Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Hứa hôn


Tự Thanh không khỏi sợ hãi, toát mồ hôi hột, quay qua thì thấy Tư Truy đã nhảy lên xe ngựa về rồi. Bằng với chả hữu, lúc khó khăn mới biết ai là bạn.

- Con gái yêu... Con... Con nghe ta giải thích. Cha đã định nói với con rồi nhưng không có thời gian.

- Sao lại không có thời gian? Con thấy cha đâu có bận rộn lắm đâu nhỉ? – Cô nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

- Híc! Dù sao con cũng đã mười bảy tuổi rồi... cũng phải nghĩ đến chuyện hôn nhân sau này. Ta... ta... mấy hôm trước Lâm thúc đã có ý muốn hỏi cưới con với con trai của thúc ấy.

- Sao cha không bàn bạc với con?

- Thì... Lâm thúc bảo sẽ gửi con trai sang nhà chúng ta sống thử 3 tháng. Nếu con không thích nó thì mối hôn sự này coi như không còn... - Tự Thanh nói với giọng run run, tự nhủ rằng lần sau sẽ khóa mõm cái tên họ Lâm đáng ghét kia lại.

Diệp Anh lúc đó tức giận vô cùng. Lời cha nói lúc nãy tai cô không nghe thấy dù chỉ một lời, Tự Thanh trong lúc hoảng loạn thì vô tình thấy Đức Huân đang tung tăng ở sân nhà. Ông liền bắn tín hiệu cầu cứu cho con trai. May sao tên nhóc này lại có cùng tần sóng nên bắt tín hiệu của Tự Thanh vô cùng nhạy bén. Nhận thấy tín hiệu ét o ét của cha, Lão Tam chạy như bay đến ứng cứu.

- Cha! Cha! Người xem này ~ - Lão Tam xòe tay ra để lộ con ếch to bằng lòng bàn tay. Nhận thấy sơ hở, con ếch nhảy vụt ra ngoài.

Diệp Anh sợ hãi hét toáng lên rồi chạy đi. Thế là Tự Thanh đã được giải cứu thành công.

- Hề hề, cha thấy thế nào ? – Lão Tam nhìn cha toe toét cười

- Chiêu này hay lắm tiểu tử. Nói đi con thích cái gì, cha sẽ mua cho.

Đợi ngày này đã lâu, Lão Tam không chần chừ suy nghĩ mà nói luôn

- Một con diều mới.

- Chốt!

Hai cha con đập tay nhau rồi cười lớn lại còn cùng thề non hẹn biển mãi mãi là hảo đồng chí. Hành động hợp tác tâm đầu ý hợp của hai người đã bị Lão Tứ nhìn thấy tất cả.

- Con biết ngay đây là âm mưu của hai người mà. Không biết tỷ tỷ sẽ phản ứng ra sao đây~

Nghe giọng nói lanh lảnh quen thuộc, Tự Thanh và Đức Huân chậm rãi quay đầu.

- Gia Ngôn, ngươi định đe dọa ta và cha sao? – Lão Tam nhếch mép

- Hứ! Huynh tưởng ta sợ sao! Nói cho mà biết ta không chỉ mách chuyện này cho tỷ tỷ mà còn cả cho nương nữa. – Lão Tứ đắc chí

Nhắc đến chữ "nương" thì Tự Thanh lập tức quay xe. Vì ông biết rằng chuyện gì qua mồm của nhóc con này đều không ổn. Nếu lộ chuyện bắt nạt con gái ra thì chắc ông sẽ bị phu nhân quở trách mất. Để bảo đảm an toàn cho bản thân và đồng phạm, ông chỉ còn cách mua chuộc lão Tứ

- Hi hi, Ngôn Ngôn à ~ con có thể giấu chuyện này với nương không. Con muốn gì cha đều cho con hết nhá! Chỉ cần con bao che cho ta và Tam ca của con chuyện chiều nay thôi ~ - Ông nói với giọng ngọt xớt.

