Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào mắt Đồng Vũ Khôn, cậu nhìn bóng lưng của Dư Vũ Hàm rời đi mà trong lòng đầy hỗn độn.

Dư Vũ Hàm chỉ cười khẩy, không nhìn cậu thêm lần nào nữa.

Sau khi xác nhận Dư Vũ Hàm đã ra ngoài,  Đồng Vũ Khôn cũng dậy chuẩn bị đi làm.

Người hầu đã làm xong bữa sáng, thấy Đồng Vũ Khôn bước ra từ phòng Dư Vũ Hàm thì hỏi: “Thiếu gia đang ăn sáng, cậu có muốn dùng bữa sáng cùng thiếu gia bây giờ không?”

Ồ, hóa ra Dư Vũ Hàm chưa đi làm, thế mà cậu tưởng rằng anh không muốn ở lại với mình thêm phút giây nào nữa, vì ghê tởm cách sống thoáng của cậu chứ.

Đồng Vũ Khôn mỉm cười nói mình sẽ ăn sau, rồi quay trở lại phòng của mình.

Người hầu thấy vậy thì hơi thất vọng, rõ ràng tối qua hai người ngủ chung mà đến sáng lại không thèm nhìn nhau lần nào. Ban nãy cô hỏi Dư Vũ Hàm có muốn đợi Đồng Vũ Khôn cùng ăn không thì mặt Dư Vũ Hàm rất không vui, bảo Đồng Vũ Khôn ăn hay không thì chẳng liên quan đến anh ấy.

Đồng Vũ Khôn tắm rửa một lúc lâu mới chịu ra ngoài, cậu luôn ngửi thấy mùi pheromone của Dư Vũ Hàm lưu trên người mình, cậu muốn xóa hết mọi dấu vết anh để lại trên người cậu.

Sau khi tắm xong, Đồng Vũ Khôn xuống dưới lầu thì Dư Vũ Hàm vừa khởi động xe. Đúng là biết căn chuẩn thời gian, không hổ danh là Dư Tổng chồng cậu mà.

Cậu nhìn bữa sáng đột nhiên không muốn ăn, biết đâu ban nãy Dư Vũ Hàm bỏ độc cậu thì sao. Tối qua anh ấy chạm vào khuôn mặt đáng ghét này nên sáng sớm chắc hận cậu lắm đây.

Thế là Đồng Vũ Khôn quyết định nhịn đói đi làm, cậu phải bắt kịp chuyến xe buýt vào lúc bảy giờ nếu không sẽ đến công ty muộn. Lúc đó Dư Vũ Hàm sẽ nghĩ cậu vừa vô dụng vừa không có tâm với nghề nghiệp, tốt nghiệp trường kinh tế đứng đầu cả nước mà tác phong làm việc không bằng người dọn dẹp ở chỗ của anh. Đúng là kiểu người chỉ phù hợp dùng thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi.

Đồng Vũ Khôn vừa ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh là Trương Trạch Vũ đã nhanh chóng trò chuyện.

“Đồng Đồng, cậu thấy cái này được không? Tớ tính dịp lễ này sẽ cùng chồng đi chơi.”

Đồng Vũ Khôn xem qua một lượt, gật đầu đồng ý: “Tớ thấy khá thú vị đó, rất hợp với sở thích của Tiểu Bảo.”

Trương Trạch Vũ vẫn mải kể chuyện gia đình của mình, Đồng Vũ Khôn thi thoảng sẽ trả lời và cười rất vui vẻ với cậu ấy.

Sau khi chính thức vào giờ làm việc, Trương Trạch Vũ không nói chuyện nữa, cả hai bật trạng thái làm việc chăm chỉ.

Đến giờ trưa, Trương Trạch Vũ cùng các đồng nghiệp khác rủ Đồng Vũ Khôn đi ăn cơm nhưng cậu từ chối, bảo mình chưa thấy đói lắm.

Cậu ngồi im tiếp tục làm việc đang dở để chiều nay còn có thời gian ra ngoài làm việc với trưởng phòng.

Khi Trương Trạch Vũ quay lại thì mua bánh mỳ và sữa cho cậu, đoán chắc rằng Đồng Vũ Khôn chưa ăn uống gì cả.

Đồng Vũ Khôn mỉm cười nói cảm ơn rồi ăn bánh trước sự giám sát của Trương Trạch Vũ.

“Đồng Đồng này, cậu gầy quá đó, đừng có vì làm việc vất vả quá mà không chăm sóc tốt bản thân. Sức khỏe là điều quan trọng nhất, chồng cậu không thấy xót khi cậu chịu khổ vậy ư.”

Trương Trạch Vũ biết Đồng Vũ Khôn đã kết hôn, hơn nữa trên người thường hay xuất hiện dấu vết như bị đánh, cậu dường như hiểu không thể trông chờ gì vào cái tên alpha đó rồi.

