Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

•3•

Niềm vui giản đơn

Cuộc sống của tôi vốn không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Bố tôi đi làm quần quật từ sáng đến chiều. Có khi còn làm cả ca đêm.

Nhà tôi cũng không phải quá nghèo đâu. Ậm ừ mà nói thì thuộc diện khá giả. Từ ngày mẹ mất bố tôi vô cùng suy sụp, thân hình mập mạp của bố nay đã cân đối hơn trước. Size áo từ XXL nay đã thành L. Ông ít nói hơn hẳn. Phải nói, ông ấy yêu mẹ rất nhiều.

Lại thêm em tôi, Minh Lâm, nó đang học lớp 9, đã cao 1m75 rồi cơ, suốt ngày chí chóe "chị già" này "chị già" nọ nhưng nó thương tôi lắm.

Năm đó vì tôi bị mọi người trong xóm nói sau lưng rằng tôi là con tự kỉ, trầm cảm, bị tẩy chay ở trường mà nó đã lao vào đánh bọn trong xóm bầm mặt bầm mũi, còn chảy cả máu, lúc đó giáo viên chủ nhiệm biết được, mém tí là hạ hạnh kiểm. Nhưng vì nó học tốt nên cô mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhóc Lâm không học ở Halcyon, nó bảo:
"Ui vô đó rắc rối, chị già vô đó được rồi, tôi ở ngoài này lộng hành vui hơn"
Vậy đấy, nó học trường cấp hai Lãnh Trứ, chỉ sau Halcyon nên tôi cũng phần nào an tâm.

Nó bảo muốn đi làm phụ tôi, nhưng nó gần thi chuyển cấp, tôi không cho, bảo nó cứ ở nhà ôn thi cho tốt. Nhưng nó là kiểu hâm mộ bóng đá, có trận là phải xem mặc dù gần thi, mà phải đá cái giờ người ta còn thức đâu. Không! 2 giờ, 3 giờ sáng nó vẫn cố mà xem. Thật không hiểu. Sau đó vì vừa thức vừa xem bóng đá lại học khuya, nó ốm cả tuần.

Nay cả nhà 3 người chúng tôi đi siêu thị, nhóc Lâm đẩy xe, bố tôi chọn đồ, còn tôi thì chỉ đi theo lâu lâu chọn vài thứ. Đến shop giày thì tôi chọn ngay đôi giày mà tôi nhắm từ lâu nay mới có cơ hội để mua. Giày của nhóc Lâm đẹp lắm cơ, lúc nhỏ nhỏ thì còn mượn mang chung, chứ giờ giày của nó hơn giày tôi tận 5 size, chỉ có dép là dùng chung được thôi.

-"Bố ơi, đẹp không? Ê, đẹp không mạy?"_ Tôi hớn hở hỏi bố, sau đó quay sang hỏi cái thằng đang chăm chú vào điện thoại, Lâm.

-"Đẹp chứ, nhưng vào chân con thì không đẹp đâu, cất vào cho người ta chứ không lại giảm giá trị đôi giày"

Bố ơi, con là con bố đấy bố ơi!

Đồ ăn thì thoáng chốc đã đầy xe, đa số là thức ăn nhanh, vì nhu cầu của cả ba người đều vậy.Đến lúc tính tiền thì bố bảo để bố tính tiền luôn đôi giày, dù gì cũng không đắt. Tôi cùng Lâm xách đồ, vì cảm động bố đã trả tiền giày nên tôi xách hai túi bự, nhóc Lâm thì xách đồ của nó và thêm đôi giày của tôi. Ôi, chủ nhật siêu thị đông thật chứ, đi mà chen chen chúc chúc, thoáng cái tôi đã lọt thỏm ở phía sau, bố và nhóc Lâm đi trước. Vật và vật vưỡng cuối cùng cũng đến cửa, lúc tôi đi ra thì bị chặn lại soát hóa đơn, lục tìm trong túi áo túi đồ cũng không có.

Ơ bố ơi...

Tôi đành đứng như trời trồng ở cổng, đành ngồi đợi bố đến chứ sao giờ, điện thoại tôi để ở nhà mất tiêu rồi còn đâu. Bố mẹ tôi chung một nhà tôi cũng không lấy làm lạ, để tôi kể bạn nghe.

