Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Short story | Hàm Khôn] Shokakko #4 《Kẹo quế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: zilla
Editor: LinF

_______________________________


Đồng Vũ Khôn thích kẹo quế, cái vị ngọt ngọt hơi cay cay tê tê nơi đầu lưỡi luôn khiến cậu không kiềm chế được mà muốn ăn nhiều hơn. Trong túi của Đồng Vũ Khôn luôn có vài viên, cậu ăn kẹo quế như một thú vui nho nhỏ, không phải để đối đầu với những buổi luyện tập căng thẳng cũng không phải để đề phòng bị hạ đường huyết, nó là một niềm yêu thích dần biến thành thói quen khó bỏ.

Không ai một ai biết về những viên kẹo trong túi quần Đồng Vũ Khôn, cậu giữ chúng như một bí mật về mình, có lẽ người khác sẽ cảm thấy đó không phải điều gì đáng giấu còn Đồng Vũ Khôn chỉ đơn giản muốn giữ chúng cho riêng mình – những viên kẹo quế trong túi cậu và tình cảm của cậu giành cho Dư Vũ Hàm.

Là sao nhỉ? Dư Vũ Hàm ban đầu giống một người em trai đối với cậu hơn là một người bạn cùng tuổi, cậu từng chăm sóc chiếc bạn nhỏ người tí xíu, tính dịu dàng ấy rồi sau đó Dư Vũ Hàm trở thành những viên kẹo quế của cậu, thành thói quen khó bỏ. Ngày trước là Đồng Vũ Khôn yêu thích việc chăm sóc Dư Vũ Hàm giờ là Đồng Vũ Khôn yêu thích Dư Vũ Hàm, bỏ qua cái từ "chăm sóc" vì chẳng biết từ bao giờ, cậu mới là người được chăm. Cậu luôn vô thức mà chú ý đến người bạn "đồng niên kém 5 tháng tuổi" này, khi người ấy hát, khi người ấy nhảy, khi người ấy làm mấy trò đánh nhau ngu ngốc cùng anh em, tất cả những gì Dư Vũ Hàm làm đều thu hút được sự chú ý của cậu. Đôi khi Đồng Vũ Khôn nghĩ Dư Vũ Hàm hẳn có vị quế mới khiến cậu say đắm đến vậy, cậu hưởng thụ việc được Dư Vũ Hàm quan tâm, ai mà không muốn được người mình thích để ý tới cơ chứ, yêu thích Dư Vũ Hàm là bí mật mà Đồng Vũ Khôn giữ cho riêng mình cùng những viên kẹo quế trong túi.

Đồng Vũ Khôn có bao giờ nghĩ đến việc tỏ tình không ấy à? Tất nhiên là có. Cậu đã từng nghĩ đến vào một ngày trong tương lai, cậu sẽ thu hết tất cả sự dũng cảm mình có trong mười mấy năm cuộc đời để bước đến trước mặt Dư Vũ Hàm và nói ra câu "Tớ thích cậu". Có lẽ nó sẽ khó khăn, có lẽ cậu sẽ căng thẳng đến lắp bắp mãi không ra lời nhưng cậu nhất định sẽ nói ra để cái bí mật này không còn là bí mật, để cậu có thể lấy ra những viên kẹo quế trong túi và chia sẻ nó với mọi người. Nhưng trước khi lời tỏ tình được nói ra thì có một thứ đến trước nó, đánh bại Đồng Vũ Khôn.

"Trưởng thành."

Đồng Vũ Khôn bắt đầu quan sát nhiều hơn, để ý nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, cậu phát hiện ra mọi thứ vốn không như cậu tưởng tượng, Đồng Vũ Khôn không phải là người duy nhất được Dư Vũ Hàm quan tâm. Cái sự dịu dàng của Dư Vũ Hàm được người ta chia đều cho tất cả mọi người, Đồng Vũ Khôn cũng chỉ nhận được phần như những người khác, không hơn không kém. Đồng Vũ Khôn cảm thấy kẹo quế bỗng cay nhiều hơn là ngọt, Dư Vũ Hàm vẫn vô tư như vậy nhưng Đồng Vũ Khôn thì không. Cậu trằn trọc suốt nhiều đêm, Dư Vũ Hàm đấy, người ta tốt với mọi người chứ đâu phải mỗi mình cậu, người ta để ý đến mọi người, người ta chiều chuộng mọi người, Đồng Vũ Khôn vốn chưa bao giờ là thiên vị của Dư Vũ Hàm. Khó chịu thật đấy, người ta tốt vậy nhưng ai người ta cũng tốt chứ không riêng mình.

Kẹo quế chẳng còn ngọt nữa rồi, những viên kẹo ấy chỉ đem lại cho Đồng Vũ Khôn cảm giác cay tê tái, hôm ấy Đồng Vũ Khôn bị sặc trong lúc đang ngậm một viên kẹo quế trong miệng, cậu ho sặc sụa, vị cay lan ra khắp cổ họng, sặc lên cả mũi, Đồng Vũ Khôn bị sặc tới chảy nước mắt, suýt không thở nổi. Sau lần ấy, Đồng Vũ Khôn không còn thích ăn kẹo quế nữa, trong túi cậu không còn viên kẹo nào nữa, cậu cũng bỏ luôn cái dự định tỏ tình Dư Vũ Hàm rồi. Đồng Vũ Khôn nhận ra rằng, suốt bao năm cậu ăn kẹo quế thành một thói quen, thích Dư Vũ Hàm cũng thành một thói quen, giờ đây kẹo quế khiến cậu đau khổ một phen, người cậu thích chẳng thích cậu. Từ thói quen bình thường trở thành thói quen không tốt, không tốt thì cần bỏ đi, quen thì sẽ khó bỏ nhưng không phải là không bỏ được.

Đồng Vũ Khôn dần bớt chú ý đến Dư Vũ Hàm, cũng không khó lắm khi mà giờ cậu với người ta cách nhau xa vậy, tuy rằng đôi khi Đồng Vũ Khôn không kiềm chế được mà nhớ tới Dư Vũ Hàm một chút nhưng ngày qua ngày, cái thói quen có tên Dư Vũ Hàm không còn là thói quen của Đồng Vũ Khôn nữa.

Đồng Vũ Khôn không ăn kẹo quế nữa, Đồng Vũ Khôn cũng không còn thích Dư Vũ Hàm, hai bí mật của Đồng Vũ Khôn không còn là bí mật nữa vì chúng đã bị cậu bỏ rơi vào những ngày tháng tươi đẹp của quá khứ, nơi kẹo quế từng rất ngọt và Đồng Vũ Khôn từng yêu thích Dư Vũ Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top