Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[40.41.42] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[40] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Cậu Liếc Nhìn Một Chút, Là Chiến Ca Gửi Tin Tới: "Em Nghĩ Chúng Ta Có Gặp Nhau Không?"

*****

Trong khoảng thời gian ngắn Nhạc Hàm không biết mình nên phản ứng thế nào với lời này.

Hừm, lịch sự mỉm cười?

Nhưng vẻ mặt một lời khó nói hết của cậu đã làm Kỳ Tuân càng phát điên hơn.

Vẻ mặt này có ý gì? ! Không tin? ! Với độ đẹp trai rạng ngời của anh mà cũng có ngày bị người ta nghi ngờ? !

Kỳ Tuân vỗ ngực, tức giận nói: "Anh, cao 1m85!"

Nhạc Hàm thấy Chiến Ca nổi bão liền vội vàng nói: "Em biết em biết, anh từng nói rồi mà!"

Kỳ Tuân vuốt tóc mình phản bác: "Tóc dày rậm!"

Nhạc Hàm hốt hoảng vội đưa tay sờ sờ mái tóc dày rậm của đối phương để trấn an.

Kỳ Tuân nắm tay Nhạc Hàm đặt lên bụng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tám khối cơ bụng, không đúng, không chỉ vậy, toàn thân anh đều là cơ bắp!"

Nhạc Hàm xoa dịu: "Em sờ được, em sờ được mà."

Kỳ Tuân vỗ vàng 'bôm bốp' nói: "Em có biết một khi hình của anh bị truyền ra thì có bao nhiêu người muốn liếm nhan không? !"

Nhạc Hàm: "..." Cái này thì không biết thật.

Kỳ Tuân tức giận: "Anh sẽ cho em coi hình anh ngay bây giờ!"

Nhạc Hàm kinh hãi, lắp bắp nói: "A? Bây giờ, bây giờ á? Không phải chúng ta đã nói sẽ gặp nhau vào ngày mùng hai tháng mười hả..."

Kỳ Tuân nghĩ tới đó, có chút cứng đờ.

....anh đã chuẩn bị một lần gặp mặt thật lãng mạn! ! ! Nếu vì chuyện này mà phá hỏng thì không tốt lắm!

Kỳ Tuân tức giận cắn răng.

Anh không cam lòng suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt sáng ngời nói: "Em có biết vì sao nick Mộc Dĩ Thành Chu này lại đẹp trai như vậy không?"

Nhạc Hàm nghi ngờ: "... không phải anh điều chỉnh hả?"

Kỳ Tuân cười lạnh: "Đúng là anh có chỉnh, nhưng anh đã bỏ đi rất nhiều tham số điều chỉnh của hệ thống, cũng chỉnh thấp xuống!"

Nói tới đây, Kỳ Tuân ưỡn ngực, giọng nói đầy kiêu ngạo: "Cho nên, sở dĩ Mộc Dĩ Thành Chu đẹp trai như vậy là vì so với nick Chiến Ca này, hình tượng giả thuyết đó lại càng giống với diện mạo thật sự của anh hơn!"

Nghe thấy lời này, Nhạc Hàm thật sự chấn động, thật không thể nào ngờ được còn có loại giải thích như vậy.

Phần lớn người chơi muốn điều chỉnh tài khoản thì đều tăng lên cho thật đẹp mắt, nhưng theo lời Chiến Ca thì anh không chỉ tăng mà ngược lại đã hạ thấp xuống, vì thế Mộc Dĩ Thành Chu đẹp trai như vậy không vậy không phải vì anh nhờ đại thần điều chỉnh số liệu hình thượng nghịch thiên, mà là vì anh đã chỉnh giảm bớt số liệu của hệ thống?

Này là độ xinh đẹp thần tiên gì vậy? Giá trị nhan sắc cao đến mức ngay cả hệ thống cũng không xử lý được? ? ?

Nhạc Hàm không tưởng tượng nổi, trước giờ chưa từng nghe qua cách nói này, vẻ mặt cứ như vừa nghe người ta khoe khoang một chuyện kinh thế hãi tục, không thể nào không nghi ngờ.

Thấy Nhạc Hàm tựa hồ vẫn chưa tin mình, Kỳ Tuân tức giận hét lớn: "Anh rất tuấn tú!"

Nhạc Hàm: "..."

Cậu bị hét tới phát hoảng.

Kỳ Tuân cắn răng, nhấn mạnh: "Anh thật sự rất tuấn tú!"

Lúc này, giọng nói rõ ràng đã tăng thêm vài phần ủy khuất.

Nhạc Hàm lấy lại tinh thần, sau đó: "Phụt!"

Kỳ Tuân biến sắc: "Em cười gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là, ha ha ha, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?" Nhạc Hàm chịu không nổi, vừa nãy cậu bị Chiến Ca rống tới phát hoảng, sau khi lấy lại tinh thần thì chỉ cảm thấy cục diện này quá buồn cười, vì thế liền cười tới mức gục đầu vào vai người này.

Gương mặt Kỳ Tuân vặn vẹo, thẹn quá thành giận.

Đang định lên tiếng thì chỉ thấy Nhạc Hàm ngẩng đầu, nâng mặt anh rồi 'bẹp' một cái, hôn anh.

Kỳ Tuân vốn định phát hỏa một trận nhưng nhận được một cái hôn thì lửa giận liền nghẹn lại trong cổ họng.

Nhìn dáng vẻ cứng ngắc của người đàn ông này, Nhạc Hàm quả thực muốn kêu lên, hôn một cái là xìu ngay, sao Chiến Ca lại có một mặt đáng yêu như vậy chứ?

Ánh mắt cậu tràn đầy ý cười, giống như đang dỗ dành, dụ dỗ nói: "Em biết em biết mà, anh rất tuấn tú!"

Kỳ Tuân có chút không được tự nhiên, xác nhận lại: "...biết thật không? Em đừng có dỗ dành anh, anh rất nghiêm túc!"

Trời ạ, Nhạc Hàm nghẹn cười vội vàng gật đầu: "Không--- không phải dỗ dành, thật, em tin thật mà!"

Lúc này vẻ mặt Kỳ Tuân mới tươi tỉnh lại.

Vậy mới đúng.

Anh gật đầu, còn không quên bổ sung một câu: "Cho nên không chỉ linh hồn anh có mị lực, túi da của anh cũng rất có mị lực."

Nhạc Hàm nhịn cười tới phát run, chỉ có thể thuận theo: "Em nhớ rồi, thật sự nhớ kỹ rồi."

Lúc này cơn giận của Kỳ Tuân mới coi như xẹp hẳn.

Thế nhưng vẫn nhịn không được thầm mắng trong lòng, Tần Ngọc Viện rốt cuộc bị làm sao vậy, nếu đã tiết lộ chuyện bọn họ quen biết nhau ngoài đời thực, lại còn mơ hồ tiết lộ diện mạo thật của anh, sao không chịu tả cho phù hợp với hiện thực một chút chứ?

