Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: ANH TRAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8: ANH TRAI

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Weibo dự án phim “Trăng Sáng” của Trương quốc sư chính thức quan tuyên:

[Nam chính Lam Nguyệt sẽ do @Cung Tuấn Simon đảm nhận.
Đính kèm là ảnh poster Cung Tuấn mặc trang phục kinh kịch màu đỏ rực rỡ, kiểm phổ được tô vẽ tinh xảo, mỹ nhân đưa tay áo, đá mày với ống kính. Trên poster còn có một câu đề: “Giữa khói sương, hứa cùng quân vương trải qua một đời chìm nổi, quyết chẳng buông tay”.]

Toàn mạng bùng nổ rồi! Đây được đồn đoán là dự án quan môn của Trương quốc sư, ekip thực hiện toàn nhân vật đỉnh cấp, đã thế nguyên tác của nó lại là tác phẩm bestseller có lượng fan nguyên tác hùng hậu. Cung Tuấn tuy là ảnh đế quốc tế, lại có quốc dân độ cao nhưng việc cậu ta giành được miếng bánh này vẫn khiến nhiều người ngỡ ngàng.

Top comment:

1. Fan nguyên tác chạy tới điểm danh.

- Reply: Điểm danh +1

- Reply: Phần tạo hình khá OK nhưng phần hát thì sao đây? Tôi chưa nghe Cung ảnh đế hát bao giờ.

- Reply: Lam Nguyệt kiều mị trên sân khấu rất OK, chờ tạo hình khi bị bắt, mị khoái nhìn mĩ nhân bị lăng ngược ú hú hu~

- Reply: Tôi chờ công bố trưởng quan rồi sẽ nhận xét một lượt luôn.

2. Tạo hình này của Tuấn tử quá đẹp rồi, huhu không ngờ có ngày tổng công của mị lại được miêu tả bằng hai từ mỹ nhân TvT

3. Nghe nói Trương tiên sinh, tác giả nguyên tác sẽ đồng chấp bút biên kịch ó.

- Reply: Oa oa oa, đại đại thật sự sẽ làm biên kịch ư?

- Reply: Chấm hóng.

4. Trương quốc sư cuối cùng cũng thỏa hiệp với thị trường mà sử dụng tiểu sinh lưu lượng haizzz.

- Reply: Anti phắn.

- Reply: Não là thứ dùng rất tốt, ra đường nhớ mang não.

- Reply: Nhẹ nhàng mang con gấu bạc ụp vào mặt thím.

5. Cá một rổ cam quýt phim sẽ càn quét phòng vé sang năm.

- Reply: Lập sòng thôi chị em!!!

- Reply: Nổ một câu liền biết ngay người nhà.
___

Lâm Thiệu đưa bình giữ nhiệt cho Cung Tuấn, y đang tập trung xem kịch bản nên không để ý, cứ thế mà đưa bình lên nhấp một ngụm.

PHỤT!!!

“Cái quỷ gì mà đắng quá vậy anh?”

“Nước khổ qua. Dạo này nóng bức, giáo sư Phùng có viết mấy loại nước mát để chúng tôi chuẩn bị cho cậu.”

“Ông ấy thật sự là đến chữa bệnh cho em chứ không phải đem em thành chuột bạch thử thuốc?” Cung Tuấn nhớ đến thực đơn hơn hai tuần vừa rồi mà sởn hết tóc gáy. “Vị giác của em sắp bị tra tấn tới hỏng luôn rồi.”

“Người ta là chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng thế giới đó ba!” Lâm Thiệu lườm em họ không biết nhìn hàng nhà mình.

Cung Tuấn đuối lý ôm theo cái bình ‘thuốc độc’ lủi vào góc tủi thân, tiếp tục đọc kịch bản. Vai diễn Lam Nguyệt này ngoài diễn biến tâm lý phức tạp thì còn yêu cầu phải cả học kinh kịch. Đợt vừa rồi, nếu không phải vì khi thử trang quá hợp thì có thể Trương đạo đã đá đít anh ra khỏi đoàn vì giọng hát đậm chất cách mạng hào hùng. Lôi Đình vận dụng quan hệ tìm được một lão sư nổi danh của Mai phái, tuần sau ông ấy sẽ từ Hồng Kông bay sang. Lúc đó y sẽ phải toàn tâm toàn lực học nghệ, không còn thời gian để đọc kịch bản và thiết kế xây dựng nhân vật nữa. Thời gian quá gấp rút nên giờ ngoài thời gian ghi hình làm việc thì lúc nào Cung Tuấn cũng ôm kè kè kịch bản tụng thoại.

Lâm Thiệu thấy bộ dáng đáng thương của Cung Tuấn cũng không đành lòng, anh kêu trợ lý đi mua một phần thịt chiên và coca, sau đó làm như ‘vô tình’ đặt nó ở trước mặt Cung Tuấn.

“Cho em, chỉ lần này thôi đấy.”

Thịt chiên nóng hổi thơm ngon thêm coca mát lạnh thì chẳng khác gì mĩ vị nhân gian. Chú cún tinh ranh nào đó trong lòng vểnh đuôi đắc ý khi khổ nhục kế đắc thủ, bên ngoài lại ra vẻ khó xử:

“Nhưng trong thực đơn giáo sư Phùng có ghi phải hạn chế thức ăn chiên rán, đồ uống có đường...”

“Có chút này thôi, không đáng kể. Cậu mau ăn đi!”

