu không ngờ, cơ hồ sờ không tới xương.

"Được rồi, để anh đi rót cho em cốc nước." Takashi từ bàn sưởi đứng dậy, sờ sờ trán cậu, "Không có sốt mà ta."

Lòng bàn tay Takashi đặt trên trán cậu, các vết chai từ đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày của cậu, sau đó rời đi.

Hakkai nhìn Takashi vừa mới kéo cửa ra đã phải bất đắc dĩ mắng hai đứa em gái đang rượt đuổi nhau ở bên ngoài: "Anh vừa mới cho hai đứa ngủ trưa rồi mà?"

*

Hakkai không tài nào ngờ được niềm vui sướng nhỏ nhoi nhưng mãnh liệt của mình lại có thể một lần nữa mất kiểm soát mà dâng trào vào một giờ sau.

Cậu thăm dò thì thầm tên Takashi mấy lần, nhưng nhịp điệu đều đặn trong hơi thở vừa mỏng vừa sâu của đối phương nói cho cậu biết anh đã ngủ say rồi.

Takashi gối đầu lên tay, má thì áp lên quyển sách giáo khoa Lịch sử Nhật Bản dày cộm. Lông mày anh giãn ra, môi khép hờ, vì ngủ say mà hai má hây hây; tất cả đều toát lên vẻ trẻ con đúng tuổi của anh...

Hakkai không chớp mắt nhìn anh say đắm, nghĩ thầm chắc sáng nay anh dậy sớm chạy bộ, cũng có thể do hôm qua phải lo việc nhà đến tối muộn nên bây giờ mới ở trước mặt mình không phòng bị mà ngủ say thế này.

Hakkai lớn mật thoải mái ngắm nhìn anh, nhưng cậu cũng biết bản thân mình muốn nhiều hơn thế – cậu muốn hôn anh, muốn cảm nhận anh, muốn ôm anh vào trong ngực.

Hakkai không phủ nhận bản thân là người tham lam, nhưng nếu cậu đi quá giới hạn liệu Takashi có chấp nhận cậu? Liệu sự ôn nhu vô điều kiện lúc nào cũng phảng phất trong không khí có tan biến? Mỗi khi thu thập đủ dũng khí thì cảnh tượng cậu bị Takashi lạnh lùng cự tuyệt lại xuất hiện trong đầu, lôi kéo cậu từ trong mộng tỉnh lại đồng thời đánh tan hết thảy can đảm của cậu.

Thế nhưng mỗi lần nắm được hạnh phúc đơn sơ thường nhật trong tay, dũng khí của cậu lại hoàn toàn được khôi phục, cũng chỉ vì một vấn đề muôn thuở:

Cậu muốn nhiều hơn thế.

Hakkai xúc động muốn ôm Takashi vào lòng nhưng lại không làm vậy, thay vào đó chỉ chậm rãi rón rén lại gần anh. Cậu biết bây giờ mình đang hành xử quá lỗ mãng, nhưng cậu đã mong đợi khoảnh khắc này rất lâu. Mang theo một lòng thấp thỏm bất an, thận trọng lại cảnh giác; so với mọi khi càng muốn cẩn thận từng li từng tí, nhưng cũng so với quá khứ táo bạo hơi hẳn. Có khi nào anh ấy đột nhiên tỉnh giấc, lấy tay đẩy cậu ra? Cậu chẳng còn thời gian mà lo nghĩ về vấn đề đó; niềm vui, khát vọng cùng bất mãn của cậu đều thúc đẩy cậu trở thành một tên trộm đáng khinh, đem bờ môi mình nhẹ nhàng đặt lên khóe môi Takashi.

Chớp mắt một cái, như con chuồn chuồn lướt nước chạm vào cùng vụng về miết nhẹ; thế mà đây lại là việc thân mật nhất cậu từng làm với anh.

Lắng nghe nhịp tim điên cuồng đập loạn của mình, Hakkai khẽ lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn.

Takashi vẫn ngủ say, giống như sự tình vừa rồi chỉ là cậu nằm mơ thấy một đoạn mộng ngắn, kiều diễm mà hoang đường.