Chậc.

Nhạc Hàm thì thật sự không biết nên nói gì nữa.

Tuy vẫn không biết Chiến Ca nói thật hay giả, nhưng cậu thật sự không hề để tâm chút nào cả.

Người đàn ông này lúc soái thì rất soái, lúc đáng yêu cũng rất đáng yêu, Nhạc Hàm thật sự rất thích anh.

Nghĩ vậy, Nhạc Hàm kéo tay áo Kỳ Tuân, ý bảo anh ngồi xuống.

Kỳ Tuân tuy đã xẹp cơn giận nhưng dù sao vừa nãy cũng đã bị ủy khuất rất lớn, mặt vẫn còn rất nghiêm, ngồi xuống liền dùng ánh mắt hỏi cậu: "Làm gì đó?"

Nhạc Hàm ngoan ngoãn ngồi lên đùi Kỳ Tuân, ôm lấy cổ anh.

Kỳ Tuân bị sự chủ động và ngoan ngoãn này chấn động, trái cổ lăn lộn, ánh mắt chăm chú.

Giây tiếp theo, Nhạc Hàm tiến tới gần hôn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói: "Thích anh."

Hô hấp Kỳ Tuân nghẽn lại, cả người căng thẳng, tròng mắt nhìn chằm chằm người trong lòng.

Nhạc Hàm đỏ mặt, âm thanh lại càng nhỏ hơn, giống như thì thầm, nhưng vẫn kiên trì lặp lại: "Thật sự rất thích."

Kỳ Tuân liếm môi một cái.

Oa này... biết quyến rũ người ta rồi.

Ánh mắt của anh trở nên u ám, âm thanh cũng khàn khàn: "... vậy em cũng nếm thử xem anh thích em nhiều như thế nào."

Âm cuối bị chặn lại ở giữa môi hai người.

Kỳ thực Nhạc Hàm biết rõ người đàn ông này không thể nào chịu nổi khi mình chủ động làm nũng, vì thế khi Kỳ Tuân hôn mình, khóe môi cậu cũng nhếch lên.

Đôi môi của bọn họ chạm vào nhau, kết nối chặt chẽ.

Từ sau lần đầu tiên hôn môi, giữa hai người giống như đã loại bỏ đi lá chắn cuối cùng, mỗi khi thân thiết đều rất kịch liệt.

Nhạc Hàm thích cảm giác được Chiến Ca ôm vào lòng, thích người đàn ông này mạnh mẽ hôn mình, nó làm toàn thân cậu nóng bừng, giống như sắp tan chảy vậy.

Lúc hôn tới động tình, Nhạc Hàm vô thức bị người đàn ông này bế bổng lên, đặt lên giường.

Lúc lưng chạm vào mặt nệm mềm mại, tiếng cảnh báo của hệ thống chợt vang lên.

Lần đầu tiên nó xuất hiện đã dọa hai người phát hoảng, nhưng tới lần thứ hai... Nhạc Hàm chỉ nhỏ giọng rầm rì, Kỳ Tuân thì vẫn luôn lấp kín môi cậu, không quan tâm tới âm thanh quấy rối kia.

...dù sao chỉ cần không có hành vi quá phận, hệ thống cũng không thể làm gì được bọn họ.

Vì thế tiếng cảnh báo của hệ thống không ngừng lặp lại, đặc biệt mờ mịt, ngơ ngác và bất lực.

Hô hấp của Kỳ Tuân có chút hỗn loạn, ngậm lấy cánh môi đã sưng đỏ của Nhạc Hàm, không ngừng thay đổi góc độ để hôn cậu.

Mà Nhạc Hàm thì trong một thoáng mở mắt ra có nhìn thấy tiến độ động tâm trên đỉnh đầu mình, nó đang không ngừng nhảy lên, có chút phân tâm nghĩ, thì ra bây giờ chỉ cần hôn môi với Mộc Dĩ Thành Chu thôi, giá trị động tâm của cậu cũng sẽ tăng lên.

Cũng đúng, dù sao hệ thống trí năng đến vậy, đương nhiên có thể phân biệt được.

Nó đã từng biết cậu dễ động tâm đến thế nào, cũng có thể biết cậu thủy chung yêu thích ra sao.

Giá trị động tâm của cậu đối với người đàn ông này đã sắp đầy rồi.

*

Chuyện quạ đen vạ miệng của công chúa Tần quốc coi như đã qua, nhưng Kỳ Tuân bụng dạ hẹp hòi vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, thỉnh thoảng nghĩ những điểm tốt đẹp của mình liền gấp gáp kể ra để khoe với Nhạc Hàm. Nhạc Hàm dở khóc dở cười nhưng cũng thuận theo, nhưng càng nghe tả kĩ thì lại càng không tưởng tượng ra được dáng dấp của anh.

Thời gian từng chút trôi qua, lễ quốc khánh đã tới rất gần.

Ngày nghỉ năm nay đã được điều chỉnh, trung thu và quốc khánh được gộp chung lại một kỳ nghỉ, không ít người oán giận một phen, dù sao thì được nghỉ hai kỳ vẫn hơn.

Nhạc Hàm thì không có cảm giác gì, hiện giờ cậu chỉ mong quốc khánh mau tới, ngày hai tháng mười mau mau tới.

Chạng vạng hết giờ học, lúc đi qua con đường nhỏ trong khu rừng của trường, cậu login game bằng điện thoại, nói chuyện với Chiến Ca.

Chiến Ca có lẽ cũng đang online bằng điện thoại, lúc nói chuyện không còn là kiểu tự động chuyển đổi giọng nói thành tin nhắn nữa rồi.

Hai người ngày càng dính nhau hơn, không sợ không có chuyện để nói, tùy tiện là một chuyện vặt vãnh nào trong cuộc sống cũng có thể hào hứng nói cả buổi, có khi chỉ chúc nhau ngủ ngon thôi cũng kéo dài cả tiếng.

Cảnh báo của hệ thống cũng thường xuyên xuất hiện như cơm bữa, căn bản không thể nào trấn áp được, còn có thể coi là chút hứng thú đặc biệt.

Hôn lễ đã được cử hành long trọng, Chiến Ca thật là... Nhạc Hàm cũng không biết nói gì cho phải, ngày hôm đó cậu có cảm giác toàn bộ người chơi đều tới Chu quốc, Nhạc Hàm thật sự chấn động, khó khăn lắm mới kềm được xấu hổ, cùng Chiến Ca kết thúc buổi lễ.

Nhạc Hàm nhịn không được cảm thán, yêu đương a, thật sự quá tốt đẹp!

Cảm thán xong, Chiến Ca liền hỏi: "Em đang làm gì đó?"

Nhạc Hàm: "Mới tan học, vẫn chưa ra khỏi trường nữa!"

Nhạc Hàm vừa đi vừa gõ chữ nên tốc độc đi khá chậm.

