Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyunsuk tiện tay vứt xâu chìa khoá xuống, bỏ hết đống thức ăn vừa mua từ tiệm bách hoá lên bàn, số thức ăn này chắc là sẽ đủ cho anh và thằng nhóc kia sống sót đến hết tuần tới. Mùi hương của gió biển len qua những khe cửa tràn vào phòng, khiến anh sảng khoái nhắm tịt mắt lại rồi hít lấy hít để.

"Về đến nhà vẫn là thoải mái nhất." Hyunsuk hít một hơi thật sâu, rồi với tay vào hộc tủ, dịu dàng cầm tấm hình đã úa màu thời gian lên ngắm nhìn.

Tấm hình bị rách mất một góc, lại còn phai đi hết những đường nét vốn có của 5 người con trai trong bức ảnh, nhưng đâu đó vẫn có thể nhìn thấy những nụ cười vô lo vô nghĩ của tuổi trẻ, vốn dĩ đã bị thời gian cướp mất và bị sóng biển cuốn trôi đi rồi.

Sàn nhà có chút lạnh, lại còn phủ một lớp bụi mỏng màu bạc, nhưng Hyunsuk nào có để ý, anh vô tư cởi chiếc áo thun rồi áp tấm lưng trần xuống nền đất. Lớp bụi khiến anh ngứa ngáy khó chịu mà bật dậy ngay lập tức. Hyunsuk chau mày, lòng thầm nguyền rủa cái tên ở chung nhà với anh nhưng chưa bao giờ động tay vào dọn dẹp. Anh đi vắng mới có ba ngày thôi mà căn nhà yêu quý của anh bị bỏ rơi tới bụi bám đầy ngóc ngách rồi. Hyunsuk thở một hơi dài, chậm rãi ngồi dậy rồi dọn dẹp cho thật sạch. Lát nữa khi thằng nhóc đó về, anh sẽ không ngại mà tẩn nó một trận. Nó không thích việc dọn dẹp nhà cửa anh cũng chưa từng chấp nhặt, nhưng khi anh đi vắng nó phải có trách nhiệm lo lắng cho căn nhà. Nhà này dù sao cũng là của nó mà.

Hyunsuk đảo mắt nhìn, bốn bề đều chỉ là những bức tường hiu quạnh. Căn nhà này mặc dù rất lớn, nhưng thực chất lại đơn điệu trống trải đến đáng thương. Có một vài kệ tủ bị bỏ trống, dù anh rất không thích sự trơ trọi này, nhưng cũng chẳng buồn lấp đầy chúng nữa. Có một số chuyện lẫn một số việc, đã mất đi chính là mất đi, không thể thay thế cũng không thể bù đắp được.

Nơi này thật ra đã từng rất náo nhiệt, ở đây có ước mơ, có nhiệt huyết, có cả sự ấm áp nơi đáy lòng khi trái tim anh lần đầu tiên rung động. Có lẽ nếu ngày đó anh không thổ lộ, nếu anh và người ấy không bắt đầu, thì cái nơi gọi là gia đình này cũng không cần tan vỡ.

5 người. Vốn dĩ là 5 người.

Nhưng từng người một rời đi, bỏ lại anh và nó, cùng những kỷ niệm mà có lượm nhặt lên cũng không còn hoàn chỉnh nữa.

Anh và nó lựa chọn ở lại, tuy lý do không giống nhau, nhưng anh trân trọng và cảm thấy rất vui vì những gì nó đã quyết định. Ít nhất thì khi nó còn ở đây, anh sẽ không cần mỗi tối nằm trong căn nhà lớn này, nhìn ra ngoài bãi biển tối mịt, để cho sự cô đơn trống trãi ôm lấy cơ thể đến khi anh chết dần chết mòn.

