Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 穆樘

Link: http://348376052.lofter.com/post/1e3da1c7_111c048e

Gần đây, Hàn Văn Thanh luôn mơ thấy một giấc mộng.

Chân trời bao la không điểm dừng, gió cát mênh mông cuồn cuộn, sa mạc trải dài tít tắp như một vết sẹo thô thiển giữa vùng đất, khô khốc đến ứa gan.

Ở nơi đó, có kim qua thiết mã, đao kích tương giao, chiến mã lôi đình, vạn quân xông trận. Nơi đại địa máu chảy thành sông, tiếng gào thét thê lương mà tuyệt vọng, như những cô hồn không đường về nhà, không ai cứu rỗi.

Đại kỳ ngã xuống, rơi vào tay giặc, nhưng vẫn có một bóng người thẳng tắp trên lưng ngựa. Hắn rất gầy, tựa như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi đi, nhưng bóng lưng lại cao tựa cây trúc nảy mầm từ kẽ đá, vươn mình thẳng đến trời xanh, gió lay không gãy.

Đối mặt với từng đợt sóng kẻ thù xô tới, hắn vẫn điềm nhiên không sợ, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào quân địch, mang theo khí thế khai thiên tích địa mà chém xuống.

Hàn Văn Thanh trơ mắt nhìn người nọ bị vùi lấp trong rừng địch quân nhưng lại không cách nào động đậy, muốn cứu cũng không thể cứu. Lòng anh đau quặn như có ngọn lửa nóng thiêu đốt, cháy bỏng thần kinh, tê tâm liệt phế.

Anh hớp vào một hơi thật to, sau đó gào lên.

Rồi tỉnh lại.

-o0o-

Ngoài cửa sổ, xuân về hoa nở, chồi non nảy mầm, ánh dương nhàn nhạt, quả là một ngày đẹp trời.

Từ cửa phòng vẳng lại tiếng ngựa hí vang.

Hàn Văn Thanh không kịp thay quần áo liền lao ra khỏi phòng, sau đó ngơ ngẩn nhìn về phía cha anh đang xem ti vi.

Hồi lâu sau, anh thở dài. "Ba à, con đã dặn bớt xem mấy phim này đi rồi mà."

Ông cụ mất vui, mắt không rời màn hình nhưng lông mày đã dựng ngược lên. "Sao, mày lại còn không cho ba xem phim cổ trang à? Đánh giặc thì có cái gì đâu mà sợ, càng hay chứ sao!"

Mẹ Hàn nghe vậy liền thò đầu ra từ nhà bếp, nói. "Cái ông này thiệt tình, phim gì không xem lại xem ba cái thứ chém giết máu me."

Ông cụ vấp phải phản đối đến từ hai phía liền vô cùng tiếc nuối tắt ti vi, hờn dỗi giũ mạnh tờ báo bên người ra. Tiếng giấy vang lên soàn soạt như đang kháng nghị hành động thô bạo của ông. Ông lại giả vờ như không nghe thấy, ôm tâm tình không cam mà đọc tin tức.

"Có gì hay không ông?" Mẹ Hàn bưng đĩa thức ăn ra bàn, thuận miệng hỏi.

"Còn không phải là mấy chuyện hằng ngày." Cha Hàn lật báo sang trang mới. "Làm gì có trò mới nào."

Một giây sau, ông "Ồ" lên.

Hàn Văn Thanh đã sớm về phòng thay quần áo xong. Bộ cảnh phục ôm sát cơ thể cao ráo thon dài của anh, nhìn qua như một thanh trường kiếm ẩn giấu mũi nhọn.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi cha đọc được cái gì, điện thoại anh đã vang lên ầm ĩ. Hàn Văn Thanh tiếp điện thoại, nghe báo cáo từ bên kia xong chỉ liên tục ừ vài tiếng, mặt không biến sắc lấy một lần. Trò chuyện kết thúc, anh chỉ vội vàng chào cha mẹ rồi đi khỏi nhà.

"Nè nè, còn ăn sáng..." Mẹ Hàn chưa kịp nói hết câu thì anh đã khuất bóng. Bà chỉ đành thở dài lẩm bẩm. "Tốt xấu gì cũng nên đem theo chứ." Rồi đặt đĩa xuống bên cạnh chồng.

"Ban nãy ông ồ cái gì vậy?" Bà ngồi xuống đối diện ông, tò mò hỏi.

Cha Hàn xếp gọn lại tờ báo đặt qua một bên, tháo cặp kính lão xuống, đưa tay cầm một quả trứng gà từ trong đĩa lên. Ông thong thả gõ rạn lớp vỏ, vừa bóc vừa suy nghĩ một hồi, đoạn nói. "À, hình như bên khu phố mà đồn cảnh sát của Văn Thanh phụ trách có người mất tích."

-o0o-

"Đội trưởng." Hàn Văn Thanh vừa đuổi đến hiện trường vụ án, đội phó Trương Tân Kiệt đã tiến lên đón.

"Có chuyện gì?" Anh sải bước ào ào như gió, nhận lấy bao tay xét nghiệm từ đội phó, mắt nhìn thẳng hỏi.

"Người mất tích tên Lưu Hạo, người địa phương, thuê nhà này." Trương Tân Kiệt đưa hồ sơ đã sớm được điều tra kỹ càng cho Hàn Văn Thanh, ngoài miệng vẫn là nói sơ qua một lần. "Ba ngày trước chủ nhà có đến giục trả tiền thuê, nhưng sau đó không gặp lại anh ta nữa."