- Đúng vậy, muội nỡ nhìn cha muội bị nương đuổi ra khỏi phòng ngủ tối nay à.

Tự Thanh nghe vậy liền vội bịt miệng tên tiểu tử kia lại.

- Hahahahahaha!!!! Con nghe rồi đấy, nương của con sẽ đuổi ta đi ra khỏi nhà tối nay. Nếu nương đuổi ta đi thì làm sao ta mua quà cho con được chứ hihihi.

- Ây da ~ Vì con là một người có tấm lòng lương thiện nên con sẽ bao che cho hai người vụ chiều nay nhưng....

- Nhưng.... – Với kinh nghiệm của mình thì ông đoán chắc rằng con quỷ sứ này sẽ muốn những thứ không hề đơn giản.

- Với điều kiện là cha cho Đông Đông ngủ chung với con. Đệ ấy toàn ngủ với Diệp Anh thôi.

- Tưởng gì ~ Việc đấy cứ để cho cha. – Ông thở phào

Thỏa thuận đã xong, Gia Ngôn lập tức quay gót đi. Tự Thanh đằng sau quay ra nói với Lão Tam

- Lão Tam! Sao con lại nói hết bí mật của ta ra hả!

- Thì con có biết đâu~ Có một đêm con thức dậy đi giải thì thấy cảnh cha bị nương đuổi ra khỏi phòng. Cha đâu có nói cho con đó là bí mật đâu nhể. - Đức Huân nhún vai đáp, tỏ vẻ như là vô tội

Tự Thanh tức xì khói ra nhưng không làm gì được nó đành bực tức bỏ đi. Đức Huân tay bắt thành loa nói lớn:

- MỘT CON DIỀU VÀ MỘT CON QUAY MỚI!!!!! PHÍ BỊT MIỆNG CHO CHUYỆN CHIỀU NAY!!! CHA ĐỪNG QUÊN NHAAA~~~

- BIẾT RỒI!! NHỎ MIỆNG LẠI ĐI!!!

Bữa cơm tối đó, không khí có chút căng thẳng. Phương Liên không nuốt nổi cơm liền quay sang hỏi chồng:

- Chiều nay đã xảy ra việc gì vậy?

Lúc đó, Tự Thanh và Lão Tam giật thót mình, tay run run cầm bát không vững.

- Có đấy ạ! Chiều nay Lão Tam đi bắt ếch xong bị chó đuổi, còn cha vì giúp Lão Tam nên bị chó cạp mất phần góc áo. Hai người sợ nương mắng nên phải giấu đi.- Lão Tứ nhanh nhảu đáp

- Dạ đúng đấy ạ! Con chiều nay đi bắt ếch thì giẫm trúng đuôi con chó nhà lão Lưu may mà có cha... nếu không thì con bị nó cắn nát mông rồi...

- Con chó nhà đấy dữ lắm... đến ta còn bị nó cắn rách phần góc áo cơ mà. Vì sợ phu nhân lo lắng nên ta không nói ra.

Phu nhân nghe những lời bao che đầy ám muội này của ba cha con thì biết chắc mấy con người này hẳn đã gây ra việc gì đó nhưng nàng lười chẳng thèm quan tâm mà còn hùa theo màn kịch nhảm nhí này:

- Ôi chao! Sợ thật đấy! Lần sau con phải cẩn thận hơn nhớ chưa. Còn chàng... nhớ là phải nói ngay với ta đừng giữ bí mật làm gì. Ta không có giận chuyện này đâu.

Tưởng rằng bao che đã trót lọt, hai đứa sinh đôi nhìn cha để nhắc khéo về giao ước hồi chiều.

- Lão Ngũ à ~ đêm nay con ngủ với Tứ tỷ có được không?

- Đông Đông đang ngủ với con, tự dưng cho sang ngủ với Lão Tứ là sao vậy cha? – Diệp Anh bắt đầu nghi ngờ: - Hay là ba người đang hợp tác làm điều gì xấu xa có phải không?

