Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Vũ Hàm vừa đi đánh bóng rổ về, toàn thân đổ mồ hôi nên liền vào phòng của mình để chuẩn bị tắm.

Anh đang cởi áo thun ra, bất chợt thấy bầu không khí hơi khác thường. Trong phòng ngủ của anh thế mà lại có mùi bánh tiramisu, không phải là Đồng Vũ Khôn trốn qua đây lén ăn bánh chứ.

Hai gia đình rất thân thiết, xem nhau như người một nhà. Đồng Vũ Khôn hay sang mượn sách của anh trai Dư Vũ Hàm, nhân tiện lấy luôn phòng Dư Vũ Hàm làm nơi đọc sách, thậm chí bị cấm ăn bánh ngọt cũng sẽ cầm bánh qua đây ăn.

Dư Vũ Hàm lớn hơn cậu một tuổi nhưng vì lý do gia đình mà nhập học muộn, nên học chung khóa với Đồng Vũ Khôn. Từ mẫu giáo cho đến hết cấp hai, bọn họ đều học chung lớp, mỗi sáng sẽ đợi nhau rồi cùng tới trường. Lên cấp ba thì do anh không tham gia đăng ký chọn lớp, không được học cùng Đồng Vũ Khôn.

Hôm đó trùng hợp là anh vừa phân hóa thành alpha. Trong thời gian ngắn mà phải chịu đựng sự thay đổi lớn về cơ thể, toàn thân vô cùng mệt mỏi, không chút sức lực nên bỏ lỡ thời gian đăng ký. Lúc đó, Đồng Vũ Khôn đang giận nên chẳng muốn để ý anh, ai mà ngờ được hết năm mười một, Dư Vũ Hàm vẫn không xin chuyển lớp. Điều này khiến Đồng Vũ Khôn chán nản, nghĩ rằng alpha trưởng thành thật rồi, chắc là có cuộc sống mới nên không còn muốn như trước nữa.

Mặc dù là Dư Vũ Hàm đã thành alpha, hai người học khác lớp nhưng Đồng Vũ Khôn vẫn đối xử với anh như bình thường. Cậu tin rằng bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau, sẽ không vì chút trở ngại này mà xa cách.

Nhiều lúc Đồng Vũ Khôn vô tư quá mức, Dư Vũ Hàm hoài nghi rằng cậu có thật sự đã hiểu về khoảng cách giữa bọn họ bây giờ không. Dù sao anh cũng là alpha, tuy cậu không ngửi được mùi hương nhưng không có nghĩa là cậu không có ảnh hưởng tới anh.

m thanh phát ra từ đằng sau khiến anh phải thở dài bất lực, coi như mình đã đoán được mọi chuyện. Đúng là không xem mình như người ngoài mà.

Dư Vũ Hàm thả áo xuống, xoay người lại xem.

“Cậu ở đó làm gì vậy? Dọa chết tớ rồi biết không.”

Đồng Vũ Khôn đắp chăn kín gần hết người, chỉ để lộ khuôn mặt ngại ngùng với vành tai đã đỏ lên.

“Là do cậu về đột ngột quá…”

Im lặng giây lát, cậu ngập ngừng nói, “Hay là cậu cứ tiếp tục, tớ trùm chăn vào là không thấy gì đâu, yên tâm.”

Dư Vũ Hàm với vẻ mặt khinh bỉ không đáp lại, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm ngay lập tức.

Đồng Vũ Khôn vừa mới ngủ quên, nghe được tiếng động liền tỉnh giấc, mở mắt ra là thấy cảnh tượng Dư Vũ Hàm đang cởi áo thun. Cậu thề rằng mình không phải cố ý nhìn trộm, rõ ràng cậu đến đọc sách như mọi ngày thôi mà.

Nhưng xét cho cùng, thân thể của alpha lại tuyệt hơn cậu tưởng tượng. Học sinh lớp mười hai mà cơ bắp đã lộ rõ vậy rồi. Bình thường Dư Vũ Hàm ăn uống gì, giờ giấc sinh hoạt ra sao thì cậu đều biết. Thậm chí hai người còn ăn, nghỉ tương tự nhau, vậy cớ sao anh sở hữu vóc dáng đẹp thế mà trong khi cậu lại không tăng cân được, nhìn không có chút sức lực nào cả.

“Chẳng bù cho mình, ghen tị quá…”

Đồng Vũ Khôn lên lớp mười hai mà vẫn chưa phân hóa, cậu có chút mong đợi mình sẽ thành alpha giống như anh mình và hai anh em Dư Vũ Hàm. Nếu thế thì nhà sẽ có bốn alpha rồi, có thể khiến cho nhóc con đang học cấp hai trong nhà ngưỡng mộ không thôi. Bố mẹ cậu có ba người con, nếu hai anh lớn đã thành alpha thì nghe tuyệt vời biết bao.

