Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[13.14.15] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[13] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - "Sao Thái Tử Nhà Bọn Tôi Lại Coi Trọng Tên Nhân Yêu Kia Chứ...."

****

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia, đại tướng quân Thang quốc lập tức áp lực như núi, nhưng cũng khá mờ mịt.

Bọn họ cùng Mộc Manh Quân hợp tác đã lâu, Mộc Dĩ Thành Chu tuy không thích nói chuyện, vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng cấm tới gần nhưng không lạnh đến mức này.

Hắn cứ cảm thấy Mộc Dĩ Thành Chu giống như muốn xé toạt thái tử nhà bọn họ ra vậy, thế nhưng ngoại trừ chuyện Tần công chúa, thái tử bọn họ cùng Mộc Dĩ Thành Chu đâu còn ân oán gì nữa? Mộc Dĩ Thành Chu đó giờ vẫn không thèm để mắt tới Tần công chúa, thái tử bọn họ không phải cũng đã chuyển đối tượng rồi à? Sao lúc này trông có vẻ lại càng căm thù hơn xưa thế nhỉ?

Hắn không biết Mộc Dĩ Thành Chu nhìn mình có ý gì, chỉ là không dám tức giận nên chỉ bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, nhạt nhẽo nói: "...Làm sao vậy?"

Người đàn ông tuấn mỹ nhìn hắn chằm chằm, mở miệng chậm rãi nói: "Yêu Phi Đát Kỷ sẽ tới à?"

Thang đại tướng quân: "Chỉ là có khả năng thôi, người ngồi trong góc kia gọi là Ảm Nhiên Thần Thương, là bạn tốt của Đát Kỷ, liên quan tới hắn thì chắc chắn là chuyện của Đát Kỷ."

Vừa rồi hai bên dựa theo ước định mấy hôm trước, trước khi công thành nửa tiếng sẽ tụ tập ở đây, sau đó sẽ công đánh Tần quốc, Ảm Nhiên Thần Thương đột nhiên xuất hiện--- đương nhiên là bị binh sĩ dẫn tới, hàng này quả thực đã bị thái tử của bọn họ giày vò quá lâu--- sau khi cùng Thang thái tử nói vài câu, Thang thái tử không nói lời nào chạy xuống tửu lâu, còn sai người rắc cánh hoa trên đường trông cực kỳ lãng mạn, thấy thế nào cũng giống đã có tiến triển với Đát Kỷ.

"Ảm Nhiên Thần Thương?" Người đàn ông thấp giọng ghi nhớ cái tên này, đồng thời híp mắt đánh giá thiếu niên ngồi trong góc.

Trên lưng thiếu niên dán một lá định thân phù, đây là đạo cụ trong game, chỉ có người dán có thể lột, bởi vì công năng của nó quá lớn nên giá cả cũng rất đắt đỏ. Khẳng định Thang thái tử đã tốn không ít tiền trên người thiếu niên này. Định thân phù chỉ có hiệu lực ba ngày, lúc này số đếm ngược trên bùa chỉ còn nửa tiếng. Thiếu niên lơ đãng liếc nhìn dưới lầu, lúc quay lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thì lập tức rũ mắt, giả vờ ăn gì đó.

Thiếu niên dời tầm mắt nhưng người đàn ông lại không chịu buông tha, hơn nữa ánh mắt còn ngày càng mãnh liệt hơn.

Chu Diêu cười nhạt nhẽo hai tiếng với Thang đại tướng quân, sau đó kéo tay người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh một chút."

Kỳ Tuân nhìn Chu Diêu, không nói gì.

Nghĩ tới chuyện ban ngày anh liền khó chịu, nếu không phải bọn họ đã sớm hẹn là hôm nay cùng công thành nên không chuẩn bị nhiều người, có muốn cũng không gọi thêm người tới được thì anh thật sự không muốn hợp tác với Thang thái tử chút nào.

Yêu Phi Đát Kỷ?

Hừ, bây giờ Yêu Phi Đát Kỷ muốn tới?

Kỳ Tuân giễu cợt.

Giễu cợt xong, anh khựng lại một giây rồi nhanh chóng mở bảng khống chế, chuyển sang nick phụ, gửi tin cho Oa kia: "Oa?"

Cong ngón tay gõ gõ bàn gỗ, đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, Kỳ Tuân lại liếc nhìn Ảm Nhiên Thần Thương, thầm nghĩ, không có khả năng, mặc kệ thế nào, Oa kia cũng không thể nào là Đát Kỷ.

Anh cũng không phải chưa từng gặp Đát Kỷ, còn bị hàng này đùa giỡn, Oa kia xấu hổ lại ngại ngùng như vậy, sao có thể là Yêu Phi Đát Kỷ.

Nghĩ như vậy, Kỳ Tuân lạnh lùng quyết định thu hồi bảng điều khiển, đi tới bên lan can tửu lâu, bễ nghễ nhìn Thang thái tử ngu ngốc cầm hoa nhìn cửa thành ở bên dưới.

Mà vào lúc này, cửa thành rốt cuộc cũng mở ra.

Một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện ở nơi đó nhất thời thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.

Trước lúc cửa thành mở ra, Nhạc Hàm đã nhận được tin tức Chiến Ca gửi cho nick chính, mặc dù không rõ vì sao Chiến Ca lại gọi mình, nhưng Nhạc Hàm tính toán đợi chuyện bên này kết thúc rồi mới trả lời.

Mới vừa thu hồi bảng điều khiển, ngẩng đầu lên thì cửa thành ở trước mặt đã mở rộng, cánh hoa đỏ lượn lờ bay tới trước mặt, Nhạc Hàm bị màu đỏ rực rỡ này dọa ngây người.

