Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó Dư Vũ Hàm không về nhà thêm lần nào nữa, Đồng Vũ Khôn cũng chẳng buồn để ý. Cảnh bị giam ở trong nhà sớm đã quen thuộc với cậu rồi. Bình thường không có việc gì làm cậu sẽ lên tầng trên để luyện đàn, ngồi ở phòng ngủ nhìn ra cửa sổ cho tới khi nào chán thì thôi.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ vào bếp làm cơm, trò chuyện với những người làm trong nhà để vơi bớt cảm giác cô đơn. Ban đầu, mọi người còn dè dặt trước Đồng Vũ Khôn, nhưng lâu dần cũng cởi mở với nhau hơn. Không ai bảo ai nhưng trong câu chuyện của họ luôn vô tình nhắc đến Dư Vũ Hàm. Người làm luôn kể phần tốt của anh với cậu, để cậu không nghĩ nhiều, rồi cũng có một ngày Dư Vũ Hàm mềm lòng thay đổi.

Đồng Vũ Khôn nghe mấy lời này mà cảm động, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, Dư Vũ Hàm chỉ đối xử tốt với Đồng Ngọc Niên, chứ không bao giờ chịu quay lại nhìn cậu nổi một lần.

Sáng nay Đồng Vũ Khôn dậy rất sớm để chuẩn bị đến hôn lễ của Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận. Vừa lúc ăn sáng thì Dư Vũ Hàm về nhà đón cậu, nhưng cậu không thèm nhìn mặt anh, cứ tiếp tục ăn uống như thường.

Dư Vũ Hàm cứ nhìn vào đồng hồ trên tay, khi anh định mở miệng giục cậu thì cậu đã ăn xong.

Tài xế nhìn hai con người ngồi cách xa nhau mỗi người một bên thì không khỏi buồn cười. Mặt Dư Vũ Hàm như ghi dòng chữ là đang bực mình, cấm làm phiền. Còn Đồng Vũ Khôn với vẻ mặt không quan tâm, chỉ hướng mắt về phía cửa kính.

Đám cưới được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng gần bờ biển, phong cảnh rất đẹp. Hai người được mời ăn hai bữa luôn vì bữa trưa dành cho họ hàng, còn bữa tối là mời bạn bè.

Mẹ của Dư Vũ Hàm là chị gái của bố Trần Thiên Nhuận, tính ra là anh em trong nhà luôn. Còn Tả Hàng là bạn chơi từ nhỏ của Dư Vũ Hàm, cùng với vài người nữa tạo thành một nhóm bạn, toàn gia đình có quyền có thế trong thành phố A. Đồng Vũ Khôn chẳng thân quen với ai cả, cậu đến đây với tư cách đơn giản là bạn đời của Dư Vũ Hàm.

Nhìn toàn bộ đám cưới được trang trí bằng hoa tươi, bên trong sảnh chính cũng bày biện đẹp mắt, Đồng Vũ Khôn không khỏi choáng ngợp. Mỗi việc tổ chức đám cưới thôi mà có cần hoành tráng vậy không? Suy nghĩ này mà bị người khác biết được chắc là thành trò cười mất. Làm sao hiểu được người có tiền chứ, cũng tội nghiệp cho tình cảnh của Đồng Vũ Khôn vì chỉ có tờ giấy đỏ ràng buộc bọn họ, không tổ chức lễ cưới như những người khác. Dư Vũ Hàm chịu bố thí cho cậu cái danh phận này đã là phúc lớn lắm rồi, còn về đám cưới thì đợi kiếp sau cậu tự tổ chức vậy.

Trần Thiên Nhuận mỉm cười bước vào lễ đường, được Tả Hàng đón lên chỗ chính giữa sân khấu lớn. Thấy Thiên Nhuận dường như đang suy nghĩ gì đó, Tả Hàng liền hỏi thăm cho đúng với lẽ thường tình.

“Làm sao vậy? Em có vấn đề gì à?” Tả Hàng lau những giọt nước mắt giả tạo vương trên gò má cậu.

Trần Thiên Nhuận lườm anh rồi nói: “Anh coi chừng, đừng để tôi biết được anh còn mơ tưởng đến tình cũ.”

“Em nghĩ vớ vẩn gì thế, chẳng phải anh đang đứng trước mặt em đây à.”

“Dù có tưởng tượng tôi thành người trong mộng của anh, hay bất cứ ai thì cũng phải hoàn thành cho xong buổi lễ này.”

Tả Hàng gật đầu, tiếp tục lau nước mắt cho cậu.

Người dẫn chương trình hỏi hai người có chuyện gì không, Tả Hàng nhận thấy sự bối rối của đối phương nên cầm mic tự giải thích với mọi người.

“Hôm nay là ngày vui của tôi và A Nhuận, em ấy có hơi xúc động, mọi người vui lòng cho tôi ít thời gian để dỗ dành bạn nhỏ của mình một chút nhé!”

