Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản - Tui yêu anh tới nỗi mèo cũng thành tinh rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 阿愁 

Link: http://achou1127.lofter.com/post/1e326630_10fd9b9b


1.

Diệp Tu có nuôi một con mèo.

Là cái loại mèo lông đen tuyền, dáng siêu bự, tính siêu chảnh.

Chính ánh mắt cao ngạo sắc bén đó đã khiến Diệp Tu quyết tâm rước nó về.

Hắn gọi nó Tiểu Hàn.

Tắm cho quàng thượng xong, Diệp Tu ôm cái gối nhỏ in hình Hưng Hân vào lòng, lẩm bẩm.

"Tiểu Hàn à, con giống lão Hàn thiệt đó."

2.

Hàn Văn Thanh đang chỉ dạy Tống Kỳ Anh huấn luyện đột nhiên sửng sốt. Vừa nãy trong đầu anh rõ ràng vang lên tiếng Diệp Tu.

"Tiểu Hàn à, con giống lão Hàn thiệt đó."

Cái gì, Diệp Tu lén mình nuôi con?

Anh yên lặng gõ rụng mấy chữ "Tiểu Hàn, mi giống Đại Hàn thiệt đó" trong đầu đi.

3.

Sau ngày đó, Diệp Tu bắt đầu phát triển kỹ năng độc thoại với mèo, mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu không ngừng nghỉ, làm cho Hàn Văn Thanh mỗi ngày cũng phải nghe không ngừng nghỉ.

Chỉ qua mấy hôm, sắc mặt anh kém hẳn.

Trương Tân Kiệt. "Đội trưởng mất ngủ sao?"

Hàn Văn Thanh lắc đầu, đoạn khoanh tay úp mặt xuống bàn ăn.

Ngủ mất.

4.

Đại khái là Diệp Tu nói mớ.

Mà Tiểu Hàn thì ngủ vùi bên cạnh hắn.

Mỗi lần Hàn Văn Thanh thiu thiu sắp ngủ, hắn lại rầm rì mấy câu khiến anh giật mình tỉnh dậy, sau đó im bặt ngủ mất.

Hàn Văn Thanh ở trong lòng ân cần hỏi thăm sức khoẻ mười tám đời tổ tông Diệp Tu, giương mắt nhìn trần nhà đến lúc buồn ngủ lại.

Ngày cứ như thế mà qua.

5.

Có phải Diệp Tu đang làm hình nộm rơm của anh mà chích kim không?

6.

Dù cũng có lúc giọng hắn nghe đáng yêu thật, lẩm nhẩm hôm nay trời nắng đẹp nha, mà bị tịch thu thuốc lá rồi mệt mỏi quá đi.

Hừ, đáng đời.

7.

Lại qua mấy hôm, Hàn Văn Thanh chịu hết nổi, dứt khoát gọi điện cho Diệp Tu đang nghỉ xả hơi ở Hưng Hân.

Bên kia vừa bắt máy, anh đã đánh phủ đầu.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"A... Ơ? Lão Hàn?"

Thanh âm yếu ớt mềm mềm, rõ ràng là bị đánh thức.

Hàn Văn Thanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Đã 11 giờ rồi còn ngủ nữa?"

"Sao lại không? Tui hoạt động về đêm mà."

Bên kia vọng lại tiếng sột soạt, hẳn là đang mặc quần áo.

Hàn Văn Thanh đợi một hồi. "Diệp Tu, cậu nói rõ cho tôi rốt cuộc đang làm gì?"

Diệp Tu mờ mịt. "Có làm gì đâu..."

"Không làm gì?" Hàn Văn Thanh bị hắn chọc giận đến cười gằn. "Tiểu Hàn, tên quá đáng Nguỵ Sâm lại cướp thuốc lá của ba, Diệp Thu ở nhà cũng không cho..."

"Dừng dừng dừng!" Bên kia rõ ràng không ngờ tới chuyện này. "Tui nói chuyện với Tiểu Hàn mà sao anh biết được?!"

Nhảy thẳng vào đầu tôi thì làm sao không biết cho được? Hàn Văn Thanh oán thầm, sau đó hỏi.

"Tiểu Hàn là ai? Con cậu?"

"Gì? Tui có con hồi nào?" Diệp Tu cả kinh, sau đó nghe giọng Tô Mộc Tranh hô lên. "Cái gì, Diệp Tu anh có con hồi nào?"

"Hả?"

Hai bên náo loạn một hồi, Diệp Tu mới giải thích. "Tiểu Hàn hả, là mèo tui nuôi..."

Mèo cậu nuôi tên Tiểu Hàn...

Hàn Văn Thanh hít sâu một hơi. "Tất cả những gì cậu nói với nó đều truyền vào đầu tôi, nói mớ cũng nghe được. Cho nên sau này để nó xa xa một chút, mấy hôm nay tôi không ngủ nghê được gì cả."

Bẵng đi một hồi, đầu bên kia truyền ra tiếng Diệp Tu đang nín cười.

Hàn Văn Thanh rất muốn tẩn hắn một trận.

8.

Ngày kế, Hàn Văn Thanh mua vé máy bay đi Hàng Châu.

Sau đó anh phát hiện lúc Diệp Tu nói chuyện với mèo mình cũng có thể đáp lại.

Vì vậy đây là tình cảnh của hai bạn trẻ người ở Hàng Châu người ở Thanh Đảo:

Diệp Tu nói với mèo. "Lão Hàn, trận này Hưng Hân thắng chắc!"

Hàn Văn Thanh át tiếng hắn. "Quán quân là của Bá Đồ!"

9.

Còn đây là mỗi buổi tối:

"Lão Hàn ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

END

Tác giả não động:

"Lão Hàn, kiếp trước có khi anh là thiên thần sa ngã đó."

"Vậy thì cậu là mèo thần sa ngã."

... Hình như có gì đó không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hd#tcct