Con đường nhỏ này khá dài, giờ này không có người, ít ra thì Nhạc Hàm cúi đầu bước đi nên cảm thấy trên đường chỉ có một mình mình mà thôi.

Lúc này đã là cuối thu, sắc trời cũng tối khá sớm, đèn đường đã được bật.

Nhạc Hàm gửi tin đi, tầm một phút sau thì Chiến Ca trả lời.

"Em đoán xem bây giờ anh đang ở đâu?"

Nhạc Hàm khựng lại, có chút mờ mịt.

Trong lòng đột nhiên có dự cảm, có chút khẩn trương.

...không, sẽ không phải là vậy đi?

Cậu buông điện thoại, khẩn trương nhìn xung quanh, trong lòng có chút oán trách, đã hẹn gặp rồi, sao Chiến Ca lại muốn làm chuyện đột kích này chứ?

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cũng có chút mong đợi.

Ngầm tập kích như vậy cũng quá kích thích rồi, này cũng coi như là một loại tình thú đi?

Nhưng lúc Nhạc Hàm đang cười trộm, ánh mắt xẹt tới phía trước thì lập tức cứng ngắc.

Một bóng dáng quen thuộc đang từ phía trước chậm rãi đi tới.

Người đàn ông kia mặc áo len màu đen, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, gương mặt tuấn mỹ kia được phủ lên một chút sắc màu ấm áp, trông ôn nhu đi không ít.

Người đàn ông kia đang rũ mi mắt, một tay đút vào túi, tay kia cầm điện thoại gửi tin tức, thoạt nhìn không có biểu cảm.

Lúc này điện thoại Nhạc Hàm run lên, cậu liếc nhìn một cái thì thấy là tin Chiến Ca gửi tới: "Em nghĩ xem liệu chúng ta có gặp nhau không?"

Chỉ nhìn thấy tin này thôi, Nhạc Hàm đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ mỉm cười ấm áp của Chiến Ca.

Nhưng lúc này, Nhạc Hàm nuốt nước bọt, tâm tư cũng không bay theo hướng kiềm diễm, ngược lại có chút thấp thỏm nhìn người đàn ông đang đi tới.

Kỳ Tuân.

... tuy Nhạc Hàm đã không để tâm tới những lời đối phương từng nói với mình, nhưng dù sao cũng từng bị hung ác lạnh lùng như vậy, Nhạc Hàm có chút... sợ người đàn ông này.

Cậu rụt cổ.

[end 40]

[41] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Cái Áo Này Xương Quai Xanh Này Trái Cổ Này Cái Cằm Này Cái Miệng Này Sao Giống Như Đã Từng Thấy Qua Ở Đâu Thế Nhỉ?

****

Kỳ Tuân cũng là đột nhiên nổi lên tâm tư, muốn tới T đại dạo một vòng.

Quả thật thời gian hẹn của anh và Oa Oa đã tới rất gần, thế nhưng anh thật sự nhịn không được cũng không ngồi yên được, có đôi khi anh cũng cảm thấy mình trở nên thật ngây thơ.

Gửi tin xong, chờ một hồi không được đáp lại thì kỳ Tuân có chút giật thót--- Oa Oa sẽ không bị giật mình chứ?

Anh nhíu mày, thấp thỏm đứng lại, lại gửi thêm một tin: "Oa Oa?"

Vẫn không được đáp lại.

Mà phía trước mặt thì truyền tới một âm thanh yếu ớt.

"Chào, chào anh..."

Kỳ Tuân sửng sốt, ngẩng đầu.

Một bóng dáng đứng dưới ánh đèn đường.

Nam sinh thoạt nhìn có chút gầy yếu, biểu cảm co rúm, nốt ruồi dưới mí mắt phải làm Kỳ Tuân nhanh chóng nhận ra đối phương: "Cậu là... bạn cùng phòng của Kiều Duệ đúng không?"

Hình như tên là Nhạc Hàm?

Kỳ Tuân không quá để tâm tới những người không quan trọng với mình, có thể nhớ được tên của Nhạc Hàm thật sự là không tệ, một nguyên nhân chủ yếu là anh nhớ kỹ mình đã từng hung ác mắng nam sinh này, vì thế mà ảo não một hồi lâu.

Nhạc Hàm mỉm cười cứng ngắc, thế nhưng vẫn cố kiên trì chào hỏi: "Đúng rồi, trùng hợp thế ha ha.... à, anh tới tìm Kiều Duệ sao?"

Kỳ Tuân cũng cảm thấy lúng túng, nam sinh tỏ ra không quá thoải mái với anh.

.... cũng vì chuyện đêm đó.

Kỳ Tuân không phải người để ý tới thái độ của người khác, nhưng chuyện này hiển nhiên không giống, là vì sai lầm của anh mới dẫn tới. Cho dù tương lai sau này có lẽ anh và nam sinh Nhạc Hàm này sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhưng Kỳ Tuân cũng không hi vọng Nhạc Hàm có bóng ma tâm lý.

Vì thế anh liền đi tới, thoạt nhìn thật tự nhiên nói: "Không có, chỉ tùy tiện tới đây dạo chơi một chút thôi, cậu vừa tan học à?"

Mặc dù giọng nói của Kỳ Tuân đã rất ôn hòa nhưng Nhạc Hàm vẫn nhớ rõ dáng vẻ lạnh băng của người đàn ông này trong quán bar đêm đó. Cậu mất tự nhiên nói: "À vâng, đang định cùng Kiều Duệ đi ăn."

"Vậy..." Kỳ Tuân đang nói chuyện thì chuông điện thoại Nhạc Hàm vang lên.

Nhạc Hàm thấy người gọi là Kiều Duệ liền nghe máy, nghe cậu ta hỏi: "Hàm Hàm, ông tới đâu rồi? Tui đang ở tòa mười này."

Tòa mười chính là cửa vào con đường nhỏ này, vị trí của bọn họ chỉ cỡ hơn mười mét mà thôi.

Nhạc Hàm nói: "À, sắp tới rồi..."

Liếc nhìn người đàn ông dưới đèn đường, Nhạc Hàm nói: "Cái đó, tui gặp Kỳ...anh Kỳ..."

Nghe thấy hai từ 'anh Kỳ', Kỳ Tuân có hơi khựng lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm hốt hoảng cúi đầu.

Kỳ Tuân: "..." Không cần biểu hiện rõ ràng như vậy.

Kiều Duệ hiển nhiên cũng sửng sốt: "Anh Kỳ đi chung với ông hả? Sao hai người lại gặp nhau thế?"

Nhạc Hàm: "...trùng hợp gặp thôi."

"Vậy à." Kiều Duệ nói: "Vậy ông hỏi xem anh Kỳ ăn cơm chưa, có muốn ăn chung với chúng ta không."

Này thì không cần đâu mà...

Nhạc Hàm có chút khổ sở, Kỳ Tuân ở ngay bên cạnh, Kiều Duệ gọi điện tới, cậu không thể không nhắc tới. Mà nhắc ra rồi thì lại sợ sự tình sẽ biến thành như vậy.

