Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nee-san! Đi nhanh lên chị ơi!" Haruko hớt hải xỏ giày vào rồi vội vã nắm lấy tay chị chạy ra trạm xe bus.

" Từ từ thôi nào, sao hôm nay tự dưng em lại nổi hứng dậy sớm vậy?" Kiyoko cũng chạy theo để bắt kịp với em mình rồi hỏi. Mọi khi hai người thường chỉ đến đúng giờ thôi, nhưng từ khi Haruko xin làm quản lí của câu lạc bộ bóng chuyền thì nề nếp thay đổi hẳn, tất nhiên là theo hướng tích cực.

"Em có chút chuyện cần phải nói với Takeda-sensei nữa mà." Cô vui vẻ trả lời chị rồi tiếp tục cầm tay chị chạy.

________

"Em lên phòng giáo viên chút rồi xuống nhà thể chất liền. Nee-san cứ đi trước đi ạ." Đến cổng trường thì tôi báo trước chi Kiyoko rồi phóng lẹ sang phòng giáo viên.

"À, ừ. Đi cẩn thận nhé." Kiyoko cũng bất ngờ rồi chào lại cô.

Sao hôm nay con bé năng nổ vậy??

Quay lại về phía Haruko, cô đã chạy được lên phòng giáo viên. Chẳng chần chờ gì, Haruko mở cửa xông thẳng vào phòng và tới bàn của Takeda-sensei.

"Takeda-sensei, em xin được số rồi ạ!" Cô trang trọng cầm mẩu giấy, trên đó là một dãy số điện thoại được viết hơi nghệch ngoạc một chút rồi đưa thầy.

"A! Cảm ơn em nhé." Takeda-sensei nhận lấy mảnh giấy rồi cười lại với cô.

"Vậy em đi trước ạ."

"Ừ, đi cẩn thận."

.

Xong xuôi mọi chuyện, Haruko cũng đi tới nhà thể chất như đã dự kiến trước đó thì bắt gặp hai con người trông hơi quen mắt một tí đang nói chuyện với nhau.

"Với cả, đội trưởng cũng gọi anh là Vị thần bảo hộ nữa." Hinata giơ giơ tay nói, để lộ đôi mắt ánh sao tràn ngập sự ngưỡng mộ về một đàn anh có chỏm vàng ở trước đầu.

"Bảo hộ á? Lão nói quá rồi, anh mày không đến mức..." Đàn anh đó nghe Hinata kể liền ngại ngùng che che đầu rồi xua tay phủ nhận. "Lão nói thế thật hả?" 

"Thật đó ạ, lúc đó Daichi-san nói to lắm. Em đi cạnh Kiyoko nee-san mà còn nghe được nè." Haruko bước tới góp vui một tẹo.

Nishinoya đang ngại ngùng thì bắt gặp được một nữ sinh ở gần liền làm cho khuôn mặt đã đỏ lại còn đỏ hơn.

"E-Em là ai vậy?"

"Cậu ấy là quản lí mới của đội mình đó ạ. Haruko-san cũng là em của Shimizu-senpai." Hinata hào hứng lên tiếng. 

"Chào anh ạ, Nishinoya-senpai!" Haruko vội cúi đầu xuống chào tiền bối, ánh mắt cũng để lộ ra chút vui vẻ nhìn anh. "Em có nghe kể về anh rồi, chiêu Rolling Thunder đó trông đỉnh lắm ạ!" Nói rồi cô bật ngón cái lên để công nhận.

Nishinoya nghe cô nói xong thì khuôn mặt trở nên im lặng hơn hẳn. 

"Hinata..." Cô lay lay tay của Hinata rồi hỏi. "Tớ nói sai điều gì hả?"

Hinata cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên liền lắc đầu: "Tớ cũng không biết. À mà, em đỡ bóng cũng tệ lắm. Vậy nên, xin anh hãy dạy cho em, Nishi... Nishinoya-senpai!!"

Nishinoya sau khi nghe được ra sự ngưỡng mộ của hai đàn em thì vui vẻ không tả nổi, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi. Thế nên anh từ từ đứng dậy rồi đặt hai tay lên vai của Haruko và Hinata rồi nói: "Tập xong... anh sẽ mua kem cho hai đứa mày. Bởi vì anh là senpai mà!" 

Hinata và Haruko nghe thấy từ "kem" liền sáng cả mắt lên.

"Nhưng mà anh sẽ không quay lại câu lạc bộ đâu. Anh chỉ dạy mày thôi." Nishinoya nói trước để tránh làm cho Hinata hụt hẫng.

"Nếu được thì cho em xem Rolling Thunder của anh được không ạ, Nishinoya-senpai." Haruko giơ tay nói.

Nishinoya đã vui lại vui hơn rồi nói: "Tất nhiên là được!"

"Cảm ơn anh ạ!" Hinata và Haruko đồng loạt lên tiếng.

________

Tan học xong thì chị Kiyoko phải về trước để thu dọn chút đồ đạc nên tôi đã ở lại ngồi xem Nishinoya-senpai dạy cách đỡ bóng cho Hinata, dù hơi không hiểu là anh đang nói gì nhưng mà trông nó vẫn rất tuyệt.

Sau đó thì tôi đã ra tiệm tạp hóa để mua thêm chút thức ăn dự trữ cùng thầy Takeda, dù ý định của thầy không hẳn là để mua đồ, và tôi cũng thế...