Cả hội trường vừa cười vừa thương cho đôi tình nhân, ai cũng tưởng rằng Trần Thiên Nhuận quá vui nên mới không kiểm soát được niềm hạnh phúc này. Sau vài phút thì Tả Hàng ra hiệu cho người dẫn chương trình tiếp tục buổi lễ, anh cũng nắm tay Trần Thiên Nhuận như thể họ là một đôi thật sự.

Đồng Vũ Khôn nhìn từng hành động dịu dàng của Tả Hàng dành cho Thiên Nhuận thì hơi tủi thân. Chẳng hiểu cậu đang buồn vì điều gì nữa, có thể là thương xót cho mối tình ba năm của Đặng Giai Hâm, cũng có thể là tự xót cho bản thân mình. Đúng thật là không cùng một thế giới, khó lòng mà ở bên nhau được mà. Đồng Ngọc Niên chính là ví dụ minh chứng rõ ràng rồi.

Buổi lễ cùng các nghi thức kết thúc, mọi người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.

Tả Hàng cùng Trần Thiên Nhuận đến mời rượu bàn của cậu. Từ đầu đến cuối, Trần Thiên Nhuận cứ nhìn cậu khiến Đồng Vũ Khôn chột dạ. Bây giờ cậu đến dự dám cưới của bạn trai cũ của bạn thân, còn chúc phúc bọn họ nữa. Vừa có lỗi với Đặng Giai Hâm vừa thấy bản thân rất giả tạo. Có lẽ là Trần Thiên Nhuận biết chuyện đó rồi nên mới để ý cậu như vậy, nếu là cậu phải trải qua trường hợp này thì cùng thế thôi. Ai lại muốn những thứ liên quan đến tình cũ của chồng xuất hiện trong đám cưới của mình chứ.

Dư Vũ Hàm thấy Trần Thiên Nhuận hơi mất tập trung, lại nhìn vào Đồng Vũ Khôn nên anh khó chịu, rót rượu mời Thiên Nhuận một ly.

“Anh biết omega của mình rất đẹp, nhưng hôm nay em mới là nhân vật chính, không nên nhìn người của anh như thế chứ, A Nhuận?”

Thiên Nhuận ngượng ngùng giải thích: “Em thấy anh ấy hơi quen nên mới nhìn lâu vậy thôi, cái đẹp ai cũng thích mà. Cảm ơn hai người tới dự đám cưới của em nha!”

Trần Thiên Nhuận có mời rượu Đồng Vũ Khôn nhưng Dư Vũ Hàm từ chối thay cậu. Đồng Vũ Khôn không muốn Thiên Nhuận khó xử nên gạt tay Dư Vũ Hàm ra, uống một ly rượu cùng Thiên Nhuận.

Sau khi bữa trưa kết thúc, hai người lên phòng khách sạn để nghỉ ngơi, buổi tối lại tiếp tục.

Nhìn mặt Dư Vũ Hàm là cậu biết anh giận chuyện ban nãy cậu không nghe lời, nhưng Đồng Vũ Khôn cũng chẳng có nhiều sức đâu mà đi dỗ dành chồng mình.

“Đồng Vũ Khôn, có phải lá gan của em lớn quá rồi chăng?”

“Anh có bệnh thì tự đi chữa, đừng làm khổ người khác nữa. Em họ của anh mời tôi một ly rượu mà tôi còn không được uống à, có biết lịch sự không đấy.”

Mặc kệ vừa rồi Dư Vũ Hàm giúp cậu giải vây, Đồng Vũ Khôn vẫn cứ là mắng người cho thỏa lòng trước. Hơn nữa, ai mà biết anh thật lòng giúp đỡ hay chỉ muốn giữ thể diện cho anh thôi.

“Nếu muốn uống như vậy thì tối nay tất cả rượu mời đến của tôi, em cũng uống hết đi.”

“Biết rồi, làm như tôi không rõ trách nhiệm của mình ấy.”

Đồng Vũ Khôn ném điện thoại lên đầu giường rồi nằm xuống ngủ, không quan tâm Dư Vũ Hàm nữa.

Đến tối, bữa tiệc lại bắt đầu với ánh đèn lấp lánh.

Dư Vũ Hàm nói là làm, cứ ai mời rượu anh thì để Đồng Vũ Khôn uống thay. Các mối quan hệ của Dư Vũ Hàm rất rộng, bạn của Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận đều là người quen của Dư Vũ Hàm. Đồng Vũ Khôn nhìn từng lượt người xung quanh thì thấy hơi choáng, không ngờ cậu tự đào hố chôn sống mình rồi.

Có người ép cậu uống nhưng Dư Vũ Hàm không hề tỏ ý quan tâm, mặc cho Đồng Vũ Khôn đã dùng ánh mắt cầu cứu nhiều lần.