Hàn Văn Thanh gật đầu. Anh biết rõ năng lực điều tra của đội phó, vì vậy kết quả này hoàn toàn có thể tin được.

Đang lúc anh suy tính có thể làm gì để tiết kiệm thời gian, một bóng người từ trong phòng chạy ra, cung kính gọi một tiếng "Đội trưởng" rồi bắt đầu báo cáo tình hình.

"Chúng tôi đã tìm thấy ví tiền, thẻ căn cước, quần áo và đồ dùng hằng ngày trong nhà của người mất tích." Trương Giai Lạc nói một hơi. "Trước mắt có thể loại bỏ khả năng bỏ nhà ra đi."

Trong lúc nói chuyện, Hàn Văn Thanh cũng đã quan sát căn nhà một phen. Bố trí phổ thông một phòng khách hai phòng ngủ, sạch sẽ, gọn gàng, tràn đầy sự sống như lời Trương Giai Lạc nói.

Giống như chính cảnh sát bọn họ mới là người xâm nhập trái phép vậy.

Hàn Văn Thanh mang đồ bọc giày vào, đóng cửa lại, bước vào căn phòng nhỏ thoạt nhìn vô hại.

Ngay tức khắc, anh chợt cảm thấy như có những đôi mắt đang nhìn xoáy vào mình. Cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, xông lên tới óc, khiến cả người anh rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Có điều cảm giác ấy biến mất sau một cái chớp mắt, giống như chỉ là ảo giác thoáng qua.

Nhưng lại có một luồng khí âm lạnh lẽo luồn vào, mang lại cho căn phòng nhỏ ấm áp này một sự quỷ dị không nói nên lời.

Không biết vì sao, Hàn Văn Thanh nghiêm mặt vuốt dọc cánh tay đang nổi da gà, vẻ mặt hiện ra nét nghi hoặc.

Không biết vì sao, ở giữa bầu không khí âm hàn này, anh lại cảm nhận được một tia cố chấp, bi thương và ai oán.

Nhíu mày, anh bước vào phòng ngủ của người mất tích.

Đồ vật trong phòng vẫn bày biện chỉnh tề, trên giường có một cái chăn, giống như chủ nhân căn phòng chỉ đứng dậy ra ngoài một lát rồi sẽ về ngủ tiếp vậy.

Quá kỳ lạ.

Hàn Văn Thanh nghĩ.

Không mang theo tiền mặt lẫn thẻ căn cước, phòng ốc gọn gàng sạch sẽ như vẫn có người ở.

Anh trầm ngâm trong chốc lát, đoạn lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Bên kia lập tức bắt máy. "Hàn đội."

"Kỳ Anh, lập tức báo cho Lâm Kính Ngôn và Bạch Ngôn Phi đi kiểm tra máy quay an ninh gần nhà Lưu Hạo." Hàn Văn Thanh một bên phân phó, một bên bắt tay vào kiểm tra phòng ở của Lưu Hạo.

Tống Kỳ Anh lĩnh mệnh, chạy đi tìm tiền bối.

Hàn Văn Thanh bắt đầu lục soát.

Phòng này thật sự rất bình thường: một giường, một tủ sách, một tủ quần áo, một cái bàn. Trong ngăn kéo là linh ta linh tinh các loại văn kiện và vật dụng nhỏ. Hàn Văn Thanh rút ra mấy tờ giấy, phát hiện đây là việc ở công ty của chủ phòng.

Anh thả văn kiện vào lại ngăn kéo, vô tình liếc mắt, bị một cái hộp đặt trên bàn hấp dẫn.

Chiếc hộp vuông vức, trên có khắc hoa văn người Hồi cổ xưa, bên mép nạm vàng, tôn quý mà ưu nhã.

Hàn Văn Thanh mở hộp ra, ánh mắt lập tức đông lại.

Một luồng khí xác xơ tiêu điều ùa ra, mang theo hương vị của cát vàng bất tận, sa mạc hùng vĩ.

Nằm trong hộp, là một khối hổ phù.

Anh nhận ra vật này! Trong đầu Hàn Văn Thanh vang lên một tiếng, có thứ gì đó lóe mà qua, không thể bắt kịp.

Một khắc hoảng hốt qua đi, anh lấy lại tinh thần, đè xuống nghi vấn trong lòng, dè dặt đóng chiếc hộp lại, đoạn đi ra khỏi nhà Lưu Hạo.

Cẩn thận đưa hộp gỗ cho đồng nghiệp xong, Hàn Văn Thanh lần nữa quan sát căn phòng nhỏ.

Vào giờ phút này, khu dân cư bình thường trong mắt anh lại bắt đầu biến ảo khó lường.

Đang mải mê suy tư, anh chợt nghe tiếng đồng nghiệp hô to sau lưng. "Ê, anh kia! Chỗ này là hiện trường vụ án, không được lại gần!"

Còn có người đi ngang qua sao?

Hàn Văn Thanh quay đầu lại.

Sau đó ngẩn ra.

Trong bóng tối của tòa cao ốc gần đó đổ xuống, có một người thanh niên đang đứng. Hắn mặc quần áo đơn bạc, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn anh. Đôi mắt đen kia thâm thúy, sâu không thấy đáy, lại như có ánh sáng tản ra, chiếu đến trên người Hàn Văn Thanh.