Trên đường rải đầy cánh hoa, trên bầu trời cũng có cánh hoa rơi lả tả, khắp nơi tràn đầy mùi hoa, đặc biệt đáng chú ý nhất chính là một bóng dáng cao to đứng chờ ở phía trước, tha thiết nhìn cậu.

Hai bên lề là người Thang quốc, lúc này đều ngừng lại không tản bộ nữa, tiểu thương cũng không để ý tới mua bán, tất cả đều đứng lên--- chuyện của Thang thái tử cùng Tần công chúa ở Vạn Quốc Hội ban chiều đã lan truyền khắp nơi, phần lớn mọi người đều biết, thật không ngờ tới buổi tối, Thang thái tử thật sự chờ được Đát Kỷ--- lúc này bọn họ không quản ấn tượng trước đây với Đát Kỷ, tất cả đồng loạt hoan hô, thậm chí còn hối thúc Nhạc Hàm đi tới trước, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Nhạc Hàm ngây người, không ngờ Thang thái tử lại bày trận lớn như vậy, bất đắc dĩ bị đoàn người đẩy tới trước.

Thang thái tử thâm tình nhìn cậu, ngoài ra còn có một ánh mắt không thể bỏ qua--- Nhạc Hàm hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ở tửu lâu phía trên là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ cũng có thể coi như quen biết. Ánh mắt người này sâu thăm thẳm, Nhạc Hàm lảo đảo, Mộc, Mộc Dĩ Thành Chu cũng ở đây sao? Rốt cuộc có bao nhiêu người đang vây xem vậy?

Trên lầu các, Kỳ Tuân đánh giá dáng dấp Đát Kỷ, có chút ghét bỏ.

Cằm nhọn như cái dùi, mắt to thái quá, trang phục diễm tục lại thiết lập chiều cao một mét tám, thấy nào cũng khác người.

Lúc này Kỳ Tuân đã bắt đầu cười nhạo chính mình vừa nãy đã dao động, Oa kia tuyệt đối không thể nào là Yêu Phi Đát Kỷ.

Cũng vì thế mà anh triệt để thả lỏng, dùng tâm tình xem cuộc vui nhàm chán nhìn chuyện xảy ra bên dưới.

Thang thái tử không đợi Nhạc Hàm đi tới, gấp gáp bước tới đón, âm thanh kích động tới mức lạc giọng: "Đát Kỷ!"

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, có chút xấu hổ: "Oh, lâu rồi không gặp..."

Thấy Thang thái tử muốn tiến tới nắm lấy tay mình, Nhạc Hàm vội vàng lui lại hai bước, phát hiện bóng dáng nho nhỏ trên góc lầu các liền dùng ánh mắt bảo đối phương mau xuống.

Ảm Nhiên Thần Thương thấy Thang thái tử chỉ lo nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, đang muốn tự mình xuống lại bị hai binh sĩ Thang quốc túm xuống đứng phía sau Thang thái tử, thật sự chân chân chính chính kèm ở hai bên. Nhạc Hàm quả thực hết chỗ nói.

Ảm Nhiên Thần Thương đáng thương nhìn cậu: "Yêu Phi đại đại..."

Thang thái tử khàn khàn nói với Nhạc Hàm: "Đát Kỷ, sao lâu như vậy cậu không lên mạng?"

"Đây chỉ là nick phụ của tôi mà thôi, không thích thì không onl..." Nhạc Hàm qua loa nói.

"Vậy những lời tôi đã nói với cậu khi chiều thì sao?" Thang thái tử yên lặng nhìn cậu: "Buổi chiều ở chợ tôi đã nói như vậy, cậu đã suy nghĩ chưa? Tôi không giống tên chồng kia của cậu, tôi muốn cùng cậu phát triển ngoài đời thực, tên kia cũng không biết lúc nào sẽ bỏ cái nick quèn đó."

Trong trò chơi, ở trong khoảng cách nhất định, chỉ cần tập trung chú ý thì có thể nghe rõ lời người khác nói chuyện, vì vậy Kỳ Tuân ở trên lầu các tự nhiên cũng nghe thấy lời Thang thái tử, bàn tay nắm lan can của anh siết chặt, suýt chút nữa đã bẻ gãy cả thanh gỗ--- hàng này còn dám nói xấu anh, đúng là muốn ăn đòn mà!

Chu Diêu lập tức lùi ra xa hai bước, xoa ngực.

Nhạc Hàm vô thức mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi---"

Lời này vừa mới nói ra, cậu liền cắn đầu lưỡi vội vàng đổi lời: "Nói cái gì chứ, hôm nay tôi không có tới chợ, ông nói chuyện với tôi lúc nào?"

Thang thái tử thực bình tĩnh: "Người đó không phải cậu?"

"Không phải!" Nhạc Hàm kiên định lắc đầu.

Thang thái tử nhếch khóe môi: "Cho nên, cậu vẫn chưa kết hôn?"

Nhạc Hàm: "..."

Thang thái tử đột nhiên quỳ một gối.

Nhạc Hàm bị dọa tới lùi về sau hai bước.

Thang thái tử nâng đóa hoa trong tay: "Vậy gả cho tôi ở trong game đi, ngoài đời thực cũng chân chính làm người yêu của tôi!"

"Không được không được!" Nhạc Hàm liên tục lắc đầu.

"Vì sao chứ? Cậu chưa kết hôn trong game, cho chúng ta một cơ hội thử một lần không được sao?" Thang thái tử từng bước ép sát: "Hay là cậu có băn khoăn gì?"

Nhạc Hàm mím môi, không biết nên nói gì.

Ở trên lầu, Chu Diêu tấm tắc nói: "Nếu Đát Kỷ đồng ý thì sau này Thang thái tử sẽ bớt thiêu thân một chút."