- Không... không có! Con đừng nghĩ vậy chứ! Chẳng qua là lâu lâu cho Thiên Đông đổi không khí thôi mà~

- Đông Đông à... đệ tối nay muốn ngủ với ai nào ~ Tỷ hay là Gia Ngôn?

- Đương nhiên là đệ ấy muốn ngủ cùng em rồi~ - Lão Tứ nói

- Trật tự! Cái này để cho Lão Ngũ tự quyết – Lão Tam ngắt lời

Thiên Đông ngơ ngác nhìn hai tỷ tỷ rồi nhìn cha và nương. Em nói với giọng dõng dạc và quả quyết:

- Con muốn ngủ riêng. Con lớn rồi nên con không muốn ngủ chung nữa.

Lời nói của em khiến cho mọi người đều hóa đá. Đặc biệt là trái tim của Diệp Anh như muốn vỡ ra từng mảnh vậy. Cô không ngờ đệ đệ yêu quý của mình đã trưởng thành như vậy rồi... thực sự là không nỡ xa đệ ấy mà.

- Nhưng đệ mới có bốn tuổi thôi mà. Lớn đâu mà lớn. – Lão Tứ nhanh chóng phủ nhận

- Tứ tỷ nói đúng đấy Đông Đông à...Đệ còn bé lắm nên tối nay phải ngủ chung với Đại tỷ nha – Diệp Anh xoa đầu em và nói với giọng dỗ dành

- Hay đêm nay tỷ cho Lão Ngũ ngủ với muội đi. Muội ngủ riêng thấy sợ lắm. – Lão Tứ năn nỉ

- Thế thì muội sang ngủ cùng nương hay Lão Tam đi.

- Nương thì có cha ngủ cùng còn Lão Tam ngủ tướng xấu lắm. Có lần muội bị huynh ấy đạp xuống giường cơ mà.

- Này đừng có... ưm!!! – Lão Tam nhanh chóng bị cha bịt miệng

- Giờ muội chẳng có nơi nào để ngủ cả. Mong tỷ tỷ đại nhân thương xót a~ – Gia Ngôn vừa nói vừa lau giọt nước mắt mãi mới rặn ra được của mình.

Diệp Anh không hiểu sao lại bị diễn xuất của Lão Tứ cảm hóa nên đành phải nhường Đông Đông một đêm. Sau bữa cơm, cô đến tìm mẫu thân

- Nương à, con biết việc đó rồi.

- Cha con nói cho con biết rồi à? – Phương Liên mắt không rời chiếc khăn tay đáp

- Vâng, nhưng sao hai người lại không hề bàn bạc với con chuyện này.

- Vì ta biết con sẽ không đồng ý. Con gái à, ta làm tất cả cũng chỉ vì tương lai của con thôi. Con xem... Lâm gia vô cùng giàu có mà lại có quan hệ thân thiết với nhà chúng ta.

- Nhưng...

Lúc này, nàng bỏ chiếc khăn xuống, nắm tay đứa con gái lớn nói rằng:

- Lâm phu nhân quý mến con. Mối hôn sự này cũng là do Lâm gia đề xuất trước. Lâm thúc thúc sợ con không thích con trai của thúc nên đã đề nghị cho hai đứa tìm hiểu nhau trong ba tháng và nếu con không thích cậu ấy sau khoảng thời gian đó thì mối hôn sự này cũng bị hủy bỏ. Con xem... việc đó cũng đâu có thiệt thòi cho con và gia đình mình.

Diệp Anh lúc này vẫn còn chần chừ trước lời khuyên bảo của mẹ, cô đáp:

- Lòng tốt của mọi người, giờ con đã hiểu. Nhưng... con không biết gì về cậu ấy cả! Lâm gia nhiều con trai, người được hứa hôn với con là thiếu gia thứ bao nhiêu con còn chẳng rõ.

- Con yên tâm, ta đoán rằng con biết cậu ấy mà.

- Con... biết cậu ấy ư?

- Đúng vậy, hồi nhỏ hai đứa đã từng chơi với nhau rồi đấy. Con còn nhớ cậu bé tên Hạ Vũ không?