Đoạn, thanh niên kia lại hờ hững rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc. Khói xanh lượn lờ dâng lên, tạo thành một lớp màng mỏng ngăn cách hai người.

Sau đó, thanh niên bị đồng nghiệp của anh đuổi đi.

Vào lúc người kia xoay người, Hàn Văn Thanh qua lớp khói mù thấy môi hắn khẽ động đậy, như đang nói gì đó.

Đáng tiếc, không nghe rõ, cũng không thấy rõ.

-o0o-

Hàn Văn Thanh cảm thấy hôm nay chắc bị quỷ ám rồi, bằng không sao cứ luôn cảm thấy cái gì đó kỳ kỳ quái quái.

Lại có đồng nghiệp đến báo cáo, anh cũng chỉ ném chúng ra sau đầu, tiếp tục thảo luận với người khác.

Trực ban đến trưa, nhóm cảnh sát mới có thời gian nghỉ xả hơi.

Tìm chứng cứ điều tra luôn là khâu khó giải thích nhất trong quy trình phá án, huống chi vụ lần này nhìn kiểu nào cũng thấy nó rất quỷ dị.

Phiền thật đấy. Hàn Văn Thanh thở dài.

Niêm phong hiện trường, anh lên tiếng chào mấy đồng nghiệp khác đang lục tục thu dọn đồ đạc, sau đó một mình đi ra đường cái, đến tiệm cơn nhỏ ngày thường vẫn là khách quen.

Trong nháy mắt bước vào cửa, anh liền bắt gặp người thanh niên ban sáng. Hắn cũng ngồi trong quán, chống cằm nhìn dòng người đến đến đi đi bên ngoài. Dường như phát giác ra ánh mắt Hàn Văn Thanh, hắn quay đầu nhìn về phía anh, lại còn vô cùng tự nhiên đưa tay lên ngoắc ngoắc, cười đến là rực rỡ.

... Tôi có quen cậu à? Hàn Văn Thanh mờ mịt.

Phục vụ tại quán lại cho rằng hai người đi chung, vì vậy mang theo nụ cười khéo léo dẫn anh đến bàn của người thanh niên.

...

Lúc này mà bỏ đi thì bất lịch sự quá, vì vậy Hàn Văn Thanh cũng chỉ còn cách ngồi đối diện hắn.

Thanh niên vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, nhìn anh ngồi xuống, trên mặt lộ ra nét cười lười biếng.

Hàn Văn Thanh là cảnh sát, chướng mắt nhất là bộ dạng lười nhác của kẻ khác, nhất là cái tư thế như bãi bùn nhão trên ghế của người anh đang đối mặt, khiến anh chỉ muốn xách cổ áo bắt hắn ngồi thẳng lại.

Tướng ngồi bê bối. Anh thầm nhủ trong lòng, khẽ cau mày. "Dập thuốc."

Thanh niên ngẩn người. Hàn Văn Thanh liền đưa tay ra, gõ gõ lên gạt tàn đặt trên bàn.

Người kia rướn cổ lên nhìn một chút, đoạn thở dài tiếc nuối, dập tắt thuốc. "Đầu năm nay hút thuốc thôi cũng không xong."

"Hút thuốc có hại." Hàn Văn Thanh nhàn nhạt đáp.

Thanh niên bĩu môi, bộ dạng đời này không yêu thương gì nữa nằm dài trên bàn, thật sự biến mình thành một cục bùn.

Hàn Văn Thanh nhịn hết nổi, đưa tay nắm lấy hắn. "Ngồi dậy."

Người nọ bị anh xách lên cũng không giận gì, nụ cười trên mặt lại càng sâu. "Lão Hàn à, sao anh cứ cứng nhắc như vậy hoài, chán chết được."

Hàn Văn Thanh hơi ngẩng ra, nắm tay lơi lỏng. Thanh niên như con cá chạch lẩn khỏi tay anh, híp mắt cười cười.

"Tôi không quen cậu, sao cậu lại biết tôi họ Hàn?" Anh thu tay về, lãnh đạm hỏi.

Thanh niên kia rung đùi đắc ý ngâm nga gì đó, thấy Hàn Văn Thanh nhíu mày mới rướn người về trước, thần thần bí bí nói. "Muốn biết không?"

Hàn Văn Thanh bất động nhìn hắn.

"Muốn biết..." Thanh niên cong môi cười giảo hoạt. "Thì năn nỉ tui đi."

Hàn Văn Thanh mặt không biến sắc, đưa tay ra đặt lên đỉnh đầu hắn, rồi dùng sức ấn mạnh xuống.

"Óa óa óa óa lão Hàn anh mưu sát người!!" Thanh niên lập tức giương nanh múa vuốt gào khóc. "Đây là hành vi bạo lực cưỡng ép!"

Hàn Văn Thanh nghe xong, từ đáy mắt tràn ra ý cười chính anh cũng không phát hiện, ngoài miệng lại lạnh lùng nói. "Từ chối không cung cấp thông tin, có quyền dụng hình."

Thanh niên trợn mắt ngẩng đầu nhìn anh, khiến anh một phen rung động chẳng biết vì sao, đoạn hắn chui ra khỏi ma chưởng.

"Lão Hàn, anh ra tay ác lắm." Hắn bĩu môi nói.

Hàn Văn Thanh nhìn cái đầu đã biến thành tổ quạ của hắn cũng biết mình có chút quá phận. Anh thở dài, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán hắn lên.