Kỳ Tuân hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."

Tướng quân Thang quốc đang ở bên cạnh xem kịch, nghe vậy thì cười nhạo: "Nói ra thì trước kia Đát Kỷ cũng từng quấy rầy ông đúng không?"

Kỳ Tuân giật giật môi, không để ý.

Người theo đuổi anh ở trong game rất nhiều, nhưng Đát Kỷ tuyệt đối là người kỳ lạ nhất.

"Sao thái tử nhà bọn tôi lại coi trọng nhân yêu kia chứ...." Tướng quân ngậm ngùi.

Kỳ Tuân đảo mắt nhìn bóng dáng đỏ rực bên dưới vài vòng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, xoay người định trở lại bàn thì nghe bên dưới truyền tới âm thanh của Thang thái tử.

Thang thái tử chậm rãi nói: "Đát Kỷ, tôi biết nick chính của cậu là nick làm ruộng Triệu quốc, Ảm Nhiên Thần Thương cũng không nói gì nhiều, nhưng tôi vừa nghe được một tin, từng có người nhìn thấy một nông dân lôi kéo Ảm Nhiên Thần Thương xông vào chiến trường hai nước, người đó nói... dáng dấp người nông dân kia rất đáng yêu."

Nhạc Hàm cùng Ảm Nhiên Thần Thương đều cứng ngắc.

Ánh mắt Thang thái tử lia về phía mắt phải Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm ý thức được đối phương muốn nói gì, lập tức theo phản xạ có điều kiện quay mặt qua bên phải.

Thang thái tử nói: "Tuy cậu không thừa nhận người ở chợ ban chiều là mình, thế nhưng người đó nói người nông dân ở cùng Ảm Nhiên Thần Thương ở trên chiến trường có một nốt ruồi lệ ở dưới mắt phải."

---cho nên, tuy vừa nãy Thang thái tử chỉ thuận thế cầu hôn nhưng thực ra hắn không hề tin tưởng lời phủ nhận của Nhạc Hàm.

Mà Thang thái tử vừa nói xong, Kỳ Tuân lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đỏ tươi ở bên dưới.

[end 13]

[tác giả] Nốt ruồi lệ: Có người cue ta?

[14] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Sau Đó Tỉ Mỉ Nghĩ Lại, Nhạc Hàm Cảm Thấy Ý Tứ Của Ánh Mắt Đó Đại Khái Là 'Điên À'

****

Nhạc Hàm thực muốn quỳ lạy, nửa năm nay cậu đã chỉnh sửa hình tượng giả tuyết của mình rất nhiều lần nhưng quả thật không hề động tới nốt ruồi lệ kia!

Mà đêm uống say nổi điên login quả thực đã kéo Ảm Nhiên Thần Thương xông vào một trận công thành chiến, sau đó thậm chí có người post bài trên diễn đàn chửi cậu cùng Ảm Nhiên Thần Thương bị bệnh tâm thần, bảo cậu có giỏi thì ra ngoài solo 1vs1--- vị lầu chủ này trong trận công thành chiến kia bị Nhạc Hàm đuổi theo đánh tới tấp mà chả rõ nguyên do là gì đâu.

Nhạc Hàm không nhớ rõ tình cảnh đêm hôm đó lắm, nhưng câu chuyện mà lầu chủ kể trong bài post vẫn là ký ức còn rất mới mẻ trong đầu Nhạc Hàm.

Sở dĩ Nhạc Hàm để mắt tới người chơi vô tội kia là vì đêm đó Nhạc Hàm đang đau khổ với tình cảm thầm mến dành cho hội trưởng hội học sinh Hà Nghị Minh, ban ngày nhìn thấy Hà Nghị Minh, đối phương mặc một chiếc áo thun sọc lam trắng xen kẽ.

Nhạc Hàm uống say, trong lòng rất khó chịu nên onl nick chính, tìm Ảm Nhiên Thần Thương rồi lôi kéo người bạn đang ngơ ngác vì lần đầu tiên gặp được nick chính của cậu điên điên khùng khùng xông vào một trận công thành chiến, chớp mắt nhìn thấy một bóng dáng rất giống Hà Nghị Minh nên liền đuổi theo, về phần có đánh hay không, Nhạc Hàm không nhớ rõ, nhưng nhìn dáng vẻ phẫn nộ phì khói của lầu chủ thì có lẽ đã bị Nhạc Hàm đập một trận--- Nhạc Hàm chỉ nhớ khi đó mình vẫn luôn gào la là: "Đàn anh! Hu hu! Đàn anh! !"

Đến khi hai phe đánh nhau phát hiện hai vị khách không mời mà tới thì chuyển sang vây đánh bọn họ, lúc này Ảm Nhiên Thần Thương vội vàng kéo cậu rời khỏi vòng chiến.

Lúc lầu chủ post bài lên, Nhạc Hàm vẫn còn đang ở cạnh Ảm Nhiên Thần Thương. Lầu chủ không kịp chụp hình lại nhưng từ miêu tả trong bài, Triệu Nhất Phi liền nhận ra Nhạc Hàm, hốt hoảng pm hỏi cậu đang ở đâu. May mắn khi đó Nhạc Hàm chịu trả lời, vì vậy Triệu Nhất Phi liền tự mình tìm tới, dẫn cậu về Triệu quốc, sau đó trấn an một trận cậu mới chịu ngoan ngoãn logout.