“Cười gì đấy?”

Dư Vũ Hàm từ phòng tắm đi ra, thấy Đồng Vũ Khôn ngồi ôm chăn cười ngốc thì hỏi chuyện.

Cậu lắc đầu, buộc miệng nói rằng mình sắp thành alpha rồi.

Anh bật máy sấy tóc lên, trong lòng không mấy vui vẻ nên chẳng buồn đáp lại.

Đồng Vũ Khôn mà là alpha được sao, có nhầm lẫn gì không đấy? Rõ ràng nhìn mềm yếu thế kia, phải là omega mới đúng.

Thật lòng mà nói, anh cũng mong cậu trở thành omega. Như vậy thì kế hoạch tán đổ em trai nhà bên của anh mới có thể thực hiện được, hai alpha yêu đương thì Dư Vũ Hàm chưa từng nghĩ tới.

Mải nghĩ vẩn vơ mà tóc đã khô lúc nào chẳng hay, anh vừa tắt máy sấy tóc thì người trên giường đột ngột tiến lại gần.

Dư Vũ Hàm nhìn Đồng Vũ Khôn ở khoảng cách gần, không dám di chuyển thêm một chút nào vì sợ không kiểm soát được. Anh cũng không biết vì sao lại lo lắng đến mức đó nữa.

Mùi tiramisu lại tràn ngập xung quanh anh, nhưng rất dịu nhẹ, không nồng gắt như bánh mà Đồng Vũ Khôn hay ăn. Anh không thích đồ ngọt quá, nhưng Đồng Vũ Khôn luôn ép anh phải ăn cùng mình để không bị phụ huynh nghi ngờ.

Thêm vào đó, cứ cuối tuần là mẹ anh sẽ làm bánh cho cậu, nên là chuyện ăn bánh sẽ không tránh được. Công nhận là mẹ anh làm món gì cũng ngon, Đồng Vũ Khôn hết lời khen ngợi mà mẹ cũng cực kỳ thích cậu, chỉ khổ cho người con trai tội nghiệp này phải ăn hết bánh còn thừa lại. Chắc đây cũng là lý do Đồng Vũ Khôn cứ cắm cọc ở nhà anh, còn ở nhà mình thì tất nhiên mẹ Đồng sẽ không cho cậu ăn nhiều bánh vậy rồi.

“Đồng Vũ Khôn, cậu đang làm gì vậy?” Anh giữ vai cậu.

Đồng Vũ Khôn quỳ ở sát mép giường, động tác có chút kỳ lạ.

Sau khi không thu hoạch được gì, cậu nằm xuống thở dài, “Muốn ngửi mùi pheromone của cậu.”

Dư Vũ Hàm không thể chấp nhận được hành động này, liền phê bình ngay tại trận.

“Đồng Vũ Khôn, cậu như thế là không được. Một alpha đứng ngay trước mặt cậu mà lại đi làm loại chuyện này, tội này lớn lắm đó.”

Người đối diện không nghe được nữa, cậu chui vào trong chăn làm tổ như đang giận dỗi.

Dư Vũ Hàm cảm thấy cậu chính là rất vô lý, không đạt được mục đích liền tỏ thái độ ra mặt với anh ngay.

“Đồng Vũ Khôn, cậu lăn qua đây cho tớ.”

Quả bóng trên giường động đậy một cái rồi ngừng hẳn, biểu thị không đồng ý hòa giải.

Dư Vũ Hàm thở dài đầy bất lực, “Tớ cho cậu ba giây, muốn biết thì ngồi dậy.”

“Một… hai…” Anh bắt đầu đếm.

Chưa kịp nói đến con số cuối cùng, Đồng Vũ Khôn đã ngồi ngay ngắn như chưa thể có chuyện gì.

Dư Vũ Hàm trố mắt nhìn cậu thay đổi nhanh chóng, miệng hơi hé ra tính nói nhưng lại thôi.

Đồng Vũ Khôn nhảy xuống giường, ghé sát lại người anh.

Nhưng sự chênh lệch chiều cao làm cho việc này bị cản trở, cậu bèn trèo lên đứng ở mép giường như ban nãy.

Một hồi lâu mà không cảm nhận được mùi hương, Đồng Vũ Khôn liền bỏ cuộc.

“Tớ chẳng thể nhận ra gì cả. Cậu nói luôn được không, Dư Vũ Hàm?”

