Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.



Trương Hân x Hứa Dương Ngọc Trác.
OOC!
_____

Vào mỗi buổi sáng, điều hạnh phúc nhất sau khi thức dậy là gì? Đương nhiên là được người yêu làm bữa sáng cho mình ăn rồi!

Ừ thì... nó có thể đúng với một số người thôi. Còn đối với Trương Hân thì lại không, để cho lão bà nhà mình vào bếp thì chả khác nào có một cơn bão lớn ập đến cả. Mọi thứ đều bị phá hoại một cách triệt để.

Hứa Dương Ngọc Trác – vợ nhỏ của cô cái gì cũng có, tài sắc vẹn toàn, tài năng có đủ. Muốn xe có xe muốn nhà có nhà, tiền thì phải nhờ ngân hàng đếm hộ. Nàng ấy có tất cả nhưng lại không có may mắn trong một việc, đó là nấu ăn. Có hơi đau lòng nhưng nó là sự thật.

Mỗi lần Tiểu Miên Dương vào bếp, thì y như rằng hôm đó Trương Hân phải tốn kha khá tiền để sửa chữa lại căn bếp. Vì cừu con nhà cô là chúa hậu đậu, bạ đâu là hư đó.

Vừa mới hôm trước đây thôi, nàng bỗng dưng muốn ăn khoai tây chiên. Mà éo le làm sao hôm đó cô lại có lịch trình không có ở nhà. Một mình Tiểu Miên Dương này vào bếp, rửa khoai cắt khoai may mắn đều rất suôn sẻ, cho tới khi bỏ vào cái nồi chiên không dầu 2 tuần tuổi của cô. Không biết bằng một cách thần tiên nào đó, khi cô vừa mới chở về, bước vào bếp thì phát hiện cái nồi chiên mới mua của mình cách đây không lâu đã bị vỡ mất cái đáy nồi cộng thêm việc nút vặn của cái nồi được cô tìm thấy trong thùng rác cách đó không xa. Ôi trời, sao lại có thể phá phách tới mức này chứ.

Dù sao thì Tiểu Miên Dương kia cũng rất đắc ý, vì biết Trương Hân sẽ không la mình đâu, nên thấy cảnh đó nàng vẫn vô tư nằm ở phòng khách mà đánh game cùng các chị em.

Sau mỗi lần bày ra chiến trường cho người yêu mình dọn thì Hứa Dương cũng cảm thấy có lỗi mấy phần đi, ủy khuất mà nói với Trương Hân "Mình thật sự muốn nấu ăn. Sao thần may mắn mãi không tới với mình thế." Một chiếc cừu con bây giờ yên ổn nằm trong lòng Trương Hân mà nhõng nhẽo.

"Cậu có mình ở đây rồi, lại còn cần thần may mắn làm gì nữa chứ."

Ngày hôm sau, theo như thường lệ thì Trương Hân vẫn sẽ xuống bếp làm bữa sáng cho cả hai. Như trời xui đất khiến làm sao đó, cô lại để cho lão bà nhà mình vào bếp làm buổi sáng, còn mình thì đi pha cà phê cho cả hai.

Có vẻ như hôm nay tiến bộ hơn một chút rồi nè, tỉ lệ hư hại cũng giảm đi đáng kể đó chứ. Cuối cùng thần may mắn cũng tới mà độ nàng rồi. Xem nào sáng nay nàng chỉ mới làm cháy cái đít nồi cơm điện mà Trương Hân mới mua hôm trước, còn có cái chảo chống dính màu xanh lá mà Trương Hân rất thích nữa. Còn gì nữa không nhỉ, à còn cái vòi nước ngày bồn rửa chén nữa. Nàng chỉ là hơi mạnh tay một chút thế mà nó cũng bị gãy nữa chứ. Nàng thề là nàng không làm gì nó luôn á, A Hân phải tin nàng.

Chiếc chảo chống dính màu xanh yêu thích của Trương Hân nhìn cô chủ nhỏ của mình mà cảm thấy bất lực: Có thể nào đừng cho cô ấy xuống bếp nữa được hay không? Cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa.

Nồi cơm điện cảm thấy bất bình kèm theo sự khó hiểu đối với cô chủ nhỏ: Cô có thể nấu cơm mà không bỏ nước vào à. Cô xem thử cô làm gì cái đít nồi của tôi rồi đây này.

Cái vòi nước chỗ bồn rửa chén cũng không khá khẩm: Đây là lần thứ 5 trong tháng tôi phải thay đồ vặn rồi. Không phải chứ. Cô chủ nhỏ có thể hay không đừng vào bếp nữa.