- A! Là Vũ ca ca sao!? Con không ngờ đó là huynh ấy...

- Vậy con yên tâm rồi chứ?

Diệp Anh mỉm cười, nước mắt lã chã không ngừng tuôn rơi. Phu nhân thấy con gái khóc thì vô cùng bất ngờ, nàng hỏi:

- Con ngoan... Có chuyện gì vậy? Mau kể cho nương nghe! Hay là con không thích tên nhóc họ Lâm kia?

- Không phải đâu thưa nương. Đây là... con... con... quá vui mừng mà thôi nên không làm chủ được cảm xúc. Phiền nương phải lo lắng cho con rồi...

- Cái con nhóc này! Làm mẫu thân ngươi sợ chết khiếp! – Đào thị vỗ nhẹ lên đầu con mắng yêu

Đại tỷ khúc khích cười rồi nhào vào ôm chầm lấy mẹ. Cô nói nhỏ:

- Tạ ơn cha nương đã nghĩ đến tiểu nữ! Tiểu nữ thật hạnh phúc khi kiếp này được làm con của cha nương...

- Ây dô! Đại tỷ nhà ta hôm nay thật tình cảm nha~ Cái này làm nương có chút không quen.

Hai người đang nói chuyện thì chợt phát hiện Thiên Đông đứng nép vào cánh cửa, tay cầm chặt cuốn truyện cổ tích. Em thỏ thẻ nói:

- Nương đọc truyện cho con được không? Tứ tỷ và Tam ca đang mải chơi với cha rồi.

Phu nhân không nhịn được trước sự đáng yêu của con trai, nàng liền bước nhanh đến chỗ Thiên Đông âu yếm nói:

- Ôi trời! Cục cưng của nương lại bị bỏ rơi thế này sao~ Mau mau vào phòng để nương đọc truyện cho con nào~

- Hôm nay đệ muốn nương đọc truyện gì đấy? – Diệp Anh hỏi với giọng ngọt ngào, trái ngược hẳn như lúc nói chuyện với cha và hai đứa sinh đôi kia. Rõ ràng có sự phân biệt đối xử không hề nhẹ.

- Là truyện về hoa Phù Dung. Cha tìm thấy rồi cho đệ đấy! – Đôi mắt trong trẻo của em lúc cười lên thật đẹp làm sao...

- Ta cũng thích truyện đấy lắm! Nhưng đó lại là câu chuyện buồn, con chắc là muốn nghe không?

- Có chứ! Nương mau mau đọc đi! – Em háo hức giục giã

- Rồi rồi... để ta kể cho con nghe.

Thiên Đông trèo lên giường, gối đầu lên đùi mẹ nghe kể chuyện. Phu nhân kẽ vuốt mái tóc của em, chậm rãi kể lại câu chuyện bi thương về loài hoa xinh đẹp đó. Không ngoài dự đoán, với tâm hồn mong manh dễ vỡ của mình. Thiên Đông đã khóc nức nở, phu nhân cùng với Đại tỷ phải dỗ dành mãi em mới nín.

- Hức... Hức... Tội nghiệp Phù Dung tiên nữ quá....cả... Hức... Đông Tâm nữa..... Òaaaaaa

Vừa dỗ xong thì em lại khóc, đứa nhỏ này thực sự quá nhạy cảm rồi. Phu nhân ôm em vỗ về rồi nhẹ nhàng nói:

- Hài tử ngoan... Có gì uất ức con cứ nói ra hết đi. Nương luôn ở bên nghe con ...

Thiên Đông ngước lên nhìn mẹ với đôi mắt đẫm lệ, hàng mi dài khẽ chớp để những giọt nước mắt long lanh như những viên đá quý lăn dài trên đôi má ửng hồng của em. Trông hài tử đó hệt như một thiên thần, làm người ta chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ. Lúc này khuôn miệng xinh xắn của em mấp máy nói:

- Con buồn vì...Hức... chuyện tình của họ bị số phận ngăn cản... Hức... Nương à .... – Em nói trong thổn thức: - Tại sao Đông Tâm lại... lại... rời bỏ Phù Dung khi kiếp sau nàng là nam nhi chứ?