Về phần thân phận của Triệu Nhất Phi, Nhạc Hàm không giải thích với Ảm Nhiên Thần Thương, Ảm Nhiên Thần Thương cũng không hỏi, nhưng dựa vào những lời Ảm Nhiên Thần Thương nói ban chiều thì Nhạc Hàm đoán là đối phương biết Triệu Nhất Phi là hoàng đế Triệu quốc--- muốn biết hoàng đế của mỗi quốc gia là ai là chuyện rất dễ, trong trò chơi mỗi khi có một vị đế vương xuất hiện, 'Đế Vương Sách' sẽ xuất hiện tư liệu tên tuổi, quốc tịch, sự tích này nọ, ai cũng có thể kiểm tra. Thế nhưng hiện giờ toàn bộ đại lục có hơn ba mươi vị hoàng đế, có rất ít người chơi đi kiểm tra tư liệu từng người, càng miễn bàn tới chuyện nhớ kỹ những tư liệu đó. Triệu Nhất Phi cũng từng nói với Nhạc Hàm, đêm đó mình không hề nói chuyện với Ảm Nhiên Thần Thương, vì thế Ảm Nhiên Thần Thương biết được thân phận của Triệu Nhất Phi có lẽ chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi.

---Tạm thời không nói tới những chuyện này, nói tới chuyện trước mắt, Nhạc Hàm thật sự không ngờ có người trong buổi tối đó nhớ kỹ tướng mạo của cậu! Thậm chí còn làm Thang thái tử liên tưởng tới trên người cậu!

Năng lực liên tưởng của người này thật sự đáng sợ...

Nhạc Hàm sợ tới phát run.

Cậu định nói người xông vào chiến trường cùng người ở Vạn Quốc Hội ngoại trừ nốt ruồi thì dáng dấp đâu có giống, nhưng Đát Kỷ cùng hai người kia kỳ thực cũng không hề giống, nếu nói ra thì chỉ càng bại lộ hơn mà thôi.

Nhạc Hàm không thể làm gì khác hơn là run rẩy phủ nhận: "Nick chính của tôi không có nốt ruồi lệ, ông nhận nhầm người rồi! Với lại ông lại muốn biết nick chính của tôi làm gì?"

Thang thái tử nhìn cậu chằm chằm: "Cậu không chịu thêm bạn tôi, cũng không chịu cho tôi cơ hội, lần này logout rồi không biết đến bao giờ mới login lại, tôi chỉ có thể túm hết mọi cơ hội để tìm cậu thôi!"

Nick Đát Kỷ quả thực quen biết rất nhiều người nhưng thêm bạn tốt thì không được mấy.

"Ông----" Nhạc Hàm kích động muốn nói nick chính của mình đã kết hôn rồi, nhưng nếu nói vậy thì lại càng làm người ta cảm thấy người nông dân ở Vạn Quốc Hội ban chiều chính là nick chính của cậu mất.

Nhạc Hàm cắn cắn môi.

Cậu thực sự không muốn trộn lẫn sinh hoạt của nick chính cùng nick phụ lại với nhau... huống chi Chiến Ca cũng nói là không thích Đát Kỷ... cậu cứ cảm thấy thái độ của Chiến Ca khi đó, thậm chí là có chút chán ghét Đát Kỷ...

Nghĩ vậy, Nhạc Hàm lại càng kiên định hơn, hỏi ngược lại: "Ở cùng với Ảm Nhiên Thần Thiên thì nhất định phải là tôi à?"

"Nhưng khi đó người bên cạnh cậu ta có nốt ruồi lệ." Thang thái tử nhìn Ảm Nhiên Thần Thương ở phía sau: "Người tôi gặp ở Vạn Quốc Hội cũng có nốt ruồi lệ."

Ảm Nhiên Thần Thương trợn mắt.

"Chỉ trùng hợp thôi." Nhạc Hàm tức giận: "Nói tới thì không phải ông vẫn luôn theo đuổi Tần công chúa à?"

Nói tới đây, Thang thái tử có chút nghẹn lời, ngượng ngùng nói: "Khi đó là tôi nhất thời hồ đồ..."

"Nhất thời của ông chính là cả một năm đấy!" Thang thái tử vừa yếu thế, Nhạc Hàm liền ưỡn ngực, nói năng đanh thép hẳn: "Hơn nữa ông nhất thời hồ đồ theo đuổi Tần công chúa, ai biết qua một thời gian nữa ông có cảm thấy theo đuổi tôi cũng là nhất thời hồ đồ hay không chứ?"

Nhạc Hàm càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tuy Thang thái tử là người đầu tiên bày tỏ với cậu nhưng song tính luyến thật sự rất nguy hiểm, không biết lúc nào đó lại diễn màn quay đầu lại là bờ nữa!

Không đáng tin, không đáng tin chút nào!

Thang thái tử nóng nảy: "Đát Kỷ, thật sự không phải như vậy mà! Trước kia tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thích con trai, nhưng sau khi cậu rời đi tôi liền..."

Thang thái tử còn chưa nói hết, một bóng người đã từ trên trời giáng xuống chính giữa hai người, toát ra một luồng khí mạnh.

Thang thái tử tuy lợi hại nhưng vẫn kém rất nhiều so với nhóm cao thủ đứng đầu đại lục, luồng khí này đẩy hắn ngã xuống đất! Mà Nhạc Hàm cùng Ảm Nhiên Thần Thương cũng đồng thời bị luồng khí mạnh kia đẩy ngã ra sau...

Thế nhưng trong trận náo loạn đó, Nhạc Hàm không ngã xuống đất, cánh tay của cậu bị nắm chặt, sau đó một lực mạnh kéo tới trước!

Nhạc Hàm lảo đảo nhào tới lòng ngực trước mặt, đến khi đứng vững hốt hoảng ngẩng đầu thì kinh ngạc phát hiện gần trong gang tấc là một đôi mắt tối om.

