Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Vương Phi, Đệ Thật Khiến Ta Phải Lo Nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thưa vương gia, chính mắt nô tì thấy Liễu phi tự ngã. Nếu nói sai tự thật, nô tì nguyện chết không toàn thây.” một cô hầu gái đang cúi đầu, giọng run run nhưng những lời nói của cô nghe qua hoàn toàn không có một chút gì gọi là giả dối.

Quế Ngọc Hải đang ngồi ở chiếc ghế lớn tại thư phòng, hắn cúi mặt, tay xoa xoa lông mài ra chiều suy nghĩ. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Được rồi, ra ngoài đi.”

Hắn nghĩ lại lúc đó mình chỉ vừa đến, không biết rõ ràng sự tình chỉ nghe lời từ một chiều mà đánh Phỗ Quốc Nghi (Văn Toàn) một cái mạnh. Cho dù là cậu ta có làm nhiều việc ác nhưng nếu xử lí như vậy thì không thể khiến cậu ta nể phục. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy tội lỗi vô cùng, hắn chưa biết rõ mà đã đánh cậu.

Bây giờ Quế Ngọc Hải mới cảm thấy rằng vị vương phi này có chút thú vị.

Hắn đã từng nghĩ cậu ta là một người rất độc ác, tham lam, cố gắng bằng mọi cách để thành hôn với hắn, lại còn hãm hại nữ nhân của hắn thì đúng là không thể tha thứ. Nhưng kể từ khi bắt gặp cậu ở ngoài phủ thì hắn lại có một suy nghĩ khác về vương phi. Những bộ đồ vương phi mặc bây giờ không còn là những bộ đồ màu mè sặc sỡ, mà là những bộ đồ nhã nhặn, tuy không phải là quá cầu kì nhưng phải nói lúc vương phi mặc trông vô cùng tinh tế, lại toát ra được vẻ đẹp dịu dàng mê người. Gương mặt luôn trang điểm đậm khi xưa cũng được thay thế bằng những lớp phấn nhẹ nhàng, đôi môi được tô son nhẹ. Không quá khi nói đây là một nhan sắc mười phân vẹn mười.

Không hiểu sao hắn lại muốn tìm hiểu về vương phi này nhiều hơn một chút, đến bây giờ hắn cũng chưa thể nào biết rằng vương phi thật sự là một con người như thế nào: “Vương phi, đệ thật khiến ta phải lo nghĩ.”

“Hạo Quân”

Hạo Quân là một thị vệ thân cận với Quế Ngọc Hải, khi phải xử lí chuyện gì quan trọng, Hạo Quân đều đi theo Quế Ngọc Hải, hắn thật sự rất coi trọng Hạo Quân.

“Dạ, vương gia cho gọi thần.”

“Mau chuẩn bị một lọ thuốc giảm đau.”

“Ngài bị đau ở đâu sao?”

“Không, ta mang đến cho vương phi.”

Hạo Quân nghe đến đây cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ Quế Ngọc Hải cực kì ghét vương phi của mình, phải nói là ghét cay ghét đắng nhưng hôm nay vì để biết thực sự có phải vương phi đánh Liễu phi hay không, ngài ta đã cho hỏi tất cả cung nữ có mặt ở đó, nếu nói dối lập tức cắt lưỡi. Nếu là lúc trước thì chỉ cần nhìn thấy vương phi liếc Liễu phi thôi cũng làm hắn tức giận còn đằng này lại quan tâm vương phi thế kia, có chút khó hiểu. Xong cũng không dám cãi lệnh chủ nhân, hắn lập tức đi lấy đến một lọ thuốc nhỏ.

Quế Ngọc Hải thấy vậy thì hài lòng, hắn cầm nó lên đi đến biệt phủ của vương phi. Nói là biệt phủ của vương phi nhưng thật ra đây là nơi ở của vương phi và vương gia, nhưng vì không muốn ngủ cùng vương phi nên hắn rất ít khi đến đây và hầu như là không đến. Nếu có đến thì cũng chỉ vì trách phạt.

Đứng trước cửa biệt phủ, Quế Ngọc Hải không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

Lúc này Văn Toàn đã ngủ say, khi cậu ngủ thì đến xe tải cán cậu cũng còn chưa tỉnh chứ đừng nói là mở cửa cậu sẽ nghe thấy tiếng động.

Quế Ngọc Hải bước vào thì thấy Văn Toàn đã ngủ nên cử chỉ có chút nhẹ nhàng hơn. Hắn từ từ tiến lại cạnh giường, nơi Văn Toàn đương nằm.

Cậu chỉ mặc một lớp áo mỏng làm thân hình nửa ẩn nửa hiện, một bên chăn đã được cậu đá ra làm lộ đôi chân dài mê người, cảnh tượng này quá dung tục rồi.