Cậu nhận mệnh hé miệng, còn không đợi cậu hỏi, âm thanh của Kiều Duệ đã vang lên sau lưng hai người: "Ồ, hai người ở đây hả?"

Kỳ Tuân xoay người lại, chỉ thấy Kiều Duệ cầm điện thoại vẫn còn chưa cúp máy chạy tới.

Kiều Duệ hưng phấn nói: "Anh Kỳ, vừa vặn em với Hàm Hàm tính đi ăn, anh đi chung không, bọn em ăn lẩu!"

Kỳ Tuân liếc nhìn Nhạc Hàm, cười cười nói: "Không sao, hai đứa em đi đi, tôi ở bên này đi dạo một hồi."

"A, nhưng mà..." Lúc này Kiều Duệ mới nhớ ra Nhạc Hàm và Kỳ Tuân từng có chút xích mích, vì thế có chút lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên nói gì.

Im lặng.

Nhạc Hàm lúng túng muốn chết, sao lại có ảo giác cậu đang xa lánh Kỳ Tuân thế kia?

Cậu vội nói: "Đi chung đi, càng đông thì ăn lẩu càng vui mà."

Kỳ Tuân do dự nhìn Nhạc Hàm, dùng ánh mắt muốn hỏi: "Cậu khẳng định muốn cùng đi ăn với tôi?"

Nhạc Hàm nhận ra Kỳ Tuân rõ ràng đã phát hiện mình chống cự anh, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ liều mạng gật đầu, cậu mới không muốn trở thành một người không hữu hảo như vậy!

Đã như vậy--- Kỳ Tuân liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Oa Oa vẫn không trả lời tin, suy nghĩ một chút liền nói: "Vậy thì đi thôi, hôm nay tôi mời."

Kiều Duệ nhìn Nhạc Hàm lại nhìn Kỳ Tuân, thở phào nhẹ nhõm.

Vị trí của bọn họ hiện giờ rất gần cổng trường, nghĩ tới Kỳ Tuân nói muốn dạo một vòng kỳ thực cũng không đi quá xa.

Trên đường Kiều Duệ thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay anh lại tới trường vậy? Tới gặp cô Hạ hả?"

Cô Hạ là giáo sư môn toán giải tích của bọn họ.

Nhạc Hàm sửng sốt, thầm nghĩ, Kỳ Tuân còn biết cả giáo sư Hạ của bọn họ sao?

Kỳ Tuân sờ đầu, chỉ có thể thuận theo nói: "Oh, tính tới thăm một chút, dù sao cũng lâu rồi không gặp."

.... chuyện yêu trên mạng này, ngoại trừ đồng bọn cùng chiến tuyến Chu Diêu, anh không tâm sự với ai, vì thế cũng không tiện giải thích lý do, cứ coi như anh tới thăm mẹ đi, khụ khụ.

Tới tiệm lẩu, ba người tìm chỗ trống ngồi xuống, chọn lẩu và đồ ăn, Kiều Duệ và Kỳ Tuân liền bắt đầu trò chuyện.

Buổi tối tuần này gần như ngày nào Kiều Duệ cũng tới quán bar, Nhạc Hàm nghe nói đội nhạc của bọn họ rốt cuộc cũng dự định tổ chức một buổi nhạc gặp gỡ fans ở quán, hơn nữa hai trăm phần vé mời cũng đã sớm bán hết--- giá cả không mắc, cộng thêm sau khi quét mã tiến vào, trong quá trình nghe biểu diễn có thể tùy ý gọi thức uống, tính đi tính lại thì nói không chừng sẽ lỗ vốn.

Kiều Duệ nói bọn họ vốn không muốn dựa vào biểu diễn để kiếm lợi nhuận, đây chỉ có thể xem là hồi đáp cho người hâm mộ mà thôi.

Địa chỉ quán bar đã công khai, nhưng mỗi thành viên của đội đều đăng tin rõ ràng trên weibo, hi vọng người không dành được vè mời không nên tụ tập ở bên ngoài quán bar. Thứ nhất, bọn họ chỉ cho người có mã code tiến vào quán, thứ hai, bọn họ không hi vọng ảnh hưởng tới việc kinh doanh của các cửa hàng xung quanh. Buổi biểu diễn sau này vẫn còn, lần này không giành được thì có thể chờ lần sau.

Tin tức vừa đăng, không ít người hâm mộ đã share tin ra, ngoan ngoãn nghe theo, đều tự nói với nhau là 'không nên ảnh hưởng buổi biểu diễn', có thể coi như rất trật tự.

Về phần sau đó---

"Lần trước nói ngày nào quán cũng bị fans hâm mộ bạo nổ là đùa thôi. Cũng không phải ngày nào bọn tôi cũng tới, minh tinh mở tiệm còn không tới mức bị fans vây ngùn ngụt, vì thế sau này tuy khách trong quán sẽ đông hơn nhưng không tới mức ảnh hưởng việc kinh doanh." Khi đó, Kiều Duệ đã nói thế, Nhạc Hàm nghe cũng cảm thấy có lý.

Mà buổi biểu diễn của đội nhạc bọn họ, được định vào ngày hai tháng mười.

Cùng ngày hẹn của cậu với Chiến Ca nha, ôi chao!

Đối với chuyện này, Nhạc Hàm lựa chọn đi gặp bạn trên mạng chứ không nghe Kiều Duệ hát--- Chiến Ca vẫn chưa báo cho Nhạc Hàm biết là sẽ hẹn gặp ở đâu và đi làm gì, nhưng Nhạc Hàm liền hiển nhiên cho rằng mình không thể đi xem Kiều Duệ biểu diễn--- Kiều Duệ cảm thấy thật chua chát, chỉ trích cậu là thấy sắc quên bạn!

Nhạc Hàm chỉ có thể áy náy cười he he.

Kiều Duệ nói chuyện với Kỳ Tuân một hồi rồi chạy đi lấy gia vị, ở bàn chỉ còn lại Kỳ Tuân và Nhạc Hàm.

Kỳ Tuân có ý muốn làm dịu quan hệ của mình với Nhạc Hàm, vì thế liền chủ động nói: "Chuyện ngày đó, tôi xin lỗi."

Nhạc Hàm không ngờ Kỳ Tuân một lần nữa nhận lỗi ở trước mặt mình, vì thế vội vàng nói: "Không sao, tôi không để ý đâu mà."

Kỳ Tuân cười cười, lại hỏi: "Cô gái kia còn quấy rầy cậu không?"

"Không có, tôi với cô ta bình thường cũng không giao tiếp." Do dự một chút, Nhạc Hàm hỏi: "Nhưng mà tiệm của anh..."

"Lần trước tôi đã nói tới vậy, nếu cô ta còn dám tới thì tôi cũng bội phục." Kỳ Tuân cười nhạo.