Thang thái tử nằm dưới đất nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình mà hô to: "---Mộc Dĩ Thành Chu? !"

Quần chúng vây xem náo động.

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.

Diện mạo của người này không thể không nói là rất tuấn mỹ, trên phiến đại lục này, không quản người ta suy đoán tướng mạo thật của người này thế nào nhưng không ai dám phủ nhận hình tượng giả tưởng của người này không phải là đệ nhất mỹ nam đại lục.

Vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, cao ngất tuấn tú.

Nhạc Hàm tuy vẫn lén lút đoán rằng người này là một kẻ muộn tao, ngoài mặt hệt như một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo nhưng ngoài đời có lẽ đã phí hết tâm tư để điều chỉnh hình tượng thành dáng vẻ này, Nhạc Hàm biết rõ yêu trên mạng căn bản không cần liên tưởng tới thực tế, dù sao cũng sẽ không gặp gỡ, hình tượng giả tưởng đẹp là được rồi, âm thanh thì cứ điều chỉnh cho dễ nghe là được, tóm lại, Mộc Dĩ Thành Chu ở trong game quả thực không có điểm nào để bắt bẻ.

Vì vậy trong lúc máu dồn lên não, cậu đã làm một chuyện mà đến tận bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy mắc cỡ---- ngày đó trong lúc buồn chán đi theo Thang thái tử giúp Tần quốc đánh giặc, khi đó Mộc Dĩ Thành Chu vẫn còn là Tần thừa tướng, lúc công thành bị địch nhân vây đánh, tựa hồ có chút lực bất tòng tâm, Nhạc Hàm lúc này vừa mới xử xong một tên địch nhân, chống kiếm xuống đất thở hổn hển.

Màn vây công Mộc Dĩ Thành Chu diễn ra ở ngay trước mắt, cậu nhìn một hồi thì có chút ngây người, Mộc Dĩ Thành Chu bất thình lình gục ở trước mặt cậu.

Cảnh tượng đệ nhất cao thủ đại lục--- khi đó Mộc Dĩ Thành Chu đã đứng đầu trên bảng xếp hạng thực lực toàn đại lục--- té nhào trước mặt mình quả thực khó gặp, ngay cả đám địch nhân cũng hưng phấn la ó, chỉ là vừa thấy người ở trước mặt Mộc Dĩ Thành Chu chính là Yêu Phi Đát Kỷ thì sắc mặt bọn họ thay đổi, có chút vi diệu lại có chút kiêng kỵ bao vây hai người.

Mộc Dĩ Thành Chu ngẩng đầu nhìn Yêu Phi Đát Kỷ, sắc mặt cũng có chút kỳ quái.

Lúc đó Nhạc Hàm nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Thành Chu vài giây, không biết nghĩ thế nào lại nói: "Làm chồng tôi đi, tôi sẽ cứu anh."

Mộc Dĩ Thành Chu: "..."

Nhạc Hàm nhìn chăm chăm: "Kết hôn."

Mộc Dĩ Thành Chu: "..."

Nhạc Hàm: "Nói chuyện yêu đương với tôi."

Mộc Dĩ Thành Chu: "..."

Địch nhân vây xung quanh bọn họ, có người thấp giọng phun một câu: "Đệt."

Đám người kinh ngạc nhìn cục diện này, mà tư duy Nhạc Hàm lúc này lại đang kích động vì 'vì cái quái gì phải thích đàn anh?' 'dựa vào cái gì lại thích trai thẳng chứ?' 'thầm mến chính là chuyện bi kịch' 'muốn nói chuyện yêu đương', trong đầu chỉ có một suy nghĩ là yêu đương yêu đương yêu đương.

Về phần phản ứng của Mộc Dĩ Thành Chu---

Lúc đó sắc mặt anh không ngừng thay đổi, cuối cùng mặt không biểu cảm đứng lên, cầm kiếm, quay đầu liếc nhìn Nhạc Hàm.

Sau đó Nhạc Hàm tỉ mỉ nghĩ lại thì cảm thấy ánh mắt kia có lẽ có ý là 'Điên à!'.

Tiếp đó đối phương bắt đầu tấn công mãnh liệt với đám địch nhân xung quanh, nháy mắt đã đánh ngã một đám người.

Khi đó Nhạc Hàm thực tiếc nuối.

Mà bây giờ thì chỉ muốn che mặt.

Cơ hội cùng xuất hiện của cậu cùng Mộc Dĩ Thành Chu không nhiều, ngoại trừ lần đó thì cơ bản không có cơ hội tiếp xúc. Nhạc Hàm có thể cảm nhận được Mộc Dĩ Thành Chu không thích giao thiệp với cậu. Về phần lúc này sao lại kéo cậu qua rồi lại nhìn cậu chằm chằm thì cậu cũng chẳng hiểu!

Người vây xem hai bên đường cũng ngạc nhiên--- Thang thái tử đang theo đuổi Đát Kỷ, Mộc Thần đột nhiên chen chân vào làm gì--- không đúng, cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, ai ai cũng biết Đát Kỷ từng đùa giỡn Mộc Dĩ Thành Chu, kết quả người ta căn bản không thèm đớp thính!

Nhạc Hàm nín thở, có chút lắp bắp: "Anh làm, làm cái gì vậy?"

Kỳ Tuân nhìn chằm chằm thanh niên trang điểm dày cộm trước mặt, sắc mặt kỳ quái, giật giật môi, bị Thang thái tử ở dưới đất bò dậy nhào tới cắt đứt: "Mộc Dĩ Thành Chu, ông làm cái gì vậy hả?"

Kỳ Tuân nhíu mày hất Thang thái tử ngã xuống đất, thấy Thang thái tử còn muốn nhào tới liền trực tiếp xoay tay quật ngã cậu ta!