Lâm Thiệu chịu không nổi vẻ mặt đáng thương muốn ăn lại không dám ăn của em trai, dứt khoát ném lời dặn của bác sĩ ra sau đầu.

Lâm đại ca, không phải do anh ngây thơ bị lừa tềnh, chẳng qua do đối thủ diễn quá giỏi mà thôi. Cung ảnh đế thật sự không hổ danh ảnh đế!
___

Trong căn hộ sang trọng ngổn ngang các loại vali, thùng giấy... Trương Triết Hạn đang cuộn mình trên sô pha thì bị tiếng sủa ồn ào của Lộ Phi làm cho phát cáu mà phải tỉnh giấc. Cơ thể anh để trần lộ ra từng thớ cơ bắp rắn rỏi kiện mỹ, anh xoa xoa đôi mắt nhập nhèm mắng:

“Tiểu Phi... ồn chết đi được! Mày có tin tao rước cún khác về giành ổ giành ăn với mày không?”

“Mặc áo vào.” Trương Minh Hiên với lấy chiếc áo thun ở trên tay vịn sô pha ném vào người Trương Triết Hạn. “Bật điều hòa rồi ngủ trần, tìm chết hả?”

“Đại ca, giờ không phải giờ làm việc à?” Trương Triết Hạn tròng cái áo vào, với tay lấy chiếc đồng hồ đang vứt lăn lóc trên sàn lên xem giờ. “Sao anh lại có thời gian chạy tới đây càm ràm việc ăn ngủ của em thế?”

“Là ai trốn đông trốn tây, về nước hơn tháng vẫn không chịu về nhà?”

“Công ty vừa chuyển tổng bộ về nước, còn nhiều việc phải giải quyết. Đến cả đồ đạc cá nhân em còn chưa có thời gian sắp xếp kia kìa!” Trương Triết Hạn chỉ vào đống đồ nằm rải rác khắp nhà.

“Bận nhưng vẫn có thời gian chạy đi làm biên kịch cho một bộ phim nào đó hả?”

“Trương Minh Hiên, anh cho người giám sát em?” Trương Triết Hạn như con báo săn bị xâm phạm lãnh thổ lao tới túm lấy cổ áo của anh trai mình.

Trương Minh Hiên lạnh lùng quan sát em trai. Xem đi, ba mươi tuổi đầu, trải qua bao nhiêu năm lăn lộn nhưng chỉ cần liên quan tới người kia thì lại chẳng khác gì thằng nhóc mới lớn chỉ biết dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện.

“Là người của ông, nếu anh không ngăn cản tin tức thì giờ này đứng đây đã là bí thư của ông cùng vài vệ sĩ rồi.”

“Muốn bắt tôi nhốt lại như năm năm trước ư, đừng có nằm mơ!”

Nắm đấm của Trương Triết Hạn càng ngày càng siết chặt, trên cổ Trương Minh Hiên đã xuất hiện vết hằn, khuôn mặt anh cũng đỏ lên do thiếu dưỡng khí. Lúc này, Trương Minh Hiên cuối cùng cũng ra tay phản kích. Anh đưa tay khóa khớp tay của Trương Triết Hạn, sau đó hạ thấp trọng tâm túm lấy áo của hắn, tung ra một cú quật qua vai ném Trương Triết Hạn xuống sàn nhà.

BỐP!!!

Cú ném cực mạnh có thể nghe rõ tiếng thân thể va đập với sàn gỗ.

“Tỉnh táo lại chưa?” Trương Minh Hiên sửa sang lại âu phục bị xô lệch của mình, anh đưa chân khều khều đứa em trai đang nằm giả chết dưới sàn.

“Đồ dã man.” Trương Triết Hạn lồm cồm bò dậy chỉnh lại khớp tay đã bị bẻ lật lúc nãy. “Em là em trai của anh đấy!”

“Vì cậu là em tôi nên mới còn thở, chứ người dám túm áo tôi quát tháo đều đi chầu ông bà hết rồi.” Trương Minh Hiên ngồi bệt xuống sàn chung với em trai, “Tỉnh táo để nói chuyện đàng hoàng chưa?”

“Rồi, bị đập tỉnh rồi.”

“Đừng thi gan với ông nội nữa, về nhà đi, ông chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là em. Ông lớn tuổi rồi, em nhường ông một chút đi.”

“Em bận.”

“Muốn ăn đập bữa hả?” Trương Minh Hiên vỗ bốp vào đầu em trai. “Bệnh án A Hàng trộm về cho em là thật, đã can thiệp đặt stent nhưng không hiệu quả, trong trường hợp xấu nhất phải phẫu thuật mổ tim hở.”

“...”

“Tiểu Triết, chuyện tình cảm của em anh không có quyền can thiệp, nhưng lúc này em đừng kích thích ông, đừng yêu đương công khai lộ liễu quá.”

“Anh, em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin? Em và Cung Tuấn không còn tình cảm gì với nhau cả, cậu ta cũng đã cưới vợ sinh con, điều này chắc anh và ông nội còn biết rõ hơn cả em mà, đúng không?”

“Tiểu Triết...”

“Chiều nay em còn có cuộc họp với bên Bộ Quốc phòng, sáng mai em sẽ về nhà thăm ông. Còn nữa Trương Minh Hiên, anh mang họ Trương, cũng là cháu của ông, là con của ba mẹ. Mấy lời như kiểu Trương gia chỉ có một đứa cháu là em anh nói ra không sợ mẹ nghe được sẽ đau lòng ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top