Trương Hân thấy một màn như thế liền không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Khẽ xoa xoa cái mũi của mình rồi cũng bắt tay vào việc dọn dẹp bãi chiến trường của nàng trước. Nàng thì vẫn còn đang vô tư mà trang trí hai bát cơm trộn của nàng, vui vẻ thế nhỉ. Thôi kệ nàng vui là được rồi, mấy thứ này đều có thể mua lại. Cuộc sống này đã đủ áp lực rồi, nàng vui vẻ một chút, cô cũng liền vui vẻ.

"A Hân, ra đây ăn với mình." Xem kìa, chú cừu con phấn khích chưa kìa.

"Được, ra ngay đây."

Bát cơm trông có vẻ ổn đấy, bên ngoài của nó cũng ở mức đạt chuẩn, tạm được. Nhưng không biết bên trong mùi vị của nó như thế nào đây. Không được đánh giá nó qua vẻ bề ngoài. Đành thôi ăn đại một miếng trước vậy.

"A Hân, aaaaa."

"Aaaaaa."

Rồi thôi, ông bà nói không có sai bao giờ, chỉ có chuẩn thôi. Muỗng đầu tiên, Trương Hân có thể cảm nhận được rằng cơm có phần hơi sống, thịt bò bị quá lửa kèm theo vị cháy của trứng chiên. Và cuối cùng là vị mặn chát của muối kèm theo nước sốt do nàng có chút quá tay. Thấy sắc mặt Trương Hân có vẻ không ổn, có chút nhăn nhó.

"Thế nào, được chứ?" Hứa Dương Ngọc Trác liền lo lắng hỏi lão công nhà mình. Nhưng mà Trương Hân lại không muốn rằng bé cừu nhà mình buồn nên đành ngậm đắng nuốt cay mà trả lời.

"Mùi vị...rất đặc biệt, rất được."

"Là ngon hay không vậy." Hứa Dương đang mong chờ câu trả lời của Trương Hân, nhưng khi nhận được câu trả lời thì nàng lại rất khó hiểu.

"..." Trương Hân im lặng một hồi rồi nói "Dương là một người rất đặc biệt đối với mình, nên là món ăn cậu làm cũng ngon theo một cách rất đặc biệt." Ít nhất với cô là như thế, nhưng cô nào dám nói chứ. Như thế chẳng khác nào làm cho bé cừu buồn cả.

"Nói cái gì thế? Để mình ăn thử." Hứa Dương thật không hiểu con người này đang nói cái gì. Trương Hân đã tính cản lại, nhưng không kịp rồi.

Miếng cơm trong miệng nàng không đến 3 giây thì đã bị chính chủ của nó phun ra ngoài, ghét bỏ vô cùng.

"Như thế này không phải là quá tệ hay sao chứ? Sao cậu có thể nuốt trôi nó, mau đi nhổ ra cho mình." Hứa Dương lấy tay đẩy đẩy Trương Hân nhanh chóng vào nhà vệ sinh để nhổ cái thứ đó ra.

"Không sao, dù sao cũng là đồ của cậu làm cho mình. Không tốt vẫn có thể cải thiện dần mà." Trương Hân thuận tay kéo nàng xuống ngồi lên đùi mình mà dỗ dành.

"Cái đó chỉ có thể là người khác thôi. Làm sao mình có thể chứ." Hứa Dương vùi đầu vào hõm cổ của Trương Hân, giọng rưng rưng như sắp khóc vậy.

"Ngoan, không khóc được không." Trương Hân một tay xoa tóc nàng một tay vỗ lưng nàng. Vẫn là nên an ủi Tiểu Miên Dương này một chút. "Trong nhà chỉ cần một người biết nấu là được rồi mà, giờ tớ đi làm lại bữa sáng có được hay không?"

"..."

"Dương ngoan không buồn nữa được không? Chiều nay liền dẫn cậu đi bắn cung." Trương Hân đành nhấc bổng nàng lên như bế em bé vậy, một em bé lớn.

"Ưm." Hứa Dương trong hõm cổ của Trương Hân mà trả lời.

"Mình yêu cậu." Trương Hân cảm thấy lúc này nàng thật đáng yêu nha.

"Mình cũng yêu cậu." Hứa Dương tách Trương Hân ra rồi hôn nhẹ vào môi của cô, cái hôn như chuồn chuồn lướt qua thôi nhưng cũng có thể khiến cô vui cả ngày đấy. Sau đó nàng lại chui rút vào hõm cổ của cô để làm ổ.

"Cùng nhau đi làm lại bữa sáng có được không?"

"Ưm."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top