Thang thái tử liên tục kêu đau, Nhạc Hàm cũng kinh hoảng, thừa dịp đối phương buông tay muốn lùi ra, kết quả Kỳ Tuân cảm nhận được Nhạc Hàm muốn chạy trốn liền quay đầu lại, tay duỗi tới một lần nữa vừng vàng giữ lấy cậu, trầm giọng nói: "Chờ đã!"

[end 14]

[15] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Quần Chúng Vây Xem Cũng Kinh Ngạc Nhìn Kỳ Tuân - Mộc Thần Thích Đát Kỷ? ? ?

****

Thang thái tử bị quật ngã xuống đất, dùng góc độ từ dưới nhìn lên nhìn hai người đang nắm tay nhau, cảm giác nguy cơ phừng lên, cố gắng gào to: "Mộc Dĩ Thành Chu, ông là cái đồ không biết xấu hổ, tôi thích ai ông cũng muốn xen vào, trước là A Tuyết, bây giờ ngay cả Đát Kỷ ông cũng muốn cướp!"

Nói một hơi, sau đó thở hồng hộc liều mạng trừng Kỳ Tuân.

Nhạc Hàm: "? ? ?"

Cậu kinh ngạc nhìn Mộc Dĩ Thành Chu ở trước mặt--- người này có ý tứ này sao? !

Quần chúng vây xem cũng ngạc nhiên nhìn về phía Kỳ Tuân--- Mộc Thần thích Đát Kỷ? ? ?

Sắc mặt Kỳ Tuân tối sầm: "Ai nói tôi muốn cướp?"

Thang thái tử nhảy dựng lên: "Vậy ông nắm tay người ta làm gì? Lại còn nắm chặt như vậy! Ông mau buông ta cho tôi! Tôi đang bày tỏ thì ông nhảy xuống cắt đứt, rốt cuộc ông muốn làm cái quái gì hả?"

Nhất thời quần chúng vây xem bàn tán ầm ĩ.

"Đệt, không phải chứ? Mộc Dĩ Thành Chu cũng thích Đát Kỷ?"

"Sao nam thần lại thích tên nhân yêu kia chứ?"

"Không phải là thật chứ..."

"Khẩu vị của Mộc Thần sao vậy, mặn quá đi..."

Kỳ Tuân nhất thời giống như nuốt phải một con ruồi, thấy thanh niên trang điểm đậm ở trước mặt đỏ mặt thì vội vàng rụt tay lại.

Nhạc Hàm khó có dịp nếm được cảm giác được người ta yêu thích, ngoại trừ Chiến Ca thì Thang thái tử là một, suýt chút nữa cũng cho rằng Mộc Dĩ Thành Chu là một, mới nghĩ lại xem từ khi nào mình lại có mị lực lớn như vậy, nhưng chỉ mới ngượng ngùng được 0.1s thì đã nhìn thấy phản ứng của Mộc Dĩ Thành Chu, cậu lập tức hiểu ra là mình đã nghĩ quá nhiều, không khỏi có chút xấu hổ, mặt lại càng đỏ hơn.

Da đầu Kỳ Tuân tê rần, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó."

"Vậy ông đang làm gì thế hả?" Thang thái tử tức giận hỏi: "Mau buông ra!"

Kỳ Tuân nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi chuyển ánh mắt về phía Ám Nhiên Thần Thương ở phía sau Thang thái tử đang bò từ dưới đất dậy, nhìn chằm chằm đối phương hỏi: "Nick chính của Đát Kỷ... thật sự có nốt ruồi?"

Ảm Nhiên Thần Thương sửng sốt, Nhạc Hàm cũng sửng sốt, Thang thái tử lại càng sửng sốt hơn, sau đó bùng nổ: "Ông còn dám nói ông không có hứng thú với Đát Kỷ?"

Thang thái tử rống giận từ dưới đất nhảy bật dậy nhưng lại bị Kỳ Tuân đạp cho một cú ngã trở xuống, lạnh lùng nói: "Tôi đang nói chính sự."

"Chính sự cái rắm, Đát Kỷ là của tôi!"

"Tôi không phải!" Nhạc Hàm vội vàng phủ nhận.

Thang thái tử tổn thương một giây, sau đó hung ác rống Kỳ Tuân: "Mộc Dĩ Thành Chu, chúng ta quyết đấu đi!"

Kỳ Tuân căn bản không thèm để ý tới Thang thái tử, chỉ chờ Ảm Nhiên Thần Thương trả lời vấn đề của mình.

Người Triệu quốc, nick làm ruộng, nốt ruồi lệ.

Không phải không thể trực tiếp hỏi Đát Kỷ vấn đề này, thế nhưng anh không thể nói rõ tâm tình của mình, trong lòng đang thầm phủ nhận cả trăm lần, nỗ lực bảo mình phải bình tĩnh, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi ra, vì thế anh chọn lựa chiến thuật vòng vèo, đối tượng được chọn để hỏi là Ảm Nhiên Thần Thương.

Ảm Nhiên Thần Thương nhìn Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm có chút mờ mịt, thế nhưng khẳng định là muốn Ảm Nhiên Thần Thương phủ nhận.

Ảm Nhiên Thần Thương ngầm hiểu, lập tức nói: "Không có, là Thang thái tử tự hiểu nhầm thôi!"