Jihoon rời đi đã 2 năm, Jaehyuk và Asahi thì đi ngót nghét sắp tròn năm thứ 3 rồi. Người đời hay nói thời gian có thể làm mờ đi tất cả kia mà, thế nhưng tại sao quy luật đó không thể áp dụng trên người anh và nó? Từng mảnh ký ức vẫn luôn nằm nguyên ở đấy, thậm chí còn đâm sâu vào, làm vết thương ngày một lớn hơn. Có lẽ khi anh và nó lựa chọn ở lại căn nhà này, cũng chính là lựa chọn lấy sợi dây thừng trói chặt bản thân lại, ôm lấy quá khứ rực rỡ của tuổi trẻ, vĩnh viễn không thể thoát ra cái mớ hỗn độn này.

//

"Ding ding... ding ding ding..." tiếng chuông vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hyunsuk, anh thầm nghĩ thằng nhóc kia hôm nay về nhà sao lại còn nhấn chuông?

Hyunsuk ra mở cửa, thế nhưng người trước mắt không phải là thằng nhóc kia.

"Xin chào! Anh chắc hẳn là anh Hyunsuk, có đúng không?"

Đối phương cao hơn Hyunsuk rất nhiều, bờ vai cũng rộng, nước da trắng ngần. Trên miệng vẫn đang nở nụ cười tươi tắn, tay xách hai ba vali cỡ lớn, rõ ràng là đang tỏ ý rất muốn vào nhà.

Hyunsuk đờ người ra một lúc. Lâu lắm rồi căn nhà này không có người lạ mặt tìm đến, vốn dĩ tới lui cũng chỉ có anh và thằng nhóc kia. Nhưng người trước mặt dù không phải thằng nhóc nhà anh, vẫn là một thằng nhóc. Chỉ là thằng nhóc này anh chưa gặp mặt bao giờ.

"Cậu là...?" Hyunsuk ngập ngừng đứng chặn trước cửa.

"Em là em họ của anh Asahi, tạm thời em sẽ ở cùng anh một khoảng thời gian. Em tưởng là... anh ấy xin phép anh rồi..." thằng nhóc cười gượng, rồi đặt vali xuống đất.

Hyunsuk đến lúc này mới chợt nhớ ra, đập tay lên trán một cái. Mấy tuần trước đúng là Asahi có gọi điện cho anh, nói là sắp có 1 người em họ từ Nhật Bản qua Hàn sinh sống, nhờ Hyunsuk chiếu cố thằng nhỏ một khoảng thời gian trước khi nó ổn định công việc và chỗ ở. Lúc đó Hyunsuk cũng chỉ ậm ừ đồng ý cho xong việc, không ngờ hôm nay có người tìm đến thật. Hyunsuk thở dài, mở rộng cửa nhà, dù gì đối phương cũng là khách, không thể để cậu ấy đứng mãi ở cửa được.

"Vào đi, tiếng Hàn của em tốt thật đấy."

Cậu thanh niên cười cho có lệ. Kéo đống vali to tướng vào nhà.

"Cũng tạm thôi ạ, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ. Sau này xin nhờ anh giúp đỡ, làm phiền anh rồi ạ..."

"Không cần khách sáo đâu, nhà này vốn dĩ cũng rất rộng, thêm một người thì cũng chỉ là thêm một chén cơm một đôi đũa. Phòng trên gác là của anh, phòng ở bên kia là của chủ nhân căn nhà này, còn 3 phòng nữa em thích ở phòng nào thì cứ tuỳ chọn. Vậy nhé! Anh ra siêu thị mua thêm ít đồ dùng cho em, với cả thêm đồ ăn nữa. Em tự nhiên tham quan đi."

"À vâng làm phiền anh rồi, em cảm ơn anh nhiều."

"Đã bảo đừng khách sáo. À mà, em tên gì ấy nhỉ?"

"Haruto ạ! Watanabe Haruto!"

"À Haruto, thoải mái đi nhé."