Người kia lại trố mắt nhìn anh, sau đó im lặng.

Hàn Văn Thanh thu tay về. Thanh niên liền tựa lưng vào ghế, rút ra điếu thuốc cầm trên tay chơi, thờ ơ nói. "Tính ra đó."

Gì?

Hàn Văn Thanh đực mặt ra.

Cosplay thầy bói dạo là sao đây?

"À phải." Thanh niên đột nhiên nhớ đến gì đó, liền nghiêng đầu cười cười. "Vụ án hôm nay anh nhận, thu tay càng sớm càng tốt ha."

"Có ý gì?" Hàn Văn Thanh nheo mắt, khí chất lạnh lùng bộc phát, cộng với nét mặt nghiêm túc càng khiến người khác không dám đến gần.

Thanh niên lại như không bị ảnh hưởng, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ vai anh, sau đó bị anh hất đi.

Hắn lơ đễnh nhún vai. "Chuyện này các anh không nhúng tay vào được đâu."

"Chuyện này cậu cũng tính ra?" Anh lạnh lùng hỏi lại.

Thanh niên cười cười không nói gì.

Hàn Văn Thanh nhìn xoáy vào hắn, cuối cùng đứng dậy, không nói lời nào rời khỏi tiệm ăn.

Thanh niên vẫn mỉm cười, đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh biến mất sau khúc quanh.

Sau đó, có một người đến ngồi vào vị trí Hàn Văn Thanh vừa rời đi..

"Nghe lỏm à?" Thanh niên chậm rãi đưa mắt nhìn sang người mới tới, chậm rãi nói. "Cái tật mãi không sửa nhỉ, Mắt to."

"Diệp tiền bối." Người kia thở dài. "Tôi tên Vương Kiệt Hi, không phải Mắt to. Thói quen này của anh cũng không thay đổi chút nào."

Diệp Tu đưa điếu thuốc trên tay vào miệng ngậm, đang định châm lửa thì như sực nhớ ra gì đó, lắc đầu lấy nó xuống.

"Ban nãy chính là Hàn Văn Thanh tiền bối?" Vương Kiệt Hi mở miệng.

Diệp Tu nhìn điếu thuốc kẹp giữa những đầu ngón tay, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt ngúm. Im lặng hồi lâu, hắn nhàn nhạt nói. "Đúng vậy."

"Dù anh ta không biết gì hết?"

"Không biết là đúng." Diệp Tu hít sâu một hơi, khóe miệng chậm rãi cong lên. "Vốn cũng không muốn để ổng biết."

Vương Kiệt Hi chỉ yên lặng nhìn người đối diện, cuối cùng vươn tay ra đặt một khối lệnh bài lên bàn, ngón tay đè lên nó, hỏi Diệp Tu. "Anh đã suy nghĩ kỹ?"

"Mắt to, mấy năm không gặp cậu lại thành cái dạng này à." Diệp Tu cười cười, nhưng trong mắt là hàn quang mãnh liệt như mũi kiếm ra khỏi vỏ.

"Nếu tiếp nhận lệnh bài này, anh không thể quay đầu được nữa." Vương Kiệt Hi vẫn bình tĩnh nói. "Còn Hàn tiền bối..."

"Không ngờ cậu cũng có lúc nhiều chuyện." Ánh mắt Diệp Tu lóe lên, đoạn thở dài một tiếng. "Dù sao cũng không còn cách khác.

Chuyện này, cuối cùng phải do anh kết thúc."

Vương Kiệt Hi không nhiều lời nữa, đẩy lệnh bài sang cho Diệp Tu.

"Cảm ơn nhé, Mắt to." Hắn thu lệnh bài, cất đi. Sau đó đứng dậy, vỗ vỗ ống quần, chậm rãi rời khỏi quán.

Vương Kiệt Hi ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, cuối cùng cũng chỉ thở dài.

Anh đưa tay lấy một cây kim ra từ trong vạt áo, đặt nó lên bàn gảy nhẹ, miệng lầm rầm một câu không rõ nghĩa. Tức thì, cây kim kia như có bàn tay vô hình điều khiển, tự ở trên bàn thay đổi vị trí, cuối cùng ngừng lại.

Vương Kiệt Hi cẩn thận quan sát nó một quen, sau đó trong lòng đã định, thu kim lại, rời đi.

-o0o-

Hàn Văn Thanh sải bước về lại hiện trường vụ án, trong lòng luôn có một cảm giác uất ức nuốt không trôi.

Người nọ làm vậy chỉ để đùa giỡn anh sao?

Những câu cảnh cáo kia là gì? Xem thường nhau à?

Càng nghĩ càng thấy quạu, mặt anh càng đen, người đi đường nhìn thấy liền lui xa tám thước, nhường cho anh cả một lối đi riêng.

Anh không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, cũng không biết vì sao mà hơn cả giận...

Lại cảm thấy chút mừng rỡ.

Bị bệnh à? Hàn Văn Thanh cốc đầu mình một cái, nhưng bóng người ấy vẫn hằn bóng trong óc anh.

Anh chợt nhớ tới hình ảnh sáng nay, thanh niên kia đứng bên ngoài khu nhà cho thuê.

Khi đó anh chỉ cảm thấy ánh mắt người này thật sáng, bây giờ ngẫm lại, còn có thể nhìn ra mấy phần hoài niệm và vui sướng đè nặng nơi đáy mắt.