"Rắm!" Thang thái tử tức tối văng tục, nghĩ thôi cũng cảm thấy không đúng, cũng không biết vì sao Kỳ Tuân lại hỏi vấn đề này, thế nhưng cảm thấy mình nương theo lời của Ảm Nhiên Thần Thương sẽ tốt hơn, vì thế lập tức nói: "Mặc kệ nick chính của Đát Kỷ có ruồi lệ hay không, mắc mớ gì tới ông chứ? Còn nói không có hứng thú với Đát Kỷ, mọi người đều đang nhìn kia kìa, uổng công ông là đại thần, giả vờ giả vịt thanh cao lâu như vậy, bây giờ sao lại nhảy ra cướp người trong lòng người khác chứ hả?"

"Tôi đã nói tôi không có hứng thú với Đát Kỷ!" Kỳ Tuân cũng nóng nảy, dứt khoát hỏi Nhạc Hàm: "Nick chính của cậu tên gì?"

Nhạc Hàm làm sao có thể nói ra, lập tức lắc đầu: "Đừng có hỏi tôi!"

Thang thái tử hô: "Đát Kỷ, cậu đừng có tin người này, ổng từng mắng cậu là nhân yêu đấy!"

Kỳ Tuân kinh ngạc: "Tôi không có!"

Thang thái tử: "Có! Chính tai tôi nghe thấy, Manh Bất Manh nói Đát Kỷ là nhân yêu nhưng ông cũng không chịu mắng hắn, bốn làm tròn thành năm thì chính là cùng với hắn mắng Đát Kỷ rồi!"

Kỳ Tuân: "..." Tại sao anh phải vì Đát Kỷ mà mắng Chu Diêu chứ?

Chu Diêu đang ở trên tửu lâu vây xem kinh hãi: "Đệt, đúng đúng, thật xin lỗi! Là tôi là tôi, là lỗi của tôi!" Tuy cậu không nhớ rõ nhưng rất có thể lần đó đã vứt não học theo người ta nói Đát Kỷ như vậy!

Lúc chơi nick Đát Kỷ bị chửi là nhân yêu không phải lần một lần hai, Nhạc Hàm đã quen rồi, nhưng nghe tới đây thì biểu cảm cũng có chút vi diệu.

Kỳ thực thật ra thì lúc onl nick Đát Kỷ cậu cho phép bản thân mình được phóng thích, có rất nhiều người chán ghét cậu, thật sự chỉ có vài người nguyện ý làm bạn với cậu mà thôi. Ngay cả Chiến Ca cũng chán ghét Đát Kỷ.

Nhạc Hàm cũng nghĩ tới, nếu Thang thái tử bày tỏ với cậu trước khi cậu quen biết Chiến Ca... có lẽ cậu sẽ ở cùng một chỗ với Thang thái tử.

Còn hiện giờ, tâm của Nhạc Hàm đã nghiêng về phía Chiến Ca, vì vậy sẽ không nghĩ tới Thang thái tử, mà Mộc Dĩ Thành Chu--- mặc dù không biết người này đang trúng gió hay sao, Nhạc Hàm tuyệt đối sẽ không để người ta lột áo may ô dễ dàng như vậy.

Nghĩ vậy, ánh mắt Nhạc Hàm nhìn về phía Kỳ Tuân cũng nhạt đi hẳn.

Kỳ Tuân cảm thấy có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói: "Tôi không có ý đó."

Nhạc Hàm mím mím môi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó liền dời ánh mắt khỏi người đối phương.

Cậu ở lại đây quá lâu, đám người vây xem xung quanh cũng quá đông, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi rời khỏi nơi này.

Trong lòng Kỳ Tuân vẫn còn treo vấn đề kia, mở miệng nói: "Đát Kỷ---"

Kết quả vừa mới mở miệng đã bị Nhạc Hàm không hề chú ý tới anh cắt ngang, Nhạc Hàm nói với Thang thái tử: "Tôi sẽ thêm bạn cậu, cậu không cần tìm Ảm Nhiên Thần Thương nữa."

Thang thái tử quỳ rạp dưới đất nhìn cậu: "Nhưng nếu cậu vẫn không chịu lên mạng thì làm sao? Tôi nhắn tin cậu không trả lời thì sao?

Có thể làm sao chứ?

Trên thực tế Thang thái tử cũng biết, nếu như Đát Kỷ thật sự không muốn để ý tới mình thì có thể mặc kệ Ảm Nhiên Thần Thương là được. Nhưng cậu vẫn cố ôm một tia hi vọng yếu ớt, không muốn buông tay.

Trải nghiệm mà Đát Kỷ mang tới cho cậu thật sự quá đặc biệt.

Lần đầu tiên sau khi một người không nói tiếng nào đột nhiên biến mất lại làm cậu có cảm giác nhớ nhung đến như vậy, chỉ muốn tìm đối phương.

Cuộc đời của cậu từ trước đến giờ, lần đầu tiên có người lưu lại một dấu ấn đặc biệt như vậy ở trong lòng cậu, vừa đau lại vừa tê dại.

Nhạc Hàm chăm chú nhìn Thang thái tử, nghiêm túc nói: "Tôi thật sự không thích ông."

Thang thái tử đỏ mắt: "Nhưng tôi thật sự thích cậu."

Nhạc Hàm do dự, cuối cùng lựa chọn một biện pháp: "Tôi đã có người mình thích rồi."

Thang thái tử giật mình.

Kỳ Tuân đứng bên cạnh, âm thầm siết chặt hai tay hỏi: "Ai?"

Nhạc Hàm liếc mắt nhìn hai người, nhỏ giọng nói: "Có nói hai người cũng không biết."

Suy nghĩ một chút, cậu nhanh chóng bổ xung thêm một câu: "...không phải trong game."

Không phải trong game, không phải hàng ảo, là hàng thật giá thật.

Lời này vừa nói ra, Thang thái tử triệt để suy sụp, mà Kỳ Tuân thì nhìn chằm chằm Nhạc Hàm một hồi rồi chậm rãi buông lỏng nắm tay.