Thôi thì trông cậy gì vào Dư Vũ Hàm, cậu cũng đâu phải Niên Niên ngoan ngoãn một giọt rượu cũng chưa từng thử qua. Thấy Đồng Vũ Khôn sắp không chịu được nữa, mọi người cũng biết ý mà dừng lại. Tả Hàng nói nhỏ với Dư Vũ Hàm rằng không nên dày vò omega yếu đuối như thế. Nhưng Dư Vũ Hàm lại giở giọng trêu chọc Tả Hàng:

“Cậu đang lo cho Đồng Vũ Khôn với tư cách gì? Chồng em họ lo lắng cho omega của anh họ sao? Hay là nhân danh người tốt mà muốn quản bạn thân của người yêu cũ? Hoặc là lên tiếng bảo vệ bạn đời của bạn mình?”

Tả Hàng không có cách nào phản bác, biết mình lỡ lời nên đành im lặng.

Dư Vũ Hàm thấy thú vị nên nói ra một tin đặc sắc mà anh biết: “Tuần trước, Đặng Giai Hâm đến thành phố A. Cậu biết omega này làm gì ở đây không nhỉ? Ngàn vạn lần cũng không đoán được rằng là cậu ta có gan đến gặp Trần Thiên Nhuận. Tự biết mà lo liệu cho xong đám hoa nở vì mình đi, A Nhuận sẽ không vui đâu đấy.”

Tả Hàng nghe xong tin này cũng không phản ứng gì, bởi vì anh và Đặng Giai Hâm kết thúc từ lâu rồi, điều quan trọng bây giờ là Trần Thiên Nhuận có suy nghĩ và cảm xúc như thế nào.

Trần Thiên Nhuận vừa đi một vòng về, thấy Tả Hàng vẫn ngồi với Dư Vũ Hàm thì hơi bất mãn.

“Bình thường hai người nói chuyện chưa đủ hay sao mà phải tranh thủ đến mức này…”

Bắt gặp ánh mắt không vui của Trần Thiên Nhuận, Tả Hàng lập tức đứng dậy, chào tạm biệt Dư Vũ Hàm.

“Ồ, vậy tôi đi đây, cậu cứ tự nhiên nhé, để ý xem người bên cạnh cậu đã rời khỏi từ lúc nào rồi kìa.” Tả Hàng nhếch mép cười nhạt nhẽo.

Dư Vũ Hàm mới chợt nhận ra Đồng Vũ Khôn đã không còn ở chỗ cũ, anh cũng không có ý định đi tìm cậu. Dù sao Đồng Vũ Khôn tự biết thân biết phận, chẳng đi lâu mà sẽ vội về ngay, anh không cần bận tâm.

Tiếp đó anh cùng bạn bè trò chuyện mà lãng quên đi sự tồn tại của Đồng Vũ Khôn.

Còn ở bên này, Đồng Vũ Khôn thấy khó chịu trong người nên ra ngoài để tỉnh táo lại. Vất vả lắm mới tìm được bồn rửa tay cách đó khá xa, cậu dội nước lạnh lên mặt, tay bám vào thành để không ngã, hai chân lúc này đã sớm mềm nhũn.

Dư Vũ Hàm là người nhỏ mọn nhất cậu từng gặp, chỉ vì một ly rượu mà anh bắt cậu phải uống bù vào gấp chục lần. Kể ra cũng buồn cười, hồi trước cậu đâu có uống được rượu nhỉ, bây giờ lại uống khá như này. Đúng là nhờ phần lớn công dạy dỗ của Đồng lão gia rồi.

Đồng Vũ Khôn không định quay lại bữa tiệc nữa, cậu đi dạo bên bờ biển một cách thoải mái. Nghe tiếng sóng vỗ cùng tiếng gió thổi qua từng hàng cây, đằng xa kia là tiếng ồn ào của bữa tiệc sang trọng. Cậu không muốn liên quan tới nó nữa, nên đi về hướng ngược lại, càng cách xa chỗ đó càng tốt.

Không khí mát mẻ thật dễ chịu, tuy cậu chỉ mặc áo sơ mi mỏng nhưng lại không hề thấy lạnh, ngược lại còn rất tận hưởng giây phút tự do hiếm có này.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp và sáng, cậu thấy nó còn sáng hơn đèn đường nữa cơ. Cậu đi được một quãng khá xa, đêm muộn nên đèn đường đã nhanh chóng dừng hoạt động, chỉ có ánh trăng mãi sáng chiếu lên người cậu, tạo nên bóng người nhỏ nhắn in lên bãi cát.

Chợt nhận ra mình đã rời đi quá lâu, sợ Dư Vũ Hàm tức giận nên cậu định quay về. Đồng Vũ Khôn không cầm theo điện thoại, đèn đường đã tắt nên cậu không dám về. Chắc do tác dụng của rượu nên vừa rồi cậu mới can đảm như thế.