Hakkai áp lấy ngực, đối với cái gan lớn của mình vô cùng kinh ngạc. Lý trí của cậu chậm rãi làm nguội máu trên não, từ đó tầm nhìn cùng âm thanh xung quanh cũng trở nên rõ ràng – cậu nghe thấy ngoại trừ tiếng hô hấp của mình và Takashi còn có của người khác ở bên ngoài.

Hakkai quay đầu hướng nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cửa đã được kéo ra một chút, ở giữa khe cửa là hai cặp mắt sáng ngời trong suốt nhìn cậu không chớp mắt.

Luna nói với cậu bằng khẩu hình miệng đầy khoa trương: Em, thấy, rồi, nha.

Mana trốn dưới chân chị mình, miệng há thành một đường tròn nhỏ.

Mặt Hakkai tái nhợt, một bước tiến tới muốn che miệng Mana trước khi con bé tạo ra bất cứ âm thanh nào, ngón chân lại vô tình va phải cạnh bàn, đau rớt nước mắt.

"Ha–" Mana mở miệng cắn ngón tay cậu, cầm đốt ngón tay Hakkai kéo ra; Luna thì chỉ khoanh hai tay trước ngực, im lặng nhìn cậu.

Hakkai buông tay, khép nép hỏi, "Mấy đứa...có thể giúp anh giữ bí mật không?"

Luna nhìn khóe mắt ngập nước của cậu, ghét bỏ nói, "Thiệt vô dụng nha, anh Hakkai," dù mềm lòng nhưng cô bé vẫn cường ngạnh trả lời, "bí mật nào cũng có cái giá của nó."

"Anh Hakkai thiệt vô dụng." Mana lặp lại lời chị mình như một chú vẹt; sau đó, cùng với sự đồng thuận ngầm của Hakkai, bé liền nắm vào áo len Hakkai rồi trèo lên vai cậu.

Hakkai khóc không ra nước mắt.


"Anh biết rồi."

*

Takashi bị một tràng cười sảng khoái đánh thức. Bằng cặp mắt lờ đờ chưa tỉnh hẳn, anh thấy Hakkai đang quỳ trên tấm tatami, mà Mana lúc nãy cười đùa vui vẻ làm anh tỉnh giấc thì đang ngồi trên tấm lưng rộng lớn của cậu, bấu vào áo Hakkai khanh khách cười.

Takashi thấy quần áo Hakkai sắp bị Mana kéo nát thì nghi hoặc hỏi: "Mấy đứa đang làm gì vậy?"

Lại nói, cái áo len màu ghi Hakkai đang mặc là Takashi mua lúc đi sắm quần áo mùa đông cùng với mẹ. Lúc về nhà anh thấy nó có vẻ hơi đơn điệu nên đã lấy chỉ bạc thêu tên Hakkai lên phần cổ tay sau đó kiếm một cái cớ đem tặng Hakkai. Vì sự tình này mà thằng nhóc thối Hakkai đã không ngừng cười ngu trước mặt anh trong suốt một tuần lễ.

Luna đang ngồi chơi trò chơi điện tử cùng Mana đang ngồi trên lưng Hakkai hai miệng một lời nói: "Chơi cưỡi ngựa!"

Takashi không kiềm chế được mà cười phá lên, đổi lấy một Hakkai phản đối trong tiếng khóc đầy ủy khuất: "Taka-chan!"

Hakkai thường xuyên vì mấy chuyện cỏn con mà đắc tội hai cô bé tinh quái này. Takashi duỗi lưng một cái, cầm quyển bài tập toán lên, bắt đầu kiểm tra bài giải của Hakkai.

"Chơi vậy có nghĩa là làm bài xong rồi đúng không?"

"Taka-chan—cứu em–"

Hakkai bị bao vây, không còn cách nào đành chấp nhận số phận để hai tiểu quỷ chọc phá. Cậu nghe Mana ra lệnh, bất đắc dĩ phải cõng bé ra ngoài đi lấy búp bê cho bé.

Đương nhiên cũng vì thế mà Hakkai không thấy được Takashi đang dùng tay áo quẹt nhẹ khóe môi mình, nhỏ giọng mắng thầm:

"Đồ nhát gan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top