Anh chăm chú nhìn cậu từ nãy đến giờ, nghe tiếng cậu gọi thì giật mình, “Hả? Cậu nói gì cơ?”

Cậu lại tới gần anh hơn nữa, “Tớ hỏi pheromone của cậu là gì, tớ không ngửi được. Như này đủ rõ ràng chưa…”

“Rượu rum.”

“Thật sao? Tớ chưa từng nếm thử vị của loại rượu nào cả, hóa ra cậu lại có vị đặc biệt như vậy.” Đồng Vũ Khôn kích động nói.

Dư Vũ Hàm gõ đầu cậu một cái, “Là mùi hương, không phải vị.”

“Có gì khác nhau?” Cậu nhếch mép hỏi.

“Đồng Vũ Khôn, không phải cứ tò mò là cậu hỏi người ta trực tiếp như này đâu. Nói với alpha khác những điều tương tự là không thích hợp.”

Đồng Vũ Khôn chớp mắt, vẻ bối rối hiện trên mặt, “Vậy nói với mình cậu là ổn, đúng không?”

“Tớ…” Dư Vũ Hàm ấp úng, không dám trả lời.

“Tại sao cậu lại không cho tớ hỏi mấy điều này, chúng ta cũng đâu ảnh hưởng gì nhau?”

Dư Vũ Hàm đẩy cậu ra xa mình một chút, “Cậu không biết là sức của alpha mạnh tới mức nào à…”

“Không đúng, giáo viên nói alpha chỉ thêm phản ứng mãnh liệt khi đang suy nghĩ tới chuyện đó, hoặc là alpha thích omega… Cậu có người mình thích rồi à?” Đồng Vũ Khôn phấn khích ghé sát người anh, rút ngắn khoảng cách như lúc mới bắt đầu.

Có vẻ như cậu rất hứng thú với chủ đề này, nhưng Dư Vũ Hàm chẳng hề vui vẻ chút nào.

“Đồng Vũ Khôn, thế là đủ rồi.”

Cậu vẫn không chịu từ bỏ, nắm lấy cánh tay anh thương lượng, “Cậu nói cho tớ biết, tuyệt đối giữ bí mật cho cậu. Điều kiện là đồ ăn sáng một tháng của cậu… tớ sẽ bao hết có được không? Dư Vũ Hàm, cậu tiết lộ một chút đi mà.”

“Cậu thích ai vậy? Lạc Nhất ở đầu ngõ? Tống Lệ Khả? Ờm hay là bạn omega đáng yêu ở lớp cậu, tên gì ý nhỉ?”

Nghe được người mình thích đoán người trong lòng của mình khiến anh càng thêm bực bội.

Đồng Vũ Khôn vẫn tiếp tục nói, không chú ý mặt đối phương đã rất tức giận.

“Cậu có người thương rồi mà ở cạnh tớ còn không tin tưởng vào năng lực kiềm chế của mình. Đúng là alpha chỉ nghĩ được đến thế thôi.”

Dư Vũ Hàm không kìm nén được cơn giận nữa, kéo cậu ra xa mình nhất có thể.

“Đồng Vũ Khôn, cậu đừng có mà nói những lời như này trước mặt alpha khác, không ai kiên nhẫn được giống tớ đâu. Nếu không phải vì thích cậu thì Dư Vũ Hàm tớ đã…”

Hình như Dư Vũ Hàm đã lỡ lời thì phải, cứ thế trực tiếp bày tỏ tình cảm với Đồng Vũ Khôn mà không có hoa hồng, ánh đèn lung linh như anh từng tưởng tượng. Rõ ràng tự nhủ lòng rằng thi đại học xong sẽ tỏ tình với Đồng Vũ Khôn, vừa vào năm cuối cấp lại vì nóng giận mà nói ra hết, mọi thứ đổ sông đổ biển rồi…

Đồng Vũ Khôn nghe xong lời thú nhận ngoài ý muốn này thì không dám hỏi thêm chuyện nữa. Cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng anh rồi về nhà, ngay cả đồ đạc cũng quên mang theo.

Ngày mai là buổi học đầu tiên của năm lớp mười hai, Đồng Vũ Khôn cố ý qua nhà Dư Vũ Hàm ngủ bởi vì vào những dịp quan trọng như này, Dư Vũ Hàm đều sẽ ngủ quên.

Đồng Vũ Khôn nằm trằn trọc không yên giấc, cứ nhắm mắt lại là câu nói của Dư Vũ Hàm sẽ vang lên trong đầu. Cậu phải trấn an bản thân mình rất nhiều mới có thể tạm quên được chuyện này mà đi ngủ. Đột nhiên bạn thân từ nhỏ nói thích mình thì làm sao cậu ngồi im được, đây là chuyện lớn lắm đó.