Nhưng Đồng Vũ Khôn vẫn cố giải thích: “Ai cũng đều có áp lực riêng của bản thân mà, tớ áp lực một thì anh ấy phải mười, cùng nhau cố gắng vậy.”

Nói xong lời này thì Đồng Vũ Khôn thấy hơi buồn cười, nếu như Dư Vũ Hàm có áp lực thì chắc chắn việc đó đến từ chuyện không thể tận tay giết chết cậu.

Buổi chiều, Đồng Vũ Khôn cùng trưởng phòng và một nhân viên khác đến kiểm tra nguồn hàng. Bên giám đốc sản xuất rất nhiệt tình đã mời mọi người ở lại ăn cơm, cậu thấy còn sớm nên cũng đồng ý.

Khi ăn cơm xong đã là tám giờ tối, có hơi muộn nên Đồng Vũ Khôn xin phép về trước. Giám đốc nói đùa rằng ai không biết còn tưởng chồng cậu giục cậu về ấy. Trưởng phòng cười khổ nói Đồng Vũ Khôn rất chăm chỉ làm việc, cũng không bao giờ tham gia mấy dịp ăn uống đi chơi của công ty, chắc hẳn là có người ở nhà quản nghiêm rồi.

Cậu về đến nhà, thấy không khí trong nhà cũng không mấy vui vẻ liền thở dài.

Quản gia chào hỏi cậu, nói rằng Dư Vũ Hàm về nhà với sắc mặt không tốt.

Đồng Vũ Khôn thừa biết cái tính khí nóng nảy của anh, gật đầu bảo mình đã biết và đi lên phòng làm việc của anh.

“Còn nhớ đường về à? Tôi tưởng Đồng thiếu gia mải chơi quên mất rồi chứ.” Dư Vũ Hàm đẩy gọng kính, nhìn cậu.

Đồng Vũ Khôn đứng ở cửa như đứa trẻ đang nhận lỗi: “Tôi cũng đâu cố ý về muộn.”

“Ồ, em tìm lý do dễ nghe cho tôi xem nào. Hay trên đường về tìm thấy người nhiều tiền hơn tôi rồi?” 

“Chiều nay đi đâu?” Dư Vũ Hàm nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Đồng Vũ Khôn ngẩng mặt lên thì chạm phải ánh mắt đáng sợ đó. Cậu hít thở sâu rồi bắt đầu những lời giải thích vô nghĩa.

“Chiều nay tôi cùng bên giám sát qua xem nguồn hàng rồi ăn cơm cùng bọn họ. Nhờ phúc của Dư Tổng mà việc đổ lên đầu làm mãi không hết, ai cũng có thể giao việc cho nhân viên nhỏ bé như tôi.”

Nói xong rồi cậu quay về phòng của mình, không muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia nữa. Nếu như cậu không chăm chỉ làm việc thể hiện tốt thì cái tên này lại lôi Đồng Gia ra, nói Đồng Gia nợ anh ta nhiều đến cỡ nào, Đồng Vũ Khôn cả đời cũng không trả nổi.

Tắm rửa xong thì cậu lên giường ngủ, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn trông rất ngoan ngoãn.

Đột nhiên cậu nhớ tới mẹ mình, không biết bây giờ bà ấy sống như thế nào. Bố cậu đồng ý rằng nếu cậu thành công gả vào Dư Gia thì sẽ cho phép hai người gặp mặt. Nhưng cậu đã chịu đựng Dư Vũ Hàm lâu như vậy rồi, Đồng lão gia vẫn không có chút động tĩnh gì. Bây giờ cậu còn phải chịu sự kiểm soát của Dư Vũ Hàm, muốn đi đâu không phải chuyện dễ.

Lần trước Đặng Giai Hâm qua thành phố A muốn gặp cậu nhưng tên đáng ghét kia không cho cậu đi. Hai người chỉ đành ngậm ngùi lén gặp nhau ở dưới sảnh công ty của Dư Vũ Hàm, thời gian gặp chưa đến mười phút vì Đặng Giai Hâm còn chuyến bay sắp muộn.

Đồng Vũ Khôn tủi thân khóc khi nghĩ đến những người đối xử tốt với mình, bao gồm cả A Dư của cậu.

Nhưng mà bây giờ A Dư thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa là cậu không nhận ra nổi thiếu niên trong ký ức của mình. Càng không ngờ là A Dư lại hận Niên Niên của anh ấy đến mức này, anh còn muốn tự tay giết chết cả Niên Niên và Đồng Vũ Khôn nữa cơ.

