Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chàng Hề.


(Kịch bản được lấy cảm hứng từ bài hát cùng tên)

Tiểu Tiên nhẹ nhàng cầm chén *rượu độc* lên, ngân nga câu kịch ca, chàng thiếu niên nhỏ dung dương ánh mắt châm biến cùng câu kịch chế giễu tấu hề. Hành động lố bịch của đoàn kịch, tiếng trống náo động, tiếng hát bị thương nhưng lại có phần mỉa mai.

"Hỡi tên yêu quái ma ranh, ngươi là ai đến nơi khỉ ho này"

"Ta là chúa sơn lâm, là hà bá!"

"Tên xấu xí như ngươi?"

Tiểu Tiên chĩa cây quạt về phía Thành Ôn, anh mắt tỏ vẻ khinh thường

"Kẻ như ta thì làm sao?"

"Thì hôi như lợn đấy!"

Đám người xung quanh cười ồ cả lên. Tiếng trống từng bừng, giọng ca lảnh lót của Tiểu Tiên thêm phần sắc sảo.

Họ Thành lên tiếng.

"Bá tánh thường dân làm sao mà biết được hỡi nàng ơi, ta có hôi thối cũng là quan vua, ta đã 5 ngày chưa tắm gội cũng khiến bọn kĩ nữ mê tít"

Câu đùa châm biến của Ôn Ôn lại là trò mua vui cho mọi người.

"vậy bản chất ngươi là lợn sao?"

"Phải phải, quan vua khắp nơi bản tánh đều là lơn!"


Mọi người cười lớn, cái thứ ca kịch chế nhạo đấng quân vương như vậy, ấy thế mà lại được hai chàng hề ấy mua vui cho chốn làng quê lạc hậu này.



Chiếc mặt nạ treo trên giá, một quái quái vật da đỏ đáng sợ, còn lại là công chúa xinh đẹp.

Tiểu Tiên ngắm mình dưới dòng suối trong, tự nhủ:

"Bản chất ta là nam không phải nữ"

Dòng suối trong rửa sạch lớp trang điểm dày cộm trên mặt A Tiên, dưới lớp *mặt nạ* kia là gương mặt thanh tú của chàng trai nhỏ, không hoàn toàn là trắng trẻo như nữ nhân, cũng không phải là xấu xí như mấy tên bặm trợn to con. Tiên Tiên đơn giản là yêu kiều xinh đẹp theo cách mà chàng xinh đẹp. Chàng hề vốn chưa từng thích thứ dung nhan tuyệt đẹp ấy vì...

*Tiếng mở cửa cót két, Tên chủ đoàn bước vào trong, ánh mắt gã kinh tởm lắm, thứ suy nghĩ dung tục hiện lên trên mặt gã*

"bản chất ta là nam không phải nữ, bản chất ta là nam không phải nữ, bản chất ta là nam không phải nữ BẢN CHẤT TA LÀ NAM KHÔNG PHẢI NỮ"

Tiểu Tiên hét lên, nổi sợ hãi bao trùm lấy tâm trí đã dầng hao mòn trên cơ thể cũng đã mục rửa của chàng. Tên chủ đoàn đê tiện ôm lấy bờ vai trần gầy gõ của chàng.

"không ... không, bản chất của em là nữ không phải nam, đừng sợ A Tiên, ta nuôi em từ nhỏ, em không cần sợ... A Tiên, em thật xinh đẹp, A Tiên..."


Tên chủ đoàn đeo mặt nạ công chúa vào cho A Tiên, tiếng cười đe hèn của gã làm Tiên Tiên phát nôn, bàn tay dơ bản của tên đàn ông to lớn đó khiến chàng sợ hãi. Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bật tung ra, Thành Ôn đạp cửa vào, trên người đầy thương tích, Ôn Ôn giật mạnh chiếc mặt nạ ra. Dưới lớp mặt nạ, chàng Tiểu Tiên nhắm chặt đôi mắt, cả ngươi run rẩy, trong thâm tâm chắc chắn đã quen với loại chuyện tởm lợm này, cái cách chàng hề ấy cam chịu bao nhục nhã khiến tâm họ Thành dậy song.



Đêm đó hai chàng hề cùng nhau bỏ trốn. Đêm tối chốn vắng vẻ, tiếng ca kịch ngân nga văng vọng.

"Bẩm bậc đế vương"

Tiểu Tiên quỵ lụy dập đầu, Thành Ôn đến đỡ chàng dậy

"Ôi hỡi tuyệt sắc mỹ nhân, nàng là ai đi đến nơi này?"