Sau khi Hyunsuk rời đi, Haruto đảo quanh một vòng ngôi nhà, chọn căn phòng ở trên tầng lửng có cửa sổ nhỏ nhìn ra bờ biển. Căn phòng không lớn nhưng rất ấm áp, view cũng thơ mộng xinh đẹp. Cậu lấy đồ đạc trong vali ra sắp xếp vào kệ tủ. Rồi lại xuống tầng trệt lục lọi trong bếp đống thức ăn Hyunsuk vừa mua khi nãy, dù gì anh cũng đã bảo cậu hãy tự nhiên, vậy thì cậu không khách sáo nữa. Haruto vừa nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì, vừa đảo tới đảo lui khắp phòng khách. Sau đó cậu dừng lại ở một tấm hình được đặt trên bàn trà. Haruto tò mò cầm nó lên, yên lặng quan sát từng chi tiết trong bức ảnh nhỏ. Có Asahi, có anh Hyunsuk, nhưng 3 người khác thì cậu không quen mặt.

"Cạch" một ai đó vừa mở cửa bước vào nhà, Haruto tưởng là Hyunsuk vừa đi mua đồ về. Thế nhưng lại là một thanh niên giơ gương mặt ngơ ngác ra nhìn cậu.

"Cậu là ai?"

Haruto nuốt ực miếng bánh khô khốc xuống, trên miệng còn dính không ít vụn bánh. Cậu lúng túng trả lời.

"Tôi... tôi là em họ của anh Asahi, tôi đến ở nhờ anh Hyunsuk một khoảng thời gian. Cậu là...?"

Đối phương cười nhạt, thả chiếc ván lướt sóng xuống sàn.

"Em họ anh Asahi? Ở nhờ anh Hyunsuk?"

Nó từ từ tiến lại gần cậu. Nó càng lại gần, Haruto càng nhìn rõ bóng hình của nó từ trong bóng tối, tóc ướt rũ rượi, nước da bánh mật khoẻ khoắn, từng lớp cơ ẩn hiện dưới chiếc áo tanktop rộng thùng thình, thế nhưng những tảng cơ đó rất vừa vặn, nó không phải dạng vai u thịt bắp, chỉ là thân hình cân đối thon gọn, vừa nhìn là biết thân hình này là của một kẻ thích vận động và chơi thể thao rất thường xuyên.

Đôi mắt nó sắc lẹm, cứ mỗi bước nó tiến tới gần cậu, Haruto sẽ cảm thấy mùi hương mặn chát của biển cả toát ra từ cơ thể nó cứ ngày một đậm hơn. Haruto vô thức lùi ra phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, dường như là không còn đường lui nữa.

Nó nắm lấy cổ tay cậu kéo lên, rồi nhìn đăm đăm vào tấm hình mà cậu cầm lên xem khi nãy.

"Ai cho phép cậu lấy bức ảnh này ra?" Nó gằn giọng hỏi.

Nó ép Haruto sát vào tường, và dù rằng nó không cao bằng cậu, nhưng cái khí thế át người của nó đang khiến Haruto thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến sắp bị đôi giày khổng lồ đè bẹp.

Haruto nuốt nước bọt. Cố gắng né tránh ánh mắt sắc như dao của nó đang nhắm thẳng vào mình.

"Tôi... tôi chỉ là tò mò..." giọng nói cậu đứt quãng, còn có chút run.

Nó giựt tấm ảnh lại từ trong tay cậu. Thở hắt ra một cái rồi bỏ đi. Trước khi nó mở cửa vào phòng, nó còn lên tiếng cảnh báo Haruto như một lời đe doạ.

"Tôi là chủ căn nhà này, tốt nhất là cậu đừng có táy máy tay chân!"

Nói rồi nó đóng sầm cửa lại. Bỏ Haruto đứng đực người ra như tượng ở giữa bếp. Haruto thấy có lỗi, nhưng hiện tại nó đang tức giận như vậy, cậu sợ nếu cậu ló mặt vào phòng nó nói một câu xin lỗi hoàn chỉnh chắc nó xiên cậu mất. Khó xử thật, không ngờ lần đầu gặp mặt nhau đã vướng phải cái tình huống oái oăm này. Sau này cậu và nó chắc sẽ không thể dễ dàng thân thiết được.

.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top