Cửa phòng không khóa, Dư Vũ Hàm đột nhiên đi vào làm Đồng Vũ Khôn sợ chết khiếp, cậu vội ngồi dậy và lau nước mắt trên mặt đi, không để anh phát hiện.

“Cuối tuần là đám cưới của Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận, tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi im trong nhà cho tôi.”

Đồng Vũ Khôn ngơ ngác hỏi: “Còn công việc của tôi thì sao?”

Dư Vũ Hàm cười khinh thường: “Đồng thiếu gia chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có được vị trí biết bao người mơ ước, vậy cậu còn rảnh rỗi quan tâm công việc khác làm gì?”

Như đã quá quen thuộc với lời nói của Dư Vũ Hàm, cậu gật đầu, miễn cưỡng nói: “Tôi tự biết việc mình phải làm, Dư Tổng không cần lo lắng.”

Cậu vốn tưởng Dư Vũ Hàm đã ra ngoài, liền xoay người qua hướng phía cửa sổ. Anh tiến đến gần cậu, nắm chặt lấy cổ tay cậu định nói gì đó, nhưng nhìn vào đáy mắt còn đọng lại một tầng nước của cậu thì đứng sững người lại.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh, giống hệt với mảnh ký ức vụn vỡ còn sót lại về Đồng Ngọc Niên. Mắt cậu rất đẹp, khi khóc cũng không giấu nổi sự xinh đẹp đó. Mỗi lần giận nhau, chỉ cần Đồng Ngọc Niên khóc, Dư Vũ Hàm liền thấy mọi lỗi lầm đều là của mình. Anh nhất định sẽ lau sạch những giọt nước mắt đó, hôn lên nốt ruồi dưới mắt của cậu để an ủi, nói rằng anh sai rồi, Niên Niên của anh đừng tức giận.

Đồng Vũ Khôn nhận ra sự do dự và thương xót trong mắt anh, cậu cười anh không có tiền đồ khi đứng trước khuôn mặt này.

“Đẹp không? Mắt của Đồng Ngọc Niên cũng đẹp vậy chứ?” Cậu ngước lên nhìn anh, chớp mắt một cái với ý cười đầy dịu dàng.

Dư Vũ Hàm nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ như bình thường rồi nói: “Không. Nếu còn dám dùng ánh mắt đó để nhìn tôi nữa, cẩn thận tôi không nhịn được mà móc mắt cậu ra.”

Vẻ mặt Đồng Vũ Khôn lộ rõ sự tiếc nuối: “Còn tưởng Dư Tổng thích kiểu này cơ. Chẳng phải Niên Niên cũng nhìn anh dịu dàng như thế sao?”

“Câm miệng!” Dư Vũ Hàm hất mạnh tay của cậu.

“Đồng Ngọc Niên không xứng nhưng Đồng Vũ Khôn cậu càng không có tư cách nhắc đến cái tên này.”

Dư Vũ Hàm để lại ánh mắt tức giận cho cậu rồi ra khỏi căn phòng. Cánh cửa va vào tường rất mạnh, tạo nên tiếng động lớn khiến Đồng Vũ Khôn giật mình. Cậu nhớ tới những lần Dư Vũ Hàm chạm vào mình, ngay cả ánh mắt bình thường cũng không có, nói gì đến việc anh sẽ dịu dàng với cậu. Nếu đổi lại là Đồng Ngọc Niên, chắc chắn Dư Vũ Hàm sẽ không nỡ lòng nào đối xử mạnh tay như vậy đâu, bởi vì Niên Niên của anh rất mỏng manh, sẽ không chịu đựng được dù chỉ là dùng sức một chút.

Niên Niên của anh không chịu đau được nên Dư Vũ Hàm rất ân cần khi ở bên cậu ấy. Còn Đồng thiếu của Đồng Gia thì không vấn đề gì, có thể không suy nghĩ mà trực tiếp làm tổn thương cậu ấy, đây là điều hiển nhiên đối với anh rồi.

Cậu nhớ lại lời Dư Vũ Hàm vừa nói thì bàng hoàng nhận ra vấn đề.

Hóa ra Tả Hàng chuẩn bị kết hôn rồi, còn tên ngốc nhà cậu chắc vẫn mải nghĩ về người ta. Cái gì mà tình yêu vĩnh cửu không chia xa được chứ, tất cả đều là thêu dệt lên để lừa dối người nhẹ dạ cả tin mà thôi. Nhưng cậu cũng đâu có quyền gì mà nói Tả Hàng, cho dù Tả Hàng không chia tay với bạn cậu thì hai người cũng không đến bên nhau được đâu. Giống như Đồng Ngọc Niên và Dư Vũ Hàm, Tả Hàng và bạn cậu đã định là không cùng thế giới rồi. Nhưng Đồng Vũ Khôn và Dư Vũ Hàm, Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận lại là câu chuyện khác.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top