Mặc dù là châm chọc Vu Mạn Mạn nhưng giọng điệu lạnh lùng của Kỳ Tuân vẫn làm Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.

Hai người im lặng.

Ui chao, lúng túng quá đi.

Nhạc Hàm cảm thấy không khí có chút loãng.

Cái người Kỳ Tuân này, tuy diện mạo chẳng khác nào thiên tiên nhưng Nhạc Hàm thật sự rất sợ anh. Cho dù cậu là loại nhan cẩu nhưng cũng không có cách nào thưởng thức vẻ đẹp của anh, chỉ cảm thấy giống như đang bị tra tấn.

Mà Kỳ Tuân cũng có chút mất tự nhiên nhìn qua bên cạnh, nhìn mặt bàn, thầm nghĩ lá gan của bạn cùng phòng Kiều Duệ thật sự quá bé, sợ anh tới vậy sao? Anh cũng đâu có ăn thịt người... còn mời lẩu để triệt để xua tan mâu thuẫn trước đó, nhưng xem ra không thể giải quyết được rồi.

Hai người mất tự nhiên, may mà Kiều Duệ đã nhanh chóng quay lại, Nhạc Hàm vội vàng đứng dậy nói mình cũng đi lấy gia vị.

Sau khi trở lại thấy Kiều Duệ đã tiếp tục trò chuyện với Kỳ Tuân, Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có tâm trạng để tâm tới điện thoại của mình.

Nhìn thấy hai tin Chiến Ca gửi tới khi nãy, Nhạc Hàm bất đắc dĩ nói: "...em đã rời khỏi trường rồi, vừa nãy nói chuyện với người ta nên không trả lời anh được."

Kỳ Tuân đang nghe Kiều Duệ nói về chuyện bài hát mới thì màn hình điện thoại sáng lên, thấy là Oa Oa gửi tin, anh vội vàng mở ra xem.

Thì ra không phải Oa Oa bị anh hù dọa.

Anh vểnh môi lên, có chút bất đắc dĩ: "...anh cũng rời trường rồi."

Vì mở app nói chuyện nên khi có tin điện cũng không rung.

Thấy Chiến Ca gửi tin, Nhạc Hàm mỉm cười, lại lén liếc nhìn người đàn ông ở đối diện, than phiền nói: "Em đụng phải người quen, đang cùng bọn họ ăn cơm orz"

Kỳ Tuân có chút không yên lòng nghe Kiều Duệ nói, ngoài miệng thuận miệng đáp lại, tay thì nghiêm túc gõ: "Sao vậy?"

Giọng điệu của Oa Oa thoạt nhìn không vui cho lắm?

Nhạc Hàm cũng không biết nên giải thích thế nào với Chiến Ca, nghĩ một chút mới nói: "Trước đó khi hai chúng ta giận dỗi, em có xảy ra chút mâu thuẫn với một người."

Kỳ Tuân cũng nhớ tới Oa Oa có nói rằng đoạn thời gian đó có xảy ra chút vấn đề ngoài đời thực, anh liền nhướng cao mày: "Có người bắt nạt em à?"

Nhạc Hàm: "Không tính là bắt nạt... ngày đó chỉ là tâm tình không được tốt tôi, nhưng quả thực có chút hung dữ, em hơi sợ QAQ"

Kỳ Tuân nhướng mày, dám hung Oa này?

Kỳ Tuân: "Ai vậy? Nếu hung dữ với em sao em còn đi ăn chung làm gì?"

Nhạc Hàm: "Vì anh ta là bạn của bạn cùng phòng em... ngày đó cũng không phải cố ý, chỉ là em có chút bóng ma tâm lý mà thôi."

Trái tim Kỳ Tuân mềm nhũn, lá gan Oa Oa thật nhỏ, thật đáng yêu.

Anh ôn nhu hỏi: "Rồi hắn đã xin lỗi em chưa?"

Nhạc Hàm: "Xin lỗi rồi, vừa nãy mới xin lỗi..."

Kỳ Tuân cười tủm tỉm rep tin: "Ừm, tốt rồi, nhưng sau này em không cần làm chuyện uất ức chính mình như vậy, nếu không muốn đi ăn với đối phương thì cứ dứt khoát từ chối.

Dù sao thì bớt đi ăn với đám đàn ông linh tinh cũng tốt.

Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không cần thiết miễn cưỡng chính mình, cũng không cần làm người tốt, vì thế dưới sự cổ vũ của Chiến Ca, cậu liền ngoan ngoãn nói: "Dạ!"

Kỳ Tuân vui mừng: "Ngoan."

Thật nghe lời.

Trò chuyện một hồi, Nhạc Hàm lại khẽ liếc nhìn một chút.

Đối diện, Kỳ Tuân đang cúi thấp đầu, vừa nghe Kiều Duệ nói chuyện vừa nhìn điện thoại. Từ góc độ Nhạc Hàm nhìn sang chỉ cảm thấy biểu cảm người đàn ông này thực lạnh nhạt.

Nhạc Hàm cẩn thận ngắm nhìn diện mạo người này, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói với Chiến Ca: "Mà nói tới thì người này hình như cũng cao cỡ 1m85 á!"

Kỳ Tuân lơ đểnh: "Không phải ai cao 1m85 cũng là anh đâu."

Huống chi người đã từng hung dữ với Oa này sao có thể đánh đồng với anh được chứ, hừ!

Nhạc Hàm bổ não giọng điệu của Chiến Ca, cười trộm nói: "Nhưng dáng vẻ cũng rất đẹp nha, trên người cũng có cơ bắp nữa."

Gửi tin này xong, Nhạc Hàm nghĩ mấy hôm nay Chiến Ca thật sự miêu tả diện mạo của mình rất tỉ mỉ, giống như chỉ hận không thể diễn tả từng tế bào trên người để Nhạc Hàm biết mình đẹp trai cỡ nào vậy, nếu ghép những miêu tả đó lên người Kỳ Tuân thì tựa hồ rất phù hợp...

--- nhưng Kỳ Tuân sao có thể là Chiến Ca chứ? Ha ha ha ha!

Nhạc Hàm nhanh chóng kéo suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Mà Kỳ Tuân thấy tin tức Oa Oa gửi tới thì mất hứng, diện mạo đẹp? Có thể đẹp bằng anh không?

Anh khó chịu nói: "Em lén chụp tấm hình cho anh xem đi!"

Nhạc Hàm: "...như vậy không tốt lắm."

Kỳ Tuân: "Có gì đâu, cẩn thận chút không để người đó phát hiện là được rồi."

Nhạc Hàm: "..."

Nhạc Hàm nghĩ một chút rồi lặng lẽ meo meo giơ điện thoại lên một chút.

Điện thoại của cậu không mở flash, cũng không phát ra âm thanh.

Hướng về phía Kỳ Tuân nhấn nút chụp một phát rồi rụt điện thoại xuống, nhìn lại thì phát hiện vì mình quá khẩn trương nên chỉ chụp được mỗi cằm và môi của Kỳ Tuân thôi, Nhạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, tim đập thình thịch gửi tấm hình này cho Chiến Ca.