"Tôi biết là mình rất ương ngạnh, nhưng xin cậu đấy. Tôi vẫn còn yếu kém và thảm hại, nhưng lũ trẻ là những đứa có tiềm năng, vậy nên xin cậu hãy làm huấn luyện viên cho bọn trẻ, Ukai-kun!" Takeda-sensei nghiêm túc nói.

Phù...

"Anh dai thật đấy, sensei." Huấn luyện viên (tương lai?) Ukai gạt nốt tàn thuốc đi rồi mệt mỏi hút một điếu.

"Đó là thứ duy nhất mà tôi giỏi đấy." Thầy đẩy gọng kính rồi cười ngại.

Phải lạc quan lên chứ Takeda-sensei... Thầy nói câu đấy làm em nhụt chí quá.

Haruko đang đứng lựa rau mà toát cả mồ hôi, chắc Ukai-san sẽ không để ý gì đâu nhỉ. Phải không??

"Còn con kia nữa, lựa rau nhanh để chú với thầy mày nói chuyện." Ukai ở xa "đánh hơi" được ý nghĩ của cô liền nhắc nhở ngay, chứ để thứ này nghe xong nó lại đi kể chuyện tùm lum quá.

"Chú nói kì quá, cháu là khách đến mua rau thôi mà. Hai người cứ nói chuyện thoải mái đi." Haruko gãi đầu trả lời. "Đang định mua rau chân vịt về ăn nè." Nói rồi cô cầm bó rau lắc qua lắc lại.

"Nát rau của chú mày! Mà đấy là mồng tơi cháu ạ." Chú tặng cho Haruko một nụ cười thân thiện xen chút khinh bỉ.

À...

"Sensei, dai dẳng không làm tôi động lòng đâu. Ông tôi là huấn luyện viên thật đấy, nhưng tôi không có hợp. Tôi biết là anh muốn có một cố vẫn kí thuật, nhưng thật là muốn danh 'Ukai' lẫy lững kia." Ukai thở dài rồi gấp quyển sách lại.

Thầy Takeda nghe vậy thì có chút buồn bã rồi nói: "Thành thật mà nói thì cũng bao gồm cả điều đấy nữa. Kể từ khi huấn luyện viên Ukai giải nghệ, trường mình cứ tụt lại so với các trường khác. Năm nay tôi đã được thuê để lấp đi những lỗ hổng đấy, nhưng thậm chí tôi còn không sắp xếp nổi một trận giao hữu với trường khác."

"Anh nghĩ rằng tên tôi sẽ thay đổi tình hình à?" 

"Tôi xin cậu đấy, Ukai-kun" Thầy Takeda thành khẩn cúi đầu xuống.

"Tôi từ chối." Ukai quay lưng đi rồi nói tiếp: "Tôi ghi nhận lòng thành của anh, nhưng tôi không muốn chơi trò trông trẻ với một đám nam sinh phiền phức đâu."

Takeda-sensei nghe vậy thì cũng không biết phải nói gì hơn liền thất vọng xoay người lại về phía cửa ra. Tất nhiên là những lời nói khi nãy đều lọt vào tai của Haruko, không để công sức của thầy phải đổ sông đổ biển, cô liền lên tiếng:

"Khoan đã! Ba người chúng ta làm một cuộc cá cược được không ạ?" Cô vội vã nói.

Takeda-sensei và thầy Ukai nghe vậy liền dừng lại rồi quay lại nhìn cô.

"Hả? Lại là chiêu trò gì của hai thầy trò đây?" Ukai tỏ vẻ khá khó chịu khi cứ bị làm phiền như vậy nên đành phải hỏi cô.

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ. Takeda-sensei và cháu sẽ sắp xếp một trận giao hữu giữa Karasuno và Nekoma." Haruko tiến tới chỗ của Takeda rồi giải thích.

Còn Ukai sau khi nghe thấy 'Nekoma' thì ánh mắt có chút mở to rồi vội vã đứng dậy. "Nekoma? Cháu đùa đấy hả Haruko?!"

Đạt được mục đích của mình, Haruko cười nhẹ rồi nói tiếp: "Không ạ. Luật chơi đơn giản thôi. Nếu cháu và Takeda-sensei xin được trận giao hữu với Nekoma thì thầy sẽ phải làm huấn luyện như lời thầy Takeda đã nói, còn không thì cháu với thầy sẽ không làm phiền thầy nữa. Dù thắng hay thua thì thầy cũng đâu mất gì nhiều, đúng không ạ?"

Ukai nghe vậy thì có chút lung lay, dẫu vậy thì chú cũng bán tín bán nghi: "Có gì để đảm bảo là hai người sẽ không nói dối tôi không?"

Nghe đến đây thì Takeda nhanh chóng nói: "Tôi nghe được huấn luyện viên hiện giờ của Nekoma từng là chuyền hai ở đấy vào 7-8 năm trước. Nếu cần thì cậu có thể hỏi cậu ta."

Ukai chính thức đổ gục. Hai người này cũng thật biết cách làm khó chú. Thật là!

Còn Haruko và Takeda-sensei hiện giờ: Đồng ý đi! Đồng ý đi! q(≧▽≦q)

"Được rồi. Tôi sẽ cá cược cùng hai người." Ukai bất lực gãi đầu. "Có kết quả thì nhớ báo."

"Osu!" Cô và thầy cúi đầu liên tục rồi niềm nở dắt tay nhau ra khỏi tiệm.

Tuyệt quá thầy/trò tôi ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top