Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nào đám Thanh Tú cũng đến bồi Hy Triệt cùng bốn vị phụ mẫu. Các nàng an phận thủ thường khiến y rất hài lòng.
- Chỉ cần không phải Hoàng đế, cái gì bản cung cũng có thể cho các ngươi.
Hy Triệt híp mắt nhìn các nàng. Thanh Tú cười nhẹ.
- Tiểu thiếp chỉ sợ phải sống cô độc trong cung cả đời.
- Cũng không phải do bản cung, chẳng hiểu làm sao ngoài kia ai cũng biết các ngươi vẫn là xử nữ. - Hy Triệt chép miệng - Vậy đi, đến thời cơ thích hợp bản cung sẽ xin Hoàng đế phóng thích, gả chồng tử tế cho các ngươi.
- Đội ơn Hoàng hậu nương nương.
Như vậy, chỉ có nhà Thái hoàng thái phi cần giải quyết. Mấy hôm nay Ngọc Khiết chôn chân trong cung Thái hoàng thái phi, Hách Tể theo dõi còn chưa báo tin về khiến Hy Triệt buồn chán.
Vừa nghĩ đến Hách Tể thì phu thê nhà đó kéo đến, mặt mày sáng rỡ.
- Hạ quan tham kiến Hoàng hậu nương nương!
- Ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ.
Hy Triệt liếc mắt về phía các tú nữ rồi nhẹ giọng nói. Các nàng thụ sủng nhược kinh, cư nhiên lại được nương nương xem như người nhà, đúng là không liên quan đến Hoàng đế thì nương nương thực nhân hậu a ~
Đông Hải vui vẻ kéo Hách Tể đứng dậy, thần bí nói:
- Tiểu đệ có tin mới rất hay, muốn báo cho đại tẩu biết.
- ... Nhìn mặt ngươi bản cung đã biết không có gì tốt lành.
Hy Triệt thấy gai người. Thằng nhóc Đông Hải này chuyên cười trên nỗi đau của người khác, y đề phòng là chuyện đương nhiên.
- Haha, Hứa tướng quân mới thắng trận từ biên ải về.
Tiểu quốc lân bang đột ngột kéo quân đến gây chiến khiến Hàn Canh không ít đêm trăn trở. Nay đã được dẹp loạn, thật tốt.
- ... Và mang về một vị công chúa!
Hách Tể không đợi Hy Triệt ngợi khen liền ra tay đốt nhà.
- Hử? Mang công chúa về?
- Tiểu quốc dâng công chúa của họ làm vật hy sinh ấy mà.
- À, nói là dâng cho Hoàng đế.
Phu thê bọn họ kẻ tung người hứng khiến Hy Triệt mặt mày xám ngoét. Người mang thai đã không khỏe thì chớ, thần kinh cùng khả năng kiềm chế cũng không được vững như ngày son rỗi. Y gào lên:
- Dẫn bản cung đi!!!
Đông Hải cùng Hách Tể bấm nhau cười, vội chạy lại đỡ thai phụ số một Trịnh quốc. Đùa chứ, y mất một sợi tóc thôi cũng đủ để Hàn Canh chém chết họ rồi!
Đám Thanh Tú nhìn nhau, rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo. Ở bên Hy Triệt lâu ngày khiến họ cũng muốn xem trò vui a ~~
- Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Thấy ái thê bụng tròn vo hùng hổ bước vào, hai bên Đông Hải cùng Hách Tể khổ sở đỡ tay, Hàn Canh lén lau mồ hôi hột.
- Hạ quan tham kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương cát tường!
Hứa tướng quân hành lễ, nhưng Hy Triệt không để ý đến ông, mắt phượng như dao sắc phóng về phía thánh thượng.
- Hoàng hậu đang mang long thai, có chuyện phái người gọi trẫm đến là được rồi, tự mình đến làm gì cho nhọc thân thể?
- Tạ ơn bệ hạ quan tâm. - Hy Triệt nghiến răng ken két. - Thiếp đến xem ái phi mới của người!
Hàn Canh giả ngơ ngác nhìn thật muốn đấm.
- Ái phi? Ái phi nào? Trẫm chỉ có một ái hậu là Mẫu Đơn mà thôi!
- Chứ kẻ nào đây??
Y gằn giọng, chỉ vào nữ nhân đang run rẩy nép sau lưng tướng quân. Ông vội nhắc:
- Còn không mau hành lễ!
Nàng quỳ xuống, thân thể vẫn run lên từng chập.
- Tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Y hừ lạnh.
- Hứa tướng quân không cần mang nàng về đây.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, hạ thần thực không biết xử trí thế nào. Tướng lĩnh bên kia tự tay giao công chúa, nói là dâng cho Hoàng đế làm quà tạ lỗi, đổi lấy hòa bình.