Năm đó tôi học lớp 7, vì học thể dục mồ hôi nhiều nên về nhà tôi hay than thở

-"Ôi, tóc tai mặt mũi gì bết như chó thế này"

Tôi quên mất là mẹ có ở nhà mà thô tục một câu, sau khi nhận ra mẹ ở phía sau thì tôi bụm miệng kêu khẽ, kiểu gì mẹ cũng la té tát, nhưng không, mẹ chỉ nói

-"Ôi dào, không có chó nào xấu hơn cô đâu, so sánh làm gì cho nhục mặt thế không biết"

Mẹ ơi mẹ, mẹ đẻ con ra mà mẹ ơi...

Ôi còn nhiều lắm cơ, từ từ rồi các bạn sẽ biết, lúc đang chán nản đếm ngón chân thì tôi gặp Phương Thanh, cô bạn đến chào tôi trước.

-Ê cùng bàn, sao đứng đây?

-Bố bỏ quên tôi ở lại, cậu đi chơi hả?_ Tôi chỉ vào hai túi đồ hai bên.

-Ồ không, tôi mua vài thứ, đến chỗ kia nói chuyện với tôi một lát không?

-Được

Tôi và Thanh đến chỗ ghế ngồi, ban đầu đúng là có hơi ngại vì cậu ấy là em gái của bà chị đáng ghét kia mà, nhưng mà cũng không hẳn, là cùng cha khác mẹ. Cô gái ấy dễ gần lắm, Thanh bảo thích chơi với tôi, Du và Ny nhưng không tài nào bắt chuyện được, cậu ấy nửa đùa nửa thật rằng vì chúng tôi không bằng cậu ấy nên chơi sẽ vui hơn, nói chuyện sẽ không liên quan đến vấn đề nhà cửa, nếu chơi trong Girls B1 nếu một ngày nào đó nhà cậu ấy có chuyện gì không phải sẽ bị hất ra sao? Quá phức tạp.

Thanh bề ngoài có vẻ kiêu kì, nhưng tính tình dễ thương lắm, cậu ấy cũng nói về gia đình của mình, ôi rắc rối chết đi được. Tôi cũng nói nhưng rất ít, đa phần là lắng nghe cậu ấy nói. Sau đó thấy cũng khá trễ nên tôi mượn điện thoại của Thanh gọi cho bố

-"Bố ơi, bố bỏ quên con ở siêu thị này bố ơi"

-"Ơ mười mấy tuổi đầu rồi còn dắt đợi dắt về, đùa gì nhạt thế, cúp máy đây"

"Bố bố bố, HÓA ĐƠN"

Tôi như gần hét vào điện thoại, nhưng chỉ nghe tiếng tút dài. Chết tiệt! Tôi trả lại điện thoại sau đó tạm biệt cậu ấy. Lại phải đợi, lúc tôi gần như muốn bỏ lại hết đồ thì y như rằng bố tôi đến, mang theo hóa đơn, lúc ấy tôi mừng hết biết. Đùa chứ bố hay chọc tôi thế thôi chứ bố thương tôi lắm nhé, hihi.

Tối tối tôi hay online Facebook nhắn tin cùng dàn hậu cung, không biết chúng nó có phải   sinh  ra ở biển không mà mặn khiếp thế không biết. Ngọc Ny trước kia ít nói vậy chứ giờ cũng lắm mồm lắm nhé

"Ny Ngọcc: Ê mấy đứa, tao rớt bài kiểm tra đầu tháng của trung tâm học thêm rồi"

"Yu Du: Mặt nồi ngu hả mạy, ăn cho lắm vào mỡ lấn não"

"Mai Mi: Táp đồ ăn thì nhanh mà táp đề tệ dữ mạy"

"Ny Ngọcc : Đâu phải đâu, hổm bữa lúc làm bài mà tao mắc ỉa, nhưng thầy hông cho tao ra, xong do mắc quá tao bỏ đó ra luôn, phát bài ra 2 điểm, đời khốn nạn =))"

"Mai Mi: Sao tao mệt nách dữ thần bây ơi"

"Yu Du: Nhức nách, bữa nói chuyện với Minh Huy mắc đái còn nhịn được mà chừ làm bài kiểm tra lại 2 điểm, kém sang "

Ôi cười chết tôi, xin lỗi chứ chúng tôi nói chuyện khá là thô, nhưng được cái thô mà thật, đang lúc cười chảy cả dãi thì thấy thông báo hiện lên, lời mời kết bạn?????

Ngọc Châu? Ngọc Châu 12A8? OMG...


1:50

20.6.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top