Quế Ngọc Hải tiến lại sát Văn Toàn, hắn thấy rõ má cậu đang ửng đỏ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đau lòng trước đây chưa từng có. Thấy một sợi tóc rơi xuống mặt Văn Toàn, hắn lấy tay vén lên thì cậu trở mình làm hắn có chút giật mình.

Cú trở mình ấy khiến Văn Toàn lại gần thêm một chút nữa với Quế Ngọc Hải, tay cậu nắm lấy tay áo của hắn.

Thật may mắn là cậu chỉ trở mình, làm vương gia đây cũng có chút lo lắng.
Hắn đổ một ít thuốc ra tay định bôi cho Văn Toàn thì cậu đột nhiên giật mình thức dậy. Nhìn thấy có người đang lén lúc trong phòng mình làm cậu hết cả hồn.

“Sao…Sao ngài lại ở đây?”

“Đệ là vương phi của ta, đây cũng là biệt phủ của ta, sao ta lại không được ở đây?”

Văn Toàn cứng họng.

Hắn đưa tay định bôi thuốc vào má cậu thì Văn Toàn vội né sang một bên, sao đó trừng mắt.

“Đệ dám trừng mắt với ta? Ta là đang có ý tốt muốn bôi thuốc cho vương phi.”, hắn nói xong thì kéo cậu lại, không cho cậu phản kháng.

Văn Toàn thấy thế thì cũng chỉ biết thuận theo, dù sao bây giờ cậu cũng không thể phản kháng.

Quế Ngọc Hải từ từ lấy tay xoa nhẹ lên vết thương xưng lên do cú tát của hắn, không hiểu sao khi nhìn Văn Toàn gần như vậy hắn lại có một cảm giác nhẹ nhõm và an lòng.

“Sáng mai sau khi rửa mặt đệ hãy bôi lại thuốc.” nói xong Quế Ngọc Hải rời đi mà không để cho Văn Toàn có cơ hội thắc mắc.

Cậu lúc này đang rất khó hiểu. Tên này là đang có âm mưu gì? Dạo này tự nhiên tốt với cậu thế. Cậu đang ở trong thân thể của Phỗ Quốc Nghi người mà hắn ghét cay ghét đắng cơ mà? Thật khó hiểu.
____

Sáng hôm sau trong khi Hương Nhi đang bới tóc cho cậu thì cậu có kể về chuyện tối hôm qua vương gia có ghé sang biệt phủ, còn có những hành động kì lạ cho cô nghe, cô nghe được thì vô cùng vui mừng: “Vương phi, vương gia là đang có ý với người !”

“Có ý?”

“Dạ!” cô cười cười sau đó cài lên tóc cậu một cây trâm cài được thiết kế tinh tế với họa tiết được làm thủ công như một cành mai, trên mỗi cành còn được đính một viên châu nhỏ nhỏ, trông đơn giản nhưng vô cùng tỉ mỉ, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Khó hiểu là như vậy nhưng cậu cũng không quan tâm đến chuyện này lắm. Hắn làm gì thì mặc hắn.

“Tiểu Nhi này”

“Dạ”

“Chúng ta được ra ngoài một cách đường đường, chính chính rồi đúng không?”

“Dạ, đúng là như vậy. Vương phi người muốn ra ngoài sao?”

“Ừm, chúng ta có ngân lượng không nhỉ?”

“Dạ tất nhiên là có thưa vương phi, nó được cất giữ ở chiếc chủ cạnh giường của người.”

“Được, vậy chúng ta ra ngoài đi.”

Sau đó cậu cùng Hương Nhi ra ngoài, hôm nay cậu đã có ngân lượng nên có thể thỏa thích mua những gì mình thích. Cậu mua rất nhiều thứ nhưng đa số là đồ ăn, quả thật ẩm thực cổ đại rất hợp khẩu vị với cậu, dù đã ăn khá nhiều món ăn ở thế giới hiện đại nhưng khi nếm thử đồ ăn nơi đây cậu mới cảm nhận đúng thứ gì là mĩ vị.

Chợt nhớ đến cây trâm cài mình nhìn thấy vào vài hôm trước nên Văn Toàn có ghé sang quầy trâm một lần nữa nhưng đáng tiếc rằng cây trâm ấy hình như đã bị bán mất. Dù có hơi rất vọng như Văn Toàn cũng khá hài lòng cho ngày hôm nay, mặc dù chưa ăn hết tất cả các hàng quán nhưng hôm nay đối với cậu như thế là quá đủ: “Thú vị thật!”

Nhưng có điều cậu thấy cuộc sống của những thường dân ở đây quá đỗi cực khổ, nếu có người giàu thì người đó sẽ có rất nhiều tiền, nhưng nếu là người nghèo thì đến cả cơm ăn còn không có. Cậu có ý sẽ bố thí cho người dân ở đây nhưng không mang đủ ngân lượng, nếu chia người này mà không có phần người kia thì càng không tốt. Đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu khiến Văn Toàn cười như được mùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top