Tuy chỉ mới quen biết nhưng Oa Oa rất thẳng thắn với anh, anh tin Oa Oa không phải người ở ngoài đời có người thích lại còn vào game kết hôn.

Đương nhiên, sâu trong đầu Kỳ Tuân vẫn hiểu được, Đát Kỷ có khả năng đang nói dối, thế nhưng anh vẫn giấu kín khả năng đó đi.

--- may mắn Oa Oa không phải Đát Kỷ.

...nếu không... anh đại khái cần phải có một đoạn thời gian cố gắng tiêu hóa hình tượng thật sự của Oa mà mình yêu thích.

Tâm tình của Nhạc Hàm cũng khá phức tạp, cậu nói với Thang thái tử: "Ông đừng giam giữ Ảm Nhiên Thần Thương nữa, được không?"

Thang thái tử ngơ ngác quỳ rạp dưới đất chảy nước mắt.

Nhạc Hàm: "..." Không còn cách nào trao đổi à?

Cậu nhìn về phía Ảm Nhiên Thần Thương.

Ảm Nhiên Thần Thương nhìn hai tên thị vệ kèm kè kè bên người.

Hai thị vệ nhìn nhau.

Đúng lúc này, thời hạn của lá bùa định thân dán sau lưng Ảm Nhiên Thần Thương rốt cuộc cũng đếm ngược về không, bùa vàng biến mất. Thấy hai tên binh sĩ không có ý tứ muốn tiếp tục dán bùa cho mình, Ảm Nhiên Thần Thương lập tức meo meo bước tới chỗ Nhạc Hàm một bước, thấy hai thị vệ do dự không chạy tới bắt mình thì lập tức chạy tới, núp phía sau lưng Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm trừng mắt, Ảm Nhiên Thần Thương lè lưỡi.

Hai người nhìn Thang thái tử một chút, cũng không biết nên nói gì, mở bản đồ rời khỏi nơi này.

Sau khi dịch chuyển tới Triệu quốc, Nhạc Hàm đánh Ảm Nhiên Thần Thương hai cái, Ảm Nhiên Thần Thương ôm đầu bỏ chạy: "Yêu Phi đại đại tha mạng!"

Đánh xong cũng coi như xả được cơn giận, tức giận nói: "Lần sau mà còn bị bắt nữa tôi sẽ không cứu cậu đâu!"

Ảm Nhiên Thần Thương đảo tròn mắt: "Vậy bộ dáng của đại đại..."

Nhạc Hàm mặt không biến sắc xoay xoay cổ tay, tỏ vẻ uy hiếp.

Nick Đát Kỷ mặc dù không thể coi là cao thủ nhưng giải quyết cậu nhóc trước mặt thì vẫn không thành vấn đề.

Ảm Nhiên Thần Thương lập tức tỏ ra trung thành: "Trên thế giới này không có ai có thể cạy miệng em hỏi chuyện của đại đại được đâu!"

Nhạc Hàm không nói.

Ảm Nhiên Thần Thương lại hỏi: "Đại đại thực sự không cân nhắc Thang thái tử à?"

"Không!" Nhạc Hàm trả lời rất kiên quyết.

Ảm Nhiên Thần Thương dừng một chút rồi lại hỏi: "Vậy còn Mộc Thần? Em cứ cảm thấy hình như Mộc Thần rất chú ý tới đại đại nha."

Nhạc Hàm cũng cảm thấy kỳ quái, không rõ Mộc Dĩ Thành Chu bị làm sao, thế nhưng--- "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, rõ ràng anh ta rất chán ghét tôi."

Rất nhanh, trên diễn đàn xuất hiện một bài post.

Lầu chính: "Mới nãy ở Thang quốc vây xem một tuồng kịch, tôi cảm thấy Mộc Thần hình như có ý tứ với Đông Phương Bất Bại Orz, có ai ở hiện trường cũng có cảm giác như tôi không?"

Dưới lầu bài post:

"Tôi cũng ở đó, có cảm giác thực vi diệu... Mộc Thần rốt cuộc làm sao vậy?"

"Lúc Đát Kỷ nói mình có người thích rồi, câu mà Mộc Thần hỏi khi đó thật sự rất vi diệu."

"Chờ đã, mới nãy xảy ra chuyện gì vậy? Mộc Thần thích Đát Kỷ? ? ? Trước đây không phải có tin tức đáng tin là Mộc Thần rất ghét Đát Kỷ à?"

"Mộc Dĩ Thành Chu làm sao có thể thích Đát Kỷ chứ? Mấy người nghĩ nhiều quá rồi đấy, tưởng ai cũng có suy nghĩ quái dị giống Thang thái tử chắc [liếc trắng mắt]"

"Có Tần công chúa tọa trấn, Mộc Thần sao có thể thích Đát Kỷ chứ 23333 nếu thật sự thích con trai thì không bằng thích Manh Bất Manh!"

"Lầu trên dừng lại đi, Manh Bất Manh có chồng rồi [che mặt]"

"Ha ha ha ha ha cười chết mất ha ha ha Mộc Thần thích Đát Kỷ hhhhhh nếu là thật thì tôi sẽ tự ăn phân mình ị ra luôn!"

"Nếu thật thì tôi cắt đầu mình xuống cho lầu chủ làm bóng đá một ngày!"

"Nếu là thật thì tôi sẽ không fap* một tháng!" [*thủ dâm]

"Nếu là thật... tôi sẽ tự dâng mình làm nam sủng cho Đát Kỷ chơi một năm [nhún vai]"

[end 15]

[tác giả] Thang - thích gây sóng gió- thái tử: cho dù làm nam sủng thì cũng phải là tôi làm trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top