Vừa rồi khi trèo từ bãi cát lên đường lớn, cậu đã bị ngã, chân tay cũng không đụng chạm gì nhiều, chỉ hơi nhức ở cổ chân. Nhưng cậu cảm thấy rát ở mặt, giống như đã va phải chỗ sắc nhọn nào đó. Đồng Vũ Khôn sờ lên thì thấy tay dính chút máu, cậu không hoảng hốt mà rất bình tĩnh, cố gắng đứng dậy, còn không quên phủ lớp cát dính trên quần áo, sợ phá hỏng hình tượng của mình.

Cậu thì có gì để giữ nữa, nhưng trước mặt người khác thì vẫn tỏ vẻ thanh cao. Dù sao cũng là người của Dư Gia, giữ thể diện cho nhà họ cũng nằm trong trách nhiệm của Đồng Vũ Khôn.

Trời đột nhiên đổ mưa, cậu chỉ còn cách trú tạm ở chỗ bắt xe buýt. Dường như chỗ này đã cách xa khách sạn lắm rồi, cậu lại không mang điện thoại, chân cũng đau nên đành đợi một lúc nữa mưa tạnh rồi mới quay lại. Tất nhiên hứng chịu cơn tức giận của Dư Vũ Hàm là không tránh khỏi, đã thế thì cậu nghĩ cho cái chân đau của mình một chút, không thể mạo hiểm được.

Đồng Vũ Khôn đang ngồi suy nghĩ xem nên lợi lựa giải thích ra sao thì có chiếc xe từ đằng xa tới. Khi chiếc xe dừng lại và hạ kính xuống, cậu nhận ra người ngồi trên xe, chưa kịp mở lời thì đối phương đã mở cửa xe xuống đón cậu.

“Tại sao anh lại ở đây vậy?”

Đồng Vũ Khôn gãi đầu cười: “Vốn dĩ muốn đi dạo một chút, không ngờ là trời đổ mưa lớn như vậy.”

Dư Vũ Nhiên che ô giúp cậu, thấy Đồng Vũ Khôn bước đi không vững thì trong lòng đầy thắc mắc. Đợi sau khi lên xe thì Dư Vũ Nhiên mới dám hỏi chuyện.

“Anh cãi nhau với anh hai phải không? Anh ấy còn đánh anh?”

Đồng Vũ Khôn vội vàng lắc đầu: “Không phải, là do anh uống hơi nhiều rồi, cần đi dạo cho thoải mái hơn thôi, nên mới không cẩn thận trượt chân ngã.”

Thấy Đồng Vũ Khôn nói thế, Dư Vũ Nhiên cũng không hỏi thêm nữa. Cậu đưa Đồng Vũ Khôn đến trước cửa khách sạn rồi định rời khỏi nhưng bị Đồng Vũ Khôn cản lại.

“Trời mưa lớn như thế, em đi lại không an toàn, tối nay ở tạm đây đi.”

“Trời mưa lớn thế, anh ra ngoài một mình mà anh hai còn không biết, như thế cũng có an toàn đâu.” Dư Vũ Nhiên hơi bất mãn.

Cuối cùng vẫn là nghe lời của Đồng Vũ Khôn, cô gọi người ra đỗ xe và cùng Đồng Vũ Khôn vào sảnh lớn.

Dư Vũ Hàm đã nhìn thấy hết mọi thứ, ngay cả chân của Đồng Vũ Khôn không được khỏe, anh cũng chẳng có ý định ra đỡ cậu.

Khi tới gần anh, cậu chạm phải ánh mắt đang tức giận của anh, trong lòng liền sợ hãi, chuẩn bị giải thích cho hành động của mình. Nhưng mà chỉ vài giây ngắn ngủi, Dư Vũ Hàm đã thay đổi ánh mắt, tiến đến nắm lấy vai cậu thật chặt rồi nhìn chằm chằm cậu.

Hóa ra là anh nhìn thấy vết thương trên mặt cậu rồi.

Dư Vũ Nhiên biết anh mình sẽ tức giận, lo sợ Đồng Vũ Khôn bị mắng nên định nói đỡ cho cậu. Cô chưa kịp lên tiếng thì Dư Vũ Hàm đã nắm tay kéo Đồng Vũ Khôn đi, để lại cô cùng với sự ngạc nhiên khó tả.

Anh hai của cô vậy mà cũng sẽ lo lắng cho Đồng Vũ Khôn khi thấy cậu bị thương. Cô còn nghĩ Dư Vũ Hàm sẽ mắng luôn cả hai người cơ, từ sau khi gặp tai nạn là Dư Vũ Hàm biến thành con người khác, rất đáng sợ và có tính tình nóng nảy.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top