Ở bên này, Dư Vũ Hàm cũng không ngủ được, cứ day dứt mãi vì đã nói ra tình cảm của mình đối với cậu.

Sáng hôm sau, Đồng Vũ Khôn vẫn phải sang nhà anh bởi vì đồng phục và sách vở cậu đều để bên đó.

Hai người vẫn cùng nhau tới trường, giữa họ luôn có sự ăn ý từ nhỏ tới lớn. Lần này cũng không ngoại lệ, hai con người im lặng đến đáng sợ, bầu không khí cũng kỳ quái không kém. Tới nỗi mà Dư Vũ Hàm chỉ bóc vỏ bánh mỳ rồi đưa cậu như thường cũng khiến Đồng Vũ Khôn cảm thấy căng thẳng, rõ ràng chuyện này sáng nào cũng xảy ra, đến bây giờ lại ngại ngùng vô cùng.

Những ngày sau đó, Đồng Vũ Khôn luôn cố tình tránh mặt Dư Vũ Hàm. Cậu cũng không hiểu bản thân bị làm sao, việc này lại nhờ đến hai người bạn đáng tin cậy nhất trong lòng cậu là Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận để giải quyết.

Bọn họ đều sống ở một khu nhưng hai vị này chăm chỉ học tập, ra sức cống hiến không ham chơi giống như Dư Vũ Hàm và cậu. Nên việc chia ra làm hai phe cũng dễ hiểu, cho tới khi cả ba người trừ Dư Vũ Hàm đều vào chung lớp thì mới khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Sao thở dài nhiều thế? Nghỉ trưa vừa được năm phút, cậu thở dài cũng hơn năm lần rồi.” Trần Thiên Nhuận hỏi chuyện.

Đồng Vũ Khôn lắc đầu với cậu rồi quay sang hỏi Tả Hàng đang uống nước.

“Alpha các cậu khi thích một người thì biểu hiện như nào?”

Tả Hàng suýt chút nữa thì sặc nước, nhận ra có hai con mắt đang nhìn chằm chằm thì thấy sự việc không đơn giản.

“Đừng có nói với tớ là cậu đang để ý ai nhé? Hoặc là có người để ý cậu rồi? Tả Hàng hỏi, xong rồi lắc đầu nói tiếp, “Tớ phải báo cáo cho Dư Ca mới được.”

Nghe thấy tên của Dư Vũ Hàm, cậu liền kích động nói, “Tớ không có yêu đương giống hai cậu. Chỉ là tò mò hỏi chút thôi, biết đâu tớ sắp thành alpha rồi.”

Tả Hàng ngay lập tức đã phản đối, “Không được!”

Lại nhận được ánh mắt lạ lùng từ hai người, Tả Hàng vội im lặng, nhìn Thiên Nhuận như kiểu muốn nói rằng mình bị oan.

Đồng Vũ Khôn quay người lên, ghé sát vào Trần Thiên Nhuận để hỏi chuyện.

“Lúc lớp mười thì Tả Hàng đối xử với cậu như nào? Làm sao cậu nhận ra được là Tả Hàng thích cậu?”

Thiên Nhuận mỉm cười, thấy chuyện hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời, “Anh ấy ngày nào cũng qua nhà tớ ăn cơm, quan tâm tớ, luôn để ý mọi chuyện, thường xuyên mua đồ tớ thích ăn. Ánh mắt của anh ấy như thể hận không thể viết lên mặt là Tả Hàng thích Trần Thiên Nhuận. Đây là lời cậu tự nói đó, cậu quên nhanh vậy sao, Đồng Đồng…”

“Có alpha nào đang để ý cậu hả? Là bạn học lớp bên cạnh thường nhắn tin trao đổi bài đúng không? Tớ biết ngay mà…” Trần Thiên Nhuận đột nhiên nghĩ tới vài người có khả năng nhất trong vòng bạn bè của cậu.

Đồng Vũ Khôn chưa từng hỏi tới chuyện yêu đương, đôi lúc còn hơi ghét bỏ đôi tình nhân ở bên cạnh nữa. Hôm nay hỏi chuyện này chắc chắn là đã có gì đó xảy ra trước đó, cậu bạn ngốc của Thiên Nhuận cuối cùng cũng sắp thoát kiếp độc thân rồi.

Mà Đồng Vũ Khôn nghe được những lời miêu tả ấy thì không thể nào yên lòng được. Cậu cảm giác như mình và Dư Vũ Hàm đều có tất cả, ngoại trừ ánh mắt giống như Thiên Nhuận nhắc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top