Kỳ Tuân mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, rốt cuộc cũng chờ được Oa Oa gửi hình chụp tới, sau đó hung hăng mở ra xem.

Kỳ Tuân: "..."

Quần áo này xương quai xanh này trái cổ này cái cằm này cái miệng này hình như đã thấy ở đâu đó rồi?

Kiều Duệ vẫn còn bô lô ba la khoe khoang về bài hát mà mình đang viết gần đây: "...anh thấy sao? Có muốn đổi không? Anh Kỳ? Anh Kỳ?"

Thấy người đàn ông bên cạnh yên lặng nhìn màn hình điện thoại, Kiều Duệ có chút mất hứng: "Anh Kỳ!"

Kỳ Tuân bị Kiều Duệ làm cho giật mình, sau đó từng chút từng chút, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn sang đối diện.

Nam sinh đang cúi đầu, trên mặt bị ánh huỳnh quang chiếu rọi, hiển nhiên cũng đang dùng điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Nốt ruồi phải dưới khóe mắt bên phải tựa hồ đang tỏa sáng rực rỡ.

[end 41]

[42] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Trên Thế Giới Này Còn Người Ngu Như Anh Sao? ? Sẽ Không!

****

Kỳ Tuân sống chết nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, mà Nhạc Hàm thì không hề hay biết.

Thấy ánh mắt Kỳ Tuân không đúng lắm, Kiều Duệ có chút không xác định nói: "Anh Kỳ, anh... sao thế?"

Sao lại dùng ánh mắt khủng khiếp như vậy nhìn Nhạc Hàm chứ?

Nhạc Hàm gửi hình chụp cho Chiến Ca, còn gõ thêm một dòng chữ, gửi tin xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ ở đối diện đang dùng ánh mắt rất khủng bố nhìn mình chằm chằm, nhất tời bị dọa tới xù lông, hốt hoảng nhìn Kỳ Tuân lại nhìn Kiều Duệ, suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi mình: "Sao, sao vậy?"

Sao lại nhìn cậu như vậy? Cậu đã làm gì sao?

Kiều Duệ lắc đầu liên tục, vẻ mặt ngơ ngác, cậu cũng không biết!

Gân xanh của Kỳ Tuân cũng muốn bùng nổ, trái tim nhảy lên thật nhanh.

Tấm hình này hiển nhiên là chụp ở góc độ đối diện với anh, mà người đối diện anh là ai.

...Oa Oa?

Oa Oa! !

Nam sinh này, chính là Oa Oa? !

Nhạc Hàm chính là Oa Oa! ! !

--- bọn họ được gặp nhau trước ngày hẹn sao? !

Đệt, anh thật sự không ngờ tới, đạp nát cả giày, đến khi quay đầu lại thì phát hiện người ta đang ở cạnh ngọn đèn dầu yếu ớt!

Đầu óc Kỳ Tuân trống rỗng, cũng không biết mình đọc thơ thẩn vớ vẩn gì đó, chỉ có cảm giác sét đánh ầm ầm vào người, đánh đến mức anh choáng váng đầu óc.

Trong khoảnh khắc này trong đầu anh hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng chính anh cũng không thấy rõ.

Tay cầm điện thoại của anh khẽ run, hơi thở cũng có chút bất ổn, bên tai cứ vang lên tiếng ong ong ong, anh hé miệng theo bản bản năng muốn mở miệng, nhưng lại thấy ánh sáng trên điện thoại thay đổi.

Anh theo phản xạ có điều kiện liếc nhìn một cái, chỉ thấy tin tức theo sát ảnh chụp ập tới.

"Nhìn mặt thì đẹp trai thật ấy, nhưng em sợ ổng lắm! Anh nói đúng, sau này em phải cố gắng hạn chế không tiếp xúc với ổng!"

Kỳ Tuân: "..."

Chờ đã, không muốn, mau dừng lại! ! !

Kỳ Tuân lần đầu tiên gặp phải tình huống luống cuống tay chân như vậy, nhất thời không biết nên ngẩng đầu giải thích với Nhạc Hàm hay cúi đầu gửi tin cho Oa Oa.

Mà biểu cảm dữ tợn và động tác không hài hòa của anh lại làm Nhạc Hàm càng sợ hơi, cậu vừa dè dặt nhìn chằm chằm Kỳ Tuân vừa vội vàng gõ tin điện thoại: "Oa, ổng đang trừng em, thật kỳ lạ quá đi, cũng không biết ổng muốn làm gì QAQ đáng sợ quá, em cũng đâu có đắc tội ổng đâu!"

Kỳ Tuân cúi đầu nhìn nội dung: "...! ! !"

Anh đã sắp hộc máu tới nơi rồi, chỉ muốn nói 'Em không đắc tội anh, là anh đắc tội em, xin lỗi!' mà thôi.

Ai tới nói cho anh biết đi, bây giờ còn có thể quen biết lại không vậy? Có thể không vậy?

Thấy thế nào thì bây giờ tựa hồ cũng không phải thời điểm tốt để nói cho Nhạc Hàm biết anh chính là Chiến Ca đi?

Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Tuân cố nén tâm tình hốt hoảng hít sâu một hơi, tự nói với mình là phải bình tĩnh, bình tĩnh lại!

Sau đó anh suy nghĩ một chút rồi thận trọng gửi tin cho Oa Oa: "...em chán ghét anh ta lắm hả?"

Người đối diện lập tức trả lới: "...dù sao thì cũng không thích QAQ"

Kỳ Tuân: "..."

Anh nghe thấy âm thanh có thứ gì đó vỡ nát.

Người đối diện còn bổ thêm một dao: "Tính tình của ổng hình như không được tốt lắm, em không có cách nào ở chung với người như vậy, cho dù dáng dấp có dễ nhìn cũng vô dụng QAQ cũng may anh không phải người như vậy!"

Được rồi, anh ngậm miệng đây, tạm biệt thế giới.

...

Trong tưởng tượng của Kỳ Tuân, lúc anh và Oa Oa gặp nhau sẽ như thế này: anh xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ, Oa Oa sẽ bị bị vẻ đẹp trai ngời ngời của anh mê hoặc, ôm mặt kích động, sau đó hai người ôm lấy nhau nhau, hôn hôn, yêu yêu...

Dù sao thì muốn ngọt ngào bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, muốn mộng ảo bao nhiêu thì có mộng ảo bấy nhiêu.

--- chứ không phải là một gương mặt hoảng sợ như thế kia!

Có chết Kỳ Tuân cũng không muốn trong tình huống này nói cho Nhạc Hàm biết mình chính là Chiến Ca!

Anh vốn cũng không quá lưu tâm về Nhạc Hàm, chỉ muốn chỉnh lại ấn tượng là được, nhưng bây giờ anh quả thực chỉ muốn đập chết chính mình mà thôi!