- Là họ khiêu chiến trước, còn muốn hòa bình? Như thể Trịnh quốc ta xâm lược họ vậy!
- Bẩm, dù sao chiến sự cũng đã xong.
Hứa tướng quân e ngại nhìn Hàn Canh. Hoàng đế còn ở đây mà Hoàng hậu cư nhiên làm ầm ĩ. Vốn Hoàng hậu không phải là người không hiểu lí lẽ như vậy!
- Haha, trẫm cũng rất lười xử lý chuyện nữ nhi. Giao hết cho Mẫu Đơn vậy.
Hàn Canh cưng chiều vuốt tóc Hy Triệt, ánh mắt tràn ngập sủng ái.
Vị công chúa kia thấy y nhìn mình như con mồi không khỏi sợ hãi. Trong mắt nàng y là người đẹp nhất mà nàng từng thấy. Đẹp mà lạnh lùng biết bao. Y phán quyết:
- Bản cung sẽ thả cho ngươi về nước, không cần mang lễ vật sang cầu hòa!
- Không được! Phụ vương sẽ giết ta mất!
Công chúa thốt lên, vô tình ngắt lời Hy Triệt. Hách Tể cau mày, quát:
- Vô lễ!
- Được rồi, Tiểu Hách.
Y vỗ nhẹ tay bảo Hách Tể bình tĩnh.
- Như vậy không được, thì bản cung sẽ cấp cho ngươi ngân lượng, sang quốc gia khác sinh sống.
- Bẩm nương nương, nàng là công chúa, có lẽ không biết cách tự mình sinh tồn.
Thanh Tú nhẹ nhàng nhắc nhở. Công chúa gật lấy gật để như tìm được cứu tinh.
- Ừ. Ngươi nói cũng có lý!
Hy Triệt gật đầu, nói tiếp :
- Phương án cuối cùng là gả ngươi cho một vị vương gia hay quan lại nào đấy.
- Ái hậu, trẫm không có anh em.
Hàn Canh góp giọng.
- Quan lại trong triều đều đã có vợ con đầy đủ, công chúa gả đi chỉ có thể làm thiếp.
Nhác thấy Hy Triệt nhìn mình, Đông Hải vội ôm lấy Hách Tể gào lên:
- Đệ chỉ có mình Tiểu Hách mà thôi! Quyết không nạp thiếp!
- Ai da, tiếc thật đấy. Xem ra trong triều chỉ có Tiểu Hải đủ xuất sắc, nhưng Tiểu Hách là người Kim quốc, bản cung dĩ nhiên sẽ bảo đảm hạnh phúc cho nó rồi!
Hy Triệt quay lại nhìn công chúa.
- Bản cung thấy thích hợp nhất vẫn là gả ngươi cho một vương gia của nước chư hầu nào đấy, như vậy ngươi không cần lo lắng cuộc sống cũng như địa vị của mình.
- Nhưng ta vốn được gả sang đây cho Hoàng đế!
Công chúa rất không biết điều, tỏ thái độ phẫn nộ. Y híp mắt lại nguy hiểm.
- Ngươi nhất định muốn ở đây làm phi?
- Dĩ nhiên!
- Hoàng đế là của bản cung! Hậu cung của hắn chỉ có bản cung mà thôi!
Hy Triệt tức giận nói. Hàn Canh vội ôm y vào lòng, dỗ dành:
- Trẫm làm sao có thể chia nhỏ địa bàn của ái hậu? Ngoan, nàng muốn làm gì cũng được!
- Vậy thì cứ làm như thiếp nói đi!
- Trẫm chuẩn y. Mau chuẩn bị đưa công chúa đến Diệp quốc gả!
- Không! Ta không đồng ý!
Công chúa hét lên.
- Ta được gả cho Hoàng đế, người không thể vứt bỏ ta như vậy! Hoàng hậu, người không có quyền định đoạt ta!
Hàn Canh trừng mắt.
- Ngươi nên nhớ ngươi chỉ là công chúa của một tiểu quốc chư hầu muốn làm phản. Trẫm cho Hoàng hậu quyền định đoạt, nếu vẫn cố chấp muốn giành địa bàn với ái hậu của trẫm, trẫm phải mang ngươi xử chết thôi!
- Bệ hạ...
Công chúa nước mắt ngắn dài, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn. Hy Triệt ghét bỏ đem Hàn Canh quay mặt đi, tàn nhẫn hạ lệnh:
- Kéo nàng ra ngoài, ban lụa trắng!
- Không! Không!
Quân lính kéo nàng đi, tiếng thét vẫn vọng lại. Hy Triệt mặt không đổi sắc.
- Trