Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Noel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mai là giáng sinh, nên hôm nay, mình sẽ viết ngoại truyện! Cái fic đầu là dành cho Ran nhé! Ran là giáng sinh, còn ngoại truyện hai là Tết, rành cho Rindou ( Có khi Rin lại là valentine )! Theo bạn, Valentine và Tết thì cái nào được hơn?

___________________________________________

25/12

Hôm nay là đêm noel, gã cùng em trai mình đi ăn tại một nhà hàng sang trọng.

Gã mặc một bộ vest trông thật lịch lãm! Gã đi tới nơi nào trong nhà hàng, nhân viên, phục vụ nữ nào cũng nổi vài vệt hồng trên má, mong muốn tối nay chính là bạn tình trên giường của gã.

" Tch! Thật ghê tởm! " Y/n tạch lưỡi khi trông thấy cảnh này.  Vì hôm nay là giáng sinh, em muốn cùng bạn trai mình cùng ăn tối tại nhà hàng này, nhưng hình như đợi mãi mà cậu ta chưa đến thì phải... thật khó chịu khi mình là người phải chờ đợi.

Một nhân viên phục vụ dẫn gã và em trai tới một bàn ăn. Gã ngồi xuống, cầm menu nhà hàng rồi gọi món. Mọi động tác của gã trông thật bình thường mà tại sao người nào cũng đắm đuối nhìn gã thế nhỉ? Em cảm thấy thật khó hiểu!

/ Ting ting / Tiếng chuông điện thoại của em reo lên. Em đảo mắt nhìn xuống. Bạn trai em đây mà!

" Alo! Bao giờ anh mới đến vậy! Em đói lắm rồi đó! " Em mắng yêu cậu ta, đơn giản vì em nghĩ rằng cậu ta có chút việc bận cản trở trên đường tới đây!

" A-anh A~ , anh cả-m th-ấy có chút... k-hông khỏe! A~ ! " Cậu ta trả lời em. Nghe giọng cậu ta như vậy cũng đủ làm cho em biết là cậu ta đang làm gì rồi! Em tròn mắt, ngạc nhiên.

" Chia tay đi! " Em trầm giọng với cậu ta. Em còn nghe thấy được tiếng phụ nữ nữa. Chắc rằng cô ta đang sung sướng lắm ha? 

" T-tôi không thể yêu một người như anh được! " Hai dòng nước mắt em lăn dài trên má, gục đầu xuống bàn. Người xung quanh em cũng chẳng để ý lắm, họ thật lạnh lùng như tuyết ngoài kia nhỉ?

Cậu ta như hiểu ý em. Chẳng biết vì sao em cảm giác là cậu ta đang cười nhỉ?" Ồ! Được thôi~ ! "

/ Bíp / Tiếng điện thoại tắt.

" Cái gì mà ' Ồ! Được thôi! '?  " Em cười nhạt, tỏ vẻ ngạc nhiên xong rồi thản nhiên trả lời đồng ý. Cái quần gì đây chứ? Đây đã là ngày cuối năm rồi, chắc rằng năm sau em sẽ không được may mắn đâu! Em chuẩn bị đứng lên để chuẩn bị giời khỏi nhà hàng

Bỗng...

" Này! Cô có thể ngồi ăn tối cùng tôi được không? " Một giọng nói trầm ấm của đàn ông hương về phía em. Em giật mình quay lại

" Cái gì? " Em ngạc nhiên!

Gã đang nhìn em. Đôi mắt ngấn lệ và gương mặt hơi đỏ của em cũng đủ để cho gã biết là em vừa khóc. Gã đã để ý em từ khá lâu. Em khác những người con gái khác trong nhà hàng-những người nhìn gã say đắm thì em lại chỉ nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng người đi lại trên tuyết. Thú vui của em à? Ồ chắc không rồi, có lẽ là em đợi bạn cùng ăn tối đến. Khóc như vậy chắc là bạn trai bỏ rồi! Gã chấm em rồi đó! Cô gái nhỏ và mạnh mẽ của tôi ơi!

" Tôi có thể cùng cô ăn tối tại bàn của tôi được chứ? " Gã hỏi lại

Em biết, gã hỏi vậy có lẽ là gã có ý gì đó với em. Muốn em hôm nay làm bạn tình của gã chẳng hạn!

" Tôi đồng ý! Cảm ơn anh " Em nở nụ cười tươi, dù gì thì chiều giờ em đã kịp ăn gì đâu. Với lại bữa ăn này cũng chẳng mất tiền. Không phải em dễ dãi gì đâu, ẻm được mời đàng hoàng nha!  Và, cách chốn là: ăn xong chốn cũng kịp mà! Em chỉ cần rời khỏi đây thật nhanh, gã sẽ tìm một cô gái khác thôi! Mà ăn tối cùng xã hội đen, hình như hơi...nguy hiểm.

Em ngồi giữa gã và em trai gã. Đúng là một chỗ ngồi gượng mà! Lại còn nhiều người nhìn em với hai kiểu ánh mắt nữa! ( Thất vọng và viên đạn ) 

Nhìn gì mà nhìn, em được mời đó! Nếu Ran không mời em thì em cũng chẳng thèm lại ngồi ăn đâu! Xí!

Sau bữa ăn đầy gượng, em hầu như chỉ ăn được một chút xíu

" A, cảm ơn anh về bữa ăn nha! Tôi xin phép được về! " Em quay đầu định đi. Đầu em chỉ mong nhanh nhanh thoát khỏi gã thôi.

Nhưng gã nắm được tay em rồi! Về kiểu gì nữa đây?

" Tôi chưa cho phép em được về mà! " Gã nói nhỏ với em " Em mà còn cố chấp là tôi ăn thịt em giờ ~! "

Em ngồi xuống, nhanh ghê!

" Này phục vụ, tính tiền! " Gã nói với phục vụ

" Vâng! Của ngài  hết..."

" Đây! " Gã đưa một cái...thẻ đen cho phục vụ.

" Không cần trả tiền thừa đâu! "

" V-vâng! Tạm biệt quý khách! "

" Ga lăng quá nhỉ? " Em nói nhỏ

Gã nghe được " Cảm ơn em nhé? " / Cười /

Ơ hay, em có khen gã đâu? 

Em cùng gã và em trai gã bước ra khỏi nhà hàng.

" À, anh Ran này! Em có chút việc bận rồi em đi đây! " Em trai gã nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay và nói.

"Đừng rời đi có được không?"-Em thầm nghĩ-" Anh đang tăng thêm áp lực cho tôi đấy! "

" Không biết, cuộc tình này của anh hai có kéo dài được lâu không đây? " Rindou cười

Em cùng với gã đi trên vỉa hè. Đi qua một cửa hàng, em bảo gã chờ em một chút. Đôi chân thoăn thoát của em chạy lon ton vào cửa hàng.

" Tch! Chết mất! Đáng yêu quá đi! Tôi ' sập hố ' em rồi đó " Gã nói

Sau một hồi, dáng người nhỏ nhắn đó lại chạy ra.

" Này! " Em đưa cho gã một thanh sô cô la, ngỏ ý muốn cảm ơn vì bữa ăn tối.

" Cảm ơn em nha, tôi sẽ ăn sau! "

Em vào trong cửa hàng không chỉ để mua cho gã một thanh sô cô la đâu! Em vào để mua một số đồ rồi sử dụng dịch vụ bưu điện để gửi về cho bố mẹ em dưới quê.

Gã dẫn em vào một khách sạn cực kì sang trọng. Mọi nhân viên phục vụ đều cúi người chào gã. Chẳng ai dám nhìn gã như mấy người ở nhà hàng kia đâu. Mà hình như, gã là khách quen ở đây.

Bỗng, ông giám đốc khách sạn đi đến

" Chào ngài Haitani! Tôi rất vui khi ngài tới! Tôi đã chuẩn bị cho ngài một người rất tốt! "

" Không cần đâu! Tôi có người rồi! " Gã đáp

" Là cô gái này sao? Vâng, vậy thì ngài hãy đi theo tôi tới phòng ạ! "

.

.

.

Đây là một căn phòng vip. Nó có: Một cái ghế sofa nè, tủ đồ nè, một cái giường rộng lớn mà em sẽ cùng gã đem nay nè, một cái TV siêu mỏng, không gian rộng rãi,... và quan trọng hơn hết là có tường cách âm siêu hiệu quả. Thật ngạc nhiên, nó tăng thêm áp lực cho em!

E cùng gã ngồi trên ghế. Không khí trở nên im lặng!

" Em tên gì " Gã hỏi em

" Y/n "

" Bao nhiêu tuổi? "

" 25. "

" Em mất đi lần đầu rồi đúng không? "

" Anh hết câu để hỏi rồi à? "

" Ừ! "

" Đúng vậy! Tôi mất lần đầu rồi! "

" Khóc đi! "

" / Ngạc nhiên / Hả "

" Không phải em vừa chia tay ban trai à? Chắc phải buồn lắm chứ? "

" Sao anh biết? Anh nghe lén tôi à? "

" Không! "

" Mà thôi! Cảm ơn anh, nhưng tôi dù có buồn nhưng đéo dặn ra nước mắt được! Thông cảm nha! "

" Không sao "

Gã đột nhiên bế em lên rồi đặt em nhẹ xuống giường.

" Tôi sẽ nhớ đem nay lắm đó, Y/n à! "

" Anh! Mà thôi "

( Mình chưa đủ trình viết H nên thôi )

.

.

.

Ánh sáng chói ban mai của buổi sớm làm em thức giấc. Thật sự, hôm qua thật mãnh liệt! Haizz, quần áo em bị gã xé còn không ra hình, giờ em chẳng một mảnh vải che thân. Chỗ gã trống không, chắc gã lại đi làm nhiệm vụ chăng?

Em nhìn thấy thư gã để lại trên bàn

Gã viết : " Tôi có việc nên đi trước! Em nhớ mặc  bộ váy tôi chuẩn bị đấy! Tôi trả tiền phòng rồi nên em chỉ cần tắm rửa rồi về thôi! Trời lạnh lắm, em nhớ giữ gìn sức khẻ nhé! Có lẽ tôi và em sẽ không gặp lại đâu! Cảm ơn em việc tối qua! Tôi rất vui đấy! "

Em đọc xong thư gã. Bỗng... em thấy một nếp gấp nhỏ của thư. Em tò mò gỡ ra.

" Tôi yêu em Y/n à, yêu rất yêu đấy! Hẹn gặp lại em! "

Em tự thắc mắc vì sao gã lại dịu dàng với em thế! Thắc mắc vì sao gã luôn làm trái tim em xao xuyến! Thì ra...

Em cũng yêu gã rồi!

Noel/Hết

Nhận xét đi, mình sẽ rất vui đấy!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top