"Là ta... là Trình Điệp Y"

Thành Ôn kép Tiên Tiên vào lòng

"Là Trình Điệp Y của ta đấy sao?, ôi hỡi nàng đẹp tựa như tiên, làm lòng ta sao xuyến"

Ôn Ôn đặt tay lên lồng ngực, tay còn lại đẩy A Tiên ra xa

"Nơi trái tim chàng chẳng thuộc cho ta, sao lại đem ta là sao xuyến?"

....

Tiểu Tiên quay lưng đi, nét ca kịch trên gương mặt chàng hề như hệt chưa từng có bất kì một bất trách gì đã xảy ra.

" Dưới ánh trăng đêm hai chàng hề,

Cùng nhau nên duyên hẹn lời thề,

Một nguyện dắt tay đến cuối đời,


Một cam hạnh phúc mãi chẳng rời"



Tiếng trống vang lên ùng ục, giọng thánh thót của đào kép chẳng dứt, Tiểu Tiên đứng dưới trời nắng múa rất đẹp, điệu múa ấy dung tục, những câu đùa phóng đãng, thế mà lại mua vui được ra cả đấng quân vương. Hoàng đế cười khanh khách trang khi đám quan lại cứ liên tục phàn nàn.

"Bệ hạ vốn nên lo chuyện đại sự, nhưng thứ phóng đãng như này vốn không nên để tâm"

"Trẫm làm gì đến ngươi quãng sao?, hôm nay ta vui, coi như bãi triều"

"Hồi bệ hạ, họp triều này quan trọng"

"Trẫm mời đến triều này là mấy chuyện tham nhũng, ngươi còn muốn chết?"

Một vị quan lại lên tiếng.

"Không sao không sao, hôm nay cũng là ngày nóng bức, bệ hạ cho bãi triều là để chúng ta về nhà sớm, đừng đôi co"

Ánh mắt lấm lép nhìn nhau, rất rõ ràng đám quan lại này bao che cho tội lỗi bẩn thỉu của nhau nhưng lại trách móc hoàng đế vì nhưng thứ không đâu. Vị quan nhỏ như thế có thể lấn lướt cướp lời hoàng đế, cũng chẳng trách được vì tên hôn quân này như bù nhìn vậy, bất lực để người khác thao túng mình, ngày tháng trôi qua cũng chỉ đắm chìm trong tiêu xài xa hoa.

Hoàng đế chỉ tay về phía Tiểu Tiên.

"Nam nhân kia!... tên ngươi là gì?!"

Chàng hề xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ của chàng hóa thứ tình cảm quấn lấy đấng quân vương cao cao tại thượng. Tiểu Tiên diễn vỡ Cao phu nhân, vẻ mặt sắc lẹm như dao của Tiên Tiên, ngôn ngữ hình thể được chàng biểu đạt qua từng câu thoại

"cha mẹ chàng không chấp nhận ta, ta tuyệt không rời bỏ chàng"

Tiểu Tiên ngồi rạp dưới đất, ánh mắt du dương chỉa thảng về cái nhìn mê đắm nơi Hoàng đế, điệu múa uyển chuyển ấy, nếu không phải vì chàng sinh ra đã thấp hèn sẽ trở thành một vũ công bậc nhất. Tiểu Tiên nhỏ bé cả gan xà vào long thể, chiếc áo rộng chẳng thể che được bờ vai gầy ấy, mùi hương trầm ổn của A Tiên lại là thứ mê hoặc đàn ông nhất.

"Bệ hạ, ngài không thể thả Ôn Ôn sao?"

"Gọi Ôn Ôn thân thiết như vậy sao?"

"Huynh trưởng lớn lên cùng ta từ nhỏ, bệ hạ không thể trách ta"

Tiểu Tiên đặt bàn tay lên má hoàng đế, đôi mắt mị hoặc, thứ yêu nghiệt như Tiên Tiên vốn chỉ có thể làm thế này để bảo vệ họ Thành.

"Tên họ Thành đó xấu xí đó... sao em lại để tâm đến hắn nhiều như vậy, còn xin trẫm tha cho hắn"

Tiểu Tiên trong lòng căm hận nhưng ngoài mặt lại mỉm cười dịu dàng, chàng hề nắm lấy tay Hoàng đế.

"A Tiên của bệ hạ chỉ là thương xót cho hắn, tình huyên đệ vốn chỉ là huynh đệ"

Hoàng đế nhìn vẻ mặt phục tùng của Tiểu Tiên lại sao xuyến, mũi long mà ôm lấy chàng hề.

"Trẫm sẽ thả hắn ra"

"Tiểu Tiên đa tạ ân lệnh của bệ hạ"

[Còn tiếp].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kịchca