Nghe con hỏi vậy, Phương Liên chợt khựng lại rồi cười đáp:

- Con à, trong xã hội này hai người nam nhân không thể ở bên nhau được... Đông Tâm rời bỏ Phù Dung vì chàng không chịu nổi định kiến xã hội. Chàng đã có trọng trách của riêng mình nên đành phải từ bỏ tình yêu, chấp nhận thành kẻ phụ bạc để bảo vệ gia đình yên ấm.

- Hắn ta là một tên tồi! – Diệp Anh bực tức: - Con không thể chấp nhận được tính hèn nhát của tên này. Phù Dung hy sinh tất cả vì hắn mà hắn... hắn không đợi được nàng. Hắn có hạnh phúc riêng còn nàng phải trải qua bao đau khổ mà nhận được kết cục vô cùng chua chát. Nếu hắn ta thực sự yêu nàng thì nàng có trở thành nam nhân thì có sao đâu chứ! Đông Tâm không xứng với nàng ấy.

Phu nhân nghe con gái nói vậy, nàng im lặng rồi thở dài. Tay nàng vẫn vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa con trai út và thầm mong sao số phận của con trai mình sẽ không bạc bẽo như bông hoa Phù Dung này. Thiên Đông sau một hồi khóc lóc vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi. Lúc này, đại tỷ khẽ nói:

- Nương à, đôi khi con đã thầm nghĩ rằng hài tử này mệnh thật khổ...

- Tại sao con lại nghĩ như vậy? – Phu nhân nhẹ nhàng hỏi

- Vì... thằng bé... là nam nhi nhưng không giống nam nhi. Cả cử chỉ, tính cách đều nhẹ nhàng, thanh thoát giống như nữ nhi vậy. Con cảm giác rằng thằng bé giống như Phù Dung tiên nữ khi lịch kiếp trở thành nam nhân. – Diệp Anh ngậm ngùi nói

- Ta hiểu, đứa trẻ này không được bình thường. Thằng bé mang một gương mặt xinh đẹp vô cùng, phần nhiều giống nữ nhi hơn là nam nhi. Không biết sau này với gương mặt như vậy, thằng bé có phải chịu nhiều thiệt thòi không... Cổ nhân có câu "Hồng nhan bạc phận" giá như ta có thể che chở cho con hết cuộc đời này. – Nàng nhìn con trai mà rơm rớm nước mắt, dường như đoán trước được số mệnh của đứa bé mang vẻ đẹp của thiên thần này.

- Con sẽ thay nương bảo vệ đệ ấy! – Đó là giọng của Lão Tứ, cô bé vừa chơi xong vài ván mạt chượt với cha và Lão Tam, vì buồn ngủ nên sang phòng nương gọi Đông Đông về.

- Ngôn ngôn hả, muội vào đây từ lúc nào?

- Muội mới vào thôi, vô tình nghe được nương nói che chở cho Lão Ngũ gì đấy....

Diệp Anh nghe liền chột dạ, cô nói:

- Vậy hả... thế thì muội mau mau về phòng ngủ đi! Muộn rồi!

- Ứ ừ ~ Thế còn Lão Ngũ thì sao? Hôm nay đệ ấy ngủ cùng muội mà! – Lão Tứ giãy nảy lên

- Đông Đông ngủ rồi, chốc nữa sẽ có người đưa đệ ấy sang.

- Được! Tỷ nhớ đấy nhá! – Lão Tứ vui vẻ chạy về phòng của mình.

- Hầy... Cũng đã muộn rồi... Xin phép nương, con về phòng trước.

- Được. Tiện thể thì con gọi Tâm ma ma đến đón Thiên Đông sang phòng của Gia Ngôn ngủ nhé.

- Vâng, con rõ rồi. – Đại tỷ cúi chào nương rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top