--- nói tới cùng thì cũng chỉ vì cái chuyện 'thấy một người yêu một người' kia? !

Bây giờ nghĩ lại Kỳ Tuân mới phát hiện mình lại vì một chuyện mà đắc tội cùng một người hai lần? !

Trên thế giới này còn người ngu như anh không? ?

Sẽ không!

Nếu như phát hiện Chiến Ca từng hung dữ trên mạng cũng chính là người từng hung dữ với mình ngoài hiện thực--- thậm chí chính bản thân Kỳ Tuân nhớ lại cũng phải thừa nhận bởi vì đối tượng là 'người khá xa lạ' nên sự phản cảm và thái độ lạnh lùng của anh không hề giấu giếm một chút nào--- liệu Oa Oa có không để ý tới hiềm khích trước kia mà tha thứ cho anh không? Liệu em ấy có khúc mắc gì không? Nói tới nói lui thì anh đã bị dán cái mác 'tính tình không tốt' rồi đi? !

Huống chi, cho dù sau này có thể chậm rãi giải thích những chuyện này, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và do dự của Nhạc Hàm khi biết rõ thân phận cũng đủ làm anh rầu rĩ rồi! Theo tưởng tượng của anh thì phải lãng mạn và hoàn mỹ chứ không phải dáng vẻ như thế!

Đến giờ phút này, Kỳ Tuân nhịn không được tự phỉ nhố mình, trước đây anh rốt cuộc đã tự chèn thêm bao nhiêu cục đá chắn đường cho tình yêu tương lai của mình vậy chứ, đêm đó anh không phải trúng tà, rõ ràng là bị nguyền rủa đi?

Không được, bây giờ anh thật sự không thể nào nói nên lời.

Điều may mắn nhất trong chuyện này là đã để anh biết được thân phận thật của Oa Oa khá sớm--- dù sao thì cũng tốt hơn tới ngày hai tháng mười, hai người gặp mặt rồi anh mới nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Oa Oa đi?

Cách thời điểm bọn họ hẹn gặp vẫn còn thời gian, anh không cần phải vạch trần vào lúc này.

Thừa dịp mấy ngày này thay đổi ấn tượng với Oa Oa, để Oa Oa có ấn tượng tốt hơn về anh, sau đó mới để Oa Oa biết Chiến Ca là ai thì mới chắc cú hơn, à không đúng, là hoàn mỹ, thuận theo tự nhiên hơn!

Kỳ Tuân bình tĩnh trở lại, bắp thịt trên mặt cũng thả lỏng.

Anh suy tư một chút, trước tiên đặt điện thoại xuống, mỉm cười với Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm lùi ra sau một chút, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn anh.

Kỳ Tuân: "..."

Nụ cười của anh đọng lại bên khóe miệng.

Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ mang lẩu và thức ăn lên.

Lúc gọi món Kỳ Tuân không chú ý xem Nhạc Hàm gọi gì, vì thế lúc này thấy nhân viên bưng thịt dê cuộn muốn đặt lên bàn, anh liền nhận lấy, trong ánh mắt ngơ ngác của Kiều Duệ và Nhạc Hàm thật ôn nhu đặt dĩa thịt dê tới trước mặt Nhạc Hàm, cười nói: "Thịt đặt bên em đi, ăn nhiều một chút."

Nhạc Hàm không dám nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu một cái, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Cám, cám ơn..."

Kiều Duệ do dự nói: "A, nhưng Hàm Hàm không thích vị thịt dê, cái này là em đặt."

Kỳ Tuân: "..."

Nhạc Hàm: "..."

Kỳ Tuân vuốt mặt, thấy nhân viên đem dĩa tôm tới, anh một lần nữa giật lấy, đang định đặt bên Nhạc Hàm thì có hơi khựng lại, do dự hỏi: "Cái này là em gọi hả?"

Nhạc Hàm lắp bắp: "Vâng, là tôi gọi..."

Kỳ Tuân thở phào nhẹ nhõm, thật ôn nhu đặt dĩa tôm qua chỗ Nhạc Hàm.

Tiếp sau đó, Nhạc Hàm và Kiều Duệ bắt đầu quỷ dị nhìn Kỳ Tuân lấy Nhạc Hàm làm tâm điểm để đặt đồ ăn, đặt đặt một hồi bên Nhạc Hàm đã đặt đầy ắp, mà bên Kiều Duệ thì chỉ có mỗi dĩa thịt dê cuộn.

Đối lập quá thảm khốc, Kiều Duệ im lặng nhìn chằm chằm Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân liếc nhìn cậu ta, nói: "Nhìn cái gì, ăn đi."

Kiều Duệ: "..."

Nhạc Hàm có chút vừa mừng vừa lo, vừa ăn lại vừa lo sợ bất an nhìn sang đối diện, đồng thời dùng ánh mắt hỏi Kiều Duệ xem người đàn ông ở bên cạnh cậu ta bị làm sao vậy.

Kiều Duệ cũng chưa từng thấy Kỳ Tuân ôn nhu như vậy với người nào, không khỏi khó hiểu.

Nhưng chuyện này cũng không tiện hỏi thẳng đi?

Cũng đâu thể nào hỏi người ta là 'Anh Kỳ, sao tự dưng anh lại tốt với Hàm Hàm như vậy' chứ.

Cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Vì thế hai người đều im lặng lẳng lặng đánh giá Kỳ Tuân.

Lực chú ý của Kỳ Tuân thì dành hết lên người Nhạc Hàm.

Lúc Nhạc Hàm ăn, anh lẳng lặng chăm chú quan sát.

Từ sợi tóc, hàng mi, đôi mắt, đôi môi, đến cổ, xương quai xanh, tay cầm đũa.

Khó trách, thì ra là thế.

Nếu nói Nhạc Hàm là Oa Oa, Kỳ Tuân tuy có chút giật mình nhưng không hề cảm thấy kỳ quái, bởi vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh này, anh đã nghĩ tới Oa Oa rồi.

Phải nói là dáng dấp của Nhạc Hàm phù hợp một cách hoàn mỹ với tất cả tưởng tượng của anh về Oa Oa.

Đương nhiên, Kỳ Tuân không phải một người chỉ vì gặp một người ở ngoài đời thực giống với người mình thích mà thích người ta.

Trước đây, đối với anh thì Nhạc Hàm và Oa Oa có giống cỡ nào thì Nhạc Hàm cũng không phải Oa Oa.

Anh thích Oa Oa, đương nhiên sẽ không nhìn nhiều tới Nhạc Hàm.

Nhưng lúc này hai người lại hợp thành một.

Kỳ Tuân dùng sự chăm chú chưa từng có cẩn thận khắc ghi mọi thứ về Nhạc Hàm vào lòng, trái tim anh cũng giống như được ngâm trong súp thông, mềm mại nóng rực.

Anh rốt cuộc cũng được nhìn thấy Oa Oa rồi.

Tuy lần gặp mặt đầu tiên không nằm trong dự tính và sắp xếp, thế nhưng anh vẫn rất vui vẻ.