Dáng người lẩn khuất trong bóng râm đó, đột nhiên nhập vào làm một với hình bóng trong giấc mộng của anh.

Lòng đau như cắt.

Một giây sau, Hàn Văn Thanh lại nhớ đến tư thế ủ rũ gục xuống bàn của người nọ, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.

Đến khi dừng lại trước khu nhà, anh bỗng nhiên sực nhớ.

Quên hỏi tên hắn rồi.

-o0o-

Vụ án lâm vào bế tắc.

Nguyên nhân rất đơn giản: nhóm Lâm Kính Ngôn đã lật đi lật lại băng ghi hình khu phố suốt ba ngày liền, vẫn không tìm thấy bóng dáng Lưu Hạo.

Mà hàng xóm xung quanh khi được hỏi đến đều lắc đầu, nói không thấy Lưu Hạo ra ngoài.

Một người đàn ông chưa bao giờ ra khỏi nhà thì làm sao có thể biến mất?

Đồng hồ đã điểm nửa đêm, Hàn Văn Thanh vẫn chìm trong vụ án ngập sương mù này. Kỳ lạ thay, trong đầu anh đột nhiên vang lên lời nói của người kia: "Chuyện này các anh không nhúng tay vào được."

Chậc, sao lại nghĩ đến hắn cơ chứ.

Hàn Văn Thanh phiền não một phen, khi tỉnh hồn thì đã đứng trước cửa nhà Lưu Hạo.

Càng muốn quên đi lời người kia, trong đáy lòng lại càng đồng ý với những gì hắn nói.

Án mất tích này, làm sao cũng không tìm ra được tung tích.

Hàn Văn Thanh thở dài, đang định trở về nhà, chợt đảo mắt thấy một bóng người lóe lên.

Anh dừng lại, trong lòng nảy ra một dự cảm, nhìn bóng đêm xung quanh, đoạn khom người chui qua dải dây ngăn cách, tiến vào căn nhà.

-o0o-

Diệp Tu đảo mắt nhìn quanh nhà Lưu Hạo, sắc mặt vô cùng phức tạp, sau đó mở miệng. "Người kia đâu?"

Bốn bề im lặng, chợt có một giọng nói khàn khàn bốc lên từ không trung. "Diệp tướng quân, ngài đừng nên dây vào."

"Cũng không được." Diệp Tu cười, tay chạm vào lệnh bài đặt trong túi áo, biếng nhác tựa vào cánh cửa. "Các ngươi tốt xấu gì cũng là bộ hạ của ta. Nào có chuyện tướng quân thấy bộ hạ làm sai lại còn không can thiệp."

"Chẳng lẽ tướng quân đã quên Lưu tể tướng hãm hại chúng ta ra sao ư?" Âm thanh khàn khàn kia không giấu được sát khí. "Huống chi còn có Diệp tướng quân ngài và Hàn tướng quân..."

"Vân Hòa." Diệp Tu lên tiếng.

Âm thanh khàn khàn kia không cam lòng im lặng.

"Chuyện giữa hắn và ta tạm thời không đề cập tới, nhưng hiện giờ hắn không phải tể tướng, chỉ là một quản lý bình thường mà thôi." Thanh âm Diệp Tu trở nên nghiêm trọng. "Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên?"

"Dù là ở thời đại này, hắn vẫn là hạng ngồi không ăn bám, lòng tham không đáy. Công ty đó sớm muộn gì cũng bị hắn đào rỗng ruột. Vốn đáng chết..."

"Thì cũng không liên quan đến các ngươi." Diệp Tu lạnh lùng nói. "Hắn sẽ bị trừng trị, nhưng không phải bởi các ngươi.

"Nếu các ngươi vẫn không biết quay đầu, vậy thì đừng trách ta đến tiễn một đoạn."

Âm thanh khàn đặc kia cười lên khùng khục, ở nơi đêm khuya lạnh lẽo càng khiến người sởn tóc gáy. "Bọn ta tôn ngài làm tướng quân, kính ngài một phần. Nhưng nếu ngài cố ý nhúng tay, chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

Gió lớn nổi lên, trong mơ hồ hiện ra một cái bóng từ nơi âm u.

"Bọn ta đã chờ đợi trăm năm, không thể bị ngài quấy rầy, để tất cả đổ sông đổ biển."

Câu nói vừa dứt, luồng khí âm hàn liền cuốn thành một cơn xoáy nhào ra khỏi cửa sổ, như khói đen từ từ bay xa.

Diệp Tu chép miệng một tiếng, gãi gãi đầu, chân đặt lên bệ cửa sổ muốn đuổi theo, đột nhiên ngừng lại.

Hắn giật mình, từ từ quay đầu lại phía ngoài cửa mà nói. "Anh đến rồi?"

Yên lặng hồi lâu, một bóng người xuất hiện từ màn đêm đen nhánh.

"Đêm hôm khuya khoắt anh còn đến đây làm gì?" Diệp Tu bất động thanh sắc giấu đi lệnh bài trong tay, híp mắt cười hỏi.

"Lời này hẳn là tôi nên hỏi cậu mới phải." Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói. "Không phận sự miễn xâm nhập hiện trường. Theo quy định, tôi có thể bắt giam cậu để thẩm vấn."

"Đừng khách khí vậy chứ." Diệp Tu dứt khoát ngồi xuống bệ cửa sổ, một chân giẫm lên, một chân hạ xuống đất, tùy ý đung đưa. Sau lưng hắn là đêm đen trăng sáng sao thưa, tiêu sái không để đâu cho hết.

Hàn Văn Thanh im lặng nhìn gò má tuấn tú của hắn dưới ánh trăng, đột nhiên mở miệng. "Tôi và cậu, là loại quan hệ gì?"

Diệp Tu suýt nữa lọt cửa sổ.

Hắn lấy tay bấu lại khung cửa, nghiêng đầu nhìn người đang định xông lên đỡ hắn, trong giọng nói là sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có. "Anh nghe được gì rồi?"

Hàn Văn Thanh lúng túng dời tầm mắt đi, ho khan. "Nghe tất."

Trước đây anh còn xem người này như mấy tay bói dạo mà xem thường, nhưng hôm nay tận mục sở thị màn vừa rồi, tam quan của anh đều muốn đổi.

Diệp Tu hơi rung động trong lòng, trên mặt lại không lộ vẻ, cười lên vô cùng thiếu đánh. "Vì sao lại nghĩ Hàn tướng quân kia là anh?"

Hàn Văn Thanh hơi ngừng lại, còn chưa mở miệng đã bị hắn cắt ngang. "Về phần anh, tui đã nói là tui tính ra mà."

Hàn Văn Thanh hơi hé miệng, nhìn Diệp Tu tuy mặt mang nét cười nhưng đáy mắt lại lạnh lùng hời hợt, lời đã lên đến đầu lưỡi lại không cách nào thốt ra.

Anh hít một hơi thật sâu, lại trở về bộ dạng nghiêm túc của cảnh sát Hàn, lui về sau một bước, nhàn nhạt nói. "Chuyện tối nay tôi không truy cứu, chỉ cần cậu đừng tiếp tục gây rắc rối nữa."

Diệp Tu làm bộ làm tịch chắp tay với anh. "Vậy thì tạ ơn cảnh sát đại nhân."

Hàn Văn Thanh bị hắn trêu cho cứng ngắc, nhất thời không biết phải làm sao. Anh nhìn người nọ đu đưa trên bệ cửa sổ muốn nhảy xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi lớn. "Cậu còn chưa cho tôi biết tên."

Diệp Tu dừng lại, hơi cười cười, thanh âm theo gió đêm truyền vào tai Hàn Văn Thanh. Đoạn hắn tung người nhảy một cái, biến mất.

Hàn Văn Thanh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nghiền ngẫm cái tên như vô cùng quen thuộc này, chân mày vô thức nhíu chặt.

"Diệp Tu... sao?"

-o0o-

"Nói đi! Mày là ai! Mày muốn gì!"

Lưu Hạo đã sớm không còn dáng vẻ đạo mạo như trước, hai mắt hắn đỏ ngầu tia máu, áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù như kẻ ăn lông ở lỗ, từng cụm từng cụm dán trên da đầu.

Gã sắp điên rồi.

Không gian mập mờ hư ảo, sương mù đen đặc, giọng nói ác ý nỉ non bên tai những lời nguyền rủa như con ruồi đuổi mãi không đi, mùi máu tanh tưởi nồng nặc khiến gã muốn ngất xỉu.

Một cái bóng màu đen trườn lên đứng trước mặt gã, thân thể là màn sương hư ảo không định hình, chỉ có đôi mắt đỏ hẹp dài làm người phải phải chú ý.

Tàn nhẫn, oán hận, hung ác, sát ý ngập tràn. Tất cả như lưỡi đao đâm xoáy vào Lưu Hạo.

Từ phần đầu của bóng người nứt ra một cái lỗ, như cái miệng trống rỗng hé ra cười, thanh âm khàn đặc vang lên trong không khí khiến người rợn tóc gáy.

"Nợ máu trả máu." Nó cười gằn.

Màn sương bao vây Lưu Hạo bắt đầu trở nên dày đặc.

"Nợ máu trả máu..."

"Lưu đại nhân, có còn nhớ chúng ta không?"

Hai chân Lưu Hạo run cầm cập, cuối cùng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất. Gã bị dọa cho thần trí không rõ, chỉ hàm hồ kêu khóc. "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi... Không phải tôi..."

Màn sương dày từng tấc từng tấc cao lên, giống như một bức tường, ùn ùn kéo tới chỗ Lưu Hạo.

"Chúng ta khổ quá, Lưu đại nhân..."

"Lưu đại nhân, chính là ngươi ép chúng ta..."

Chúng nó rốt rít kêu than, dòng máu đỏ tươi như suối chảy tràn lan trên nền xi măng. Ở màn đêm này, một màn giết hại tàn khốc sắp xảy ra.

"Các ngươi thật là..." Bỗng từ xa truyền tới một tiếng than khẽ, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Diệp Tu đứng cách đó không xa, nhìn thấy Lưu Hạo bị vây trong khói đen trùng trùng, thần sắc phức tạp.

"Dù là vậy..." Kẻ đầu lĩnh nhìn Diệp Tu qua màn sương mù mịt. "Tướng quân, ngài vẫn muốn cứu hắn sao?"

Diệp Tu không nói gì, chỉ giơ lên một tấm lệnh bài.

Lệnh bài kia bất ngờ tỏa ra luồng sáng trắng dìu dịu, chậm rãi lan về phía vong hồn.

Một vong hồn bị ánh sáng trắng chạm phải, lập tức hét thảm một tiếng, sau đó hóa thành làn khói trắng, bị lệnh bài hút vào.