Vì thế Kỳ Tuân vui vẻ gắp một đũa thịt bò đặt vào chén của Nhạc Hàm, còn cười nói: "Mau ăn đi."

Nhạc Hàm dè dặt nói: "Cám ơn..."

Sau đó lén lút gõ chữ: "A, muốn về nhà quá, không muốn ăn."

Kỳ Tuân liếc nhìn điện thoại: "..."

Tổn thương quá.

Kỳ Tuân cố gắng trụ vững không để tâm tình của mình tan vỡ, đầu tiên là lén lút dùng điện thoại nghiêm trang đáp lại: "Kỳ thực em không cần phải sợ như vậy, nói không chừng anh ta rất thích em đó, có phải anh ta rất chăm sóc em không?"

Nhạc Hàm thấy tin: "? ? ?"

Cậu có chút do dự rep: "...có thì có."

'Có' là được rồi, còn có thì có là sao!

Kỳ Tuân than xong lại điên cuồng ám chỉ: "Nếu anh ta đã chăm sóc em như vậy thì em cũng cho người ta chút cơ hội đi."

Nhạc Hàm buồn bực, đắn đo nói: "Vừa nãy anh còn bảo em sau này phải kiên quyết từ chối mà."

Kỳ Tuân: "..." Anh rút lại những lời này còn không được sao? Sao anh cứ luôn tự tìm đường chết như vậy chứ? Vì sao chứ? Sao còn không chịu nhớ kỹ lời người xưa dặn là 'lời không được nói lung tung' chứ?

Kỳ Tuân tận tình khuyên nhủ: "Anh vừa mới suy nghĩ, chúng ta không thể cứ vậy mà phủ định một người, anh ta cũng không phạm phải sai lầm tội ác tày trời, sao không cho anh ta một cơ hội sửa đổi chứ? Em nên mở rộng cửa lòng với anh ta một chút, biết đâu sau này em sẽ cảm thấy anh ta không giống như em tưởng tượng thì sao?"

Nhạc Hàm nghi ngờ: "...phải không?"

Kỳ Tuân: "Đương nhiên rồi!"

Kỳ Tuân cộc cộc gõ chữ: "Với lại không phải anh ta là soái ca à? Từ cái cằm và cái miệng này là biết anh ta đẹp trai cỡ nào rồi, em không thể nể tình mặt mũi mà tha thứ cho anh ta một lần à?"

Nhạc Hàm: "? ? ?" Tuy cậu cũng thừa nhận Kỳ Tuân là một anh chàng đẹp trai, nhưng cằm cũng là cằm, miệng cũng là miệng bình thường thôi!

Nhưng khi nghe Chiến Ca nói vậy, Nhạc Hàm lại có chút không vui: "Kỳ thực cũng không có đẹp trai đến vậy!"

Chả trách đột nhiên Chiến Ca lại thay đổi thái độ, thì ra là vì cảm thấy Kỳ Tuân đẹp trai!

... Nhạc Hàm đồng ý là nhan sắc của Kỳ Tuân rất thần tiên, nhưng từ miệng Chiến Ca nói ra thì cậu không vui!

Mà Kỳ Tuân: "? ? ?"

Cũng, không, đẹp trai, đến, vậy? !

Kỳ Tuân một lần nữa bị đả kích, lại một lần nữa vuốt mặt, suy nghĩ tạm thời từ bỏ chuyện khuyên nhủ người này ở trên mạng, ngẩng đầu nói với Nhạc Hàm: "Đúng rồi, lần trước tôi gọi điện thoại mà em không nghe máy, em vẫn chưa thêm số của tôi hả?"

Nhạc Hàm đang lén lút trò chuyện với Chiến Ca, bị Kỳ Tuân hỏi liền vội vàng nói: "A, hình như là vậy..."

"Tôi gọi qua cho em, em nhớ lưu lại, chốc nữa tôi sẽ thêm wechat với em." Kỳ Tuân nói.

Lúc ban đầu anh dự định chờ tới khi gặp mặt Oa Oa mới thêm wechat, thoải mái lộ ra thân phận thứ ba với đối phương, nhưng hiện giờ anh đã biết Oa Oa là ai, còn sợ gì mà không thêm chứ, phải nhanh nhanh thêm mới được.

Nhạc Hàm vẫn không thể hiểu nổi vì sao khi nãy gặp mặt vốn còn rất lạnh nhạt mà bây giờ Kỳ Tuân lại chủ động như vậy, cậu có chút mơ mơ màng màng gật đầu. Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Kỳ Tuân liền thêm wechat Nhạc Hàm, Nhạc Hàm chỉ đành chấp nhận.

Kiều Duệ ở bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút không thích hợp.

Anh Kỳ thật sự chưa từng chủ động thêm wechat của người khác, chưa từng!

Một bữa ăn với bầu không khí cực kỳ quái dị, ăn xong Kỳ Tuân đi trả tiền, Kiều Duệ nói muốn đi WC một chuyến, Kỳ Tuân và Nhạc Hàm liền ra ngoài cửa tiệm lẩu chờ.

Rốt cuộc chỉ còn lại hai người, Kỳ Tuân thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ra bên ngoài, gió đêm liền quất thẳng vào mặt.

Mùa thu năm nay nhiệt độ giảm rất nhanh, Nhạc Hàm khá trì độn nên không kịp chuẩn bị, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo thun.

Gió lạnh thổi qua cậu liền rùng mình.

Kỳ Tuân thấy vậy liền hỏi: "Em lạnh hả?"

Nhạc Hàm mỉm cười nói: "Cũng hơi hơi thôi, không sao."

Trên người Kỳ Tuân cũng chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, không có áo khoác để choàng thêm cho Nhạc Hàm, vì thế chỉ có thể nắm tay Nhạc Hàm, kéo cậu vào trong góc.

Đứng ở cửa tiệm lẩu, cửa mở ra là không khí liền lùa tới từng trận gió. Đi vào trong góc, tuy vẫn là ở bên ngoài nhưng gió không nhiều, cũng không lạnh như vậy nữa.

Hơn nữa còn có Kỳ Tuân đứng chắn trước mặt Nhạc Hàm, giúp cậu cản gió.

Động tác của người đàn ông này có thể coi là biểu lộ quá rõ ràng rồi, Nhạc Hàm sửng sốt một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuân.

Mà Kỳ Tuân cũng đang cúi đầu nhìn cậu.

1m85 và 1m75.

Chênh lệch này... giống hệt như anh tưởng tượng.

Kỳ Tuân nhịn không được bật cười, sau đó lại gọi: "Nhạc Hàm."

Nhạc Hàm mờ mịt đáp lại: "Dạ?"

Kỳ Tuân đưa tay chỉnh lại mái tóc bị thổi loạn của nam sinh, hạ giọng nói: "Đừng sợ tôi, tôi sẽ không hung dữ với em nữa."

[end 42]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top