"Cái này, cái này là..." Sợ hãi thấm ra từ giọng nói Vân Hòa. Nó nhìn về phía Diệp Tu, hung ác nói. "Diệp tướng quân, ngài lại..."

"Ngài dùng Độ hồn lệnh đối phó chúng ta! Sao ngài dám!"

"Người đã mất, vốn nên trở về. Làm oan hồn, thì nên siêu độ." Diệp Tu hờ hững. "Các ngươi vốn không nên ở lại nơi này, lại càng không nên giết người kiếp này."

"Là hắn hại chết chúng ta!" Vân Hòa lạc giọng hét lên. "Vợ con già trẻ, con cháu gia tộc, thậm chí cả thiên hạ!"

"Tướng quân, chẳng lẽ ngài đã quên?! Ngài và Hàn Văn Thanh tướng quân, không phải cũng bị thứ nịnh thần này chia rẽ sao!"

"Đủ rồi!" Diệp Tu quát lên, thanh âm như sấm xuân. "Kiếp trước không phải lý do để các ngươi hại người."

"Ta biết, các ngươi trở thành như vậy, ta cũng có lỗi." Hắn than nhẹ. "Ta đến quá muộn."

Ánh mắt hắn lại trở nên ôn hòa, nhìn về phía vong hồn. "Cho nên bây giờ ta đến...

"Đến để chuộc tội."

"Diệp Tu." Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng hắn.

Diệp Tu run rẩy.

Hắn quay đầu nhìn lại. Hàn Văn Thanh đứng cách đó không xa.

"Sao anh lại đến..." Diệp Tu nhìn anh một phen, sau đó bỗng nhiên choáng váng.

Ánh mắt kia... ánh mắt kia...

Hắn ngừng đi một hồi lâu, đoạn khàn khàn thốt lên. "... Hàn Văn Thanh?"

Người kia cũng nhìn hắn.

Ánh mắt thâm trầm.

Lại triền miên biết bao.

"Là ta." Anh nói.

Diệp Tu lại run lên, cuối cùng thấp giọng cười. "Sao ngươi lại đến?"

"Độ hồn lệnh." Hàn Văn Thanh nhàn nhạt đáp.

Diệp Tu nhìn lệnh bài đang phát sáng trong tay, thở dài. "Thành do Hồn lệnh, bại cũng do Hồn lệnh."

"Ngươi muốn làm gì?" Hàn Văn Thanh cau mày, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. "Ngươi về đây trước rồi nói."

Thế nhưng Diệp Tu lại lắc đầu.

"Trễ rồi."

Từng vong hồn bị hút vào Độ hồn lệnh, ánh sáng trắng càng lúc càng sáng rỡ, sau đó lan đến cánh tay Diệp Tu.

Vân Hòa cuối cùng cũng ngộ ra ý đồ của hắn. Mắt nó long lên, thét dài một tiếng, dẫn theo vong hồn đánh về phía Diệp Tu. "Ngươi muốn cá chết lưới rách sao! Vậy thì chúng ta đánh một trận, xem ai có thể trụ lại đến cùng!"

Diệp Tu nhe răng cười. "Ngươi nghĩ ông đây là ai mà cho ngươi cơ hội đó hả?"

Hắn niết lệnh bài một cái. Luồng sáng trắng lập tức lan ra toàn thân hắn. Đoạn hắn chậm rãi, bình tĩnh cất từng bước về phía bộ hạ cũ của mình.

"Diệp Tu!" Hàn Văn Thanh nóng nảy quát to, vươn tay muốn kéo Diệp Tu lại. Thế nhưng ở cách hắn vài bước, anh bị buộc phải dừng lại, không thể nào tiến lên được nữa.

Anh nhìn Diệp Tu cả người tắm trong quầng sáng trắng, cùng với biển vong linh đông nghịt trước mặt, bỗng nhiên ngộ ra.

Bên kia là thế giới người chết.

Người sống không thể bước vào.

Hốc mắt anh cày xè, im lặng kêu tên người nọ.

Đó là tri kỷ của anh, đồng đội của anh, là người tướng sĩ đã từng cùng anh trấn thủ giang sơn.

Là người yêu anh cầu mà không được, mãi chịu kiếp âm dương xa cách.

Diệp Tu cuối cùng cũng chạm trán biển vong linh. Trong chớp mắt, ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, Hàn Văn Thanh buộc phải nhắm mắt lại.

Đến khi nó biến mất, anh mở mắt ra, phía trước đã không còn bóng người nào. Không có Diệp Tu, không có vong linh. Tất cả đều đã biến mất.

Lệnh bài kia không còn tỏa sáng, nặng nề rơi phịch xuống đất.

Hàn Văn Thanh kinh ngạc nhìn nó, bước về trước.

Cử động được rồi.

Anh im lặng đứng trước lệnh bài, đầu óc trống rỗng.

Đoạn anh từ từ ngồi xổm xuống, run rẩy nhặt lệnh bài vào tay.

"Diệp Tu..."

Anh nhớ ra rồi, khi họ chạm mặt ở hiện trường vụ án, Diệp Tu đã nói gì.

Hắn nói. "Tôi trở lại rồi đây."

Mà bây giờ thì sao? Cậu lại ở nơi nào?

Hàn Văn Thanh lặng lẽ ngồi đó, hai mắt đỏ ửng, cố chấp nhìn chằm chặp lệnh bài như thể làm vậy có thể đưa Diệp Tu trở lại.

Sau lưng anh, một tiếng than vang lên.

Hàn Văn Thanh bất ngơ quay đầu, đã thấy một người đứng đó.

Hai mắt một to một nhỏ, rất dễ phân biệt.

Anh lập tức nhớ ra, đây là tay thầy bói từng theo bên người Diệp Tu. "Là cậu."

Vương Kiệt Hi lại không bất ngờ. "Anh ta một mực không muốn để ngài nhớ lại, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi."

Hàn Văn Thanh mặt không biến sắc, ánh mắt đã chết lặng, chỉ khi nghe tin liên quan đến Diệp Tu mới hơi chập chờn.

"Diệp tiền bối làm như vậy, bởi vì bọn họ sau khi giải quyết oán niệm với Lưu Hạo xong sẽ đến tìm ngài."

"Năm ấy khi Diệp tiền bối xuất chinh, Lưu Hạo hãm hại đẩy ngài vào chỗ chết. Diệp tiền bối giấu bộ hạ tin tức này cho đến lúc chết, vì không muốn lòng quân dao động, tạo ra giả tưởng ngài sẽ đến tiếp viện."

"Nhưng ta không đến, bọn họ toàn bộ tử trận." Hàn Văn Thanh lãnh đạm tiếp lời.

"Vì vậy, bộ hạ của anh ta sẽ cho rằng ngài thấy chết mà không cứu." Vương Kiệt Hi tiến lên, rút lệnh bài khỏi tay Hàn Văn Thanh.

"Diệp tiền bối làm thế không phải để cứu Lưu Hạo." Anh vung tay đập vào lệnh bài, nó liền vỡ vụn. "Cuối cùng, chỉ là để cứu ngài."

"Anh ta đã làm được." Vương Kiệt Hi thả lệnh bài vỡ xuống đất, xoay người rời đi, thanh âm thản nhiên truyền lại.

"Sau này phải làm thế nào, ngài tự quyết định."

Tại bãi đất trống, chỉ còn một mình Hàn Văn Thanh.

Anh ngơ ngác tại chỗ, hồi lâu mới đứng dậy, nhặt nhạnh hết tấm lệnh bài nát vụn kia.

Nhìn những mảnh vỡ trong tay, cuối cùng lệ cũng rơi xuống.

"Ta không cần ngươi cứu." Anh nỉ non. "Ta không cần ngươi cứu ta..."

-o0o-

"Cục trưởng!" Tống Kỳ Anh lao vào như một cơn gió.

Hàn Văn Thanh ngồi trong văn phòng nhíu mày một cái, nhàn nhạt lên tiếng. "Từ từ nói."

Mười năm đã qua.

Mười năm, đủ cho anh từ một đội trưởng hình sự nho nhỏ leo đến chức cục trưởng phân cục.

Mọi người vẫn hay vui vẻ truyền tai nhau, rằng trong mười năm đó, vị cục trưởng này ngoài điều tra những vụ án mất tích ra, còn tra ra được một tay tham quan cấp cao trong xí nghiệp nhà nước. Mỗi lần vụ án này được nhắc tới, ai cũng tấm tắc ngợi khen, lòng người thán phục.

Tống Kỳ Anh báo cáo xong, cuối cùng bổ sung. "Cục trưởng, bên ngoài có người muốn gặp anh."

Hàn Văn Thanh ngẩn người. "Gặp anh?"

Ánh mắt anh lướt qua những mảnh gỗ vụn trên bàn, phất tay. "Cho vào đi."

Tống Kỳ Anh dạ một tiếng, lại như gió chạy ra ngoài.

Hàn Văn Thanh lần nữa đưa mắt nhìn gỗ vụn, sau đó cười tự giễu.

Mười năm, cũng không đủ cho anh quên một người.

Mỉa mai biết bao.

Đương lúc xuất thần, anh cảm giác được có người đến trước cửa phòng làm việc.

"Vào đi..." Anh không nhấc mắt lên, chỉ nhàn nhạt mở miệng. Thế nhưng lời còn chưa dứt, đã bị một người cắt ngang. "Lão Hàn, làm cục trưởng ra dáng ghê ha."

Hàn Văn Thanh lập tức nhìn lên người ngoài cửa.

Hắn, vẫn là nụ cười thiếu đánh, vẫn là dáng đứng buông tuồng, miễn cưỡng tựa vào cạnh cửa, khiến người khác có xúc động muốn xách cổ áo cho hắn đứng thẳng dậy.

Hàn Văn Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Tu.

Hắn lại đến gần anh, tí tởn vẫy tay. "Không phải chứ, mới có mấy năm đã không nhận ra tui- Ấy!"

Hàn Văn Thanh giống như con báo vồ tới, chộp lấy Diệp Tu ấn hắn lên bàn làm việc. Chấn động kịch liệt khiến giá bút trên bàn rơi xuống, để lộ mảnh gỗ vụn phía sau.

Nụ cười trên mặt Diệp Tu chậm rãi thu lại. Hắn than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu, chóp mũi chạm vào với anh, nỉ non. "Tôi về rồi đây."

Hàn Văn Thanh nhìn hắn thật lâu, cuối cùng cuối xuống ngậm lấy đôi môi kia.

Mười năm, quả thật quá dài.

May mắn là, dù có phải chờ đợi gian nan vất vả ra sao, hôm nay khúc mắc đã giải, hai tâm hồn yêu nhau hai kiếp, cuối cùng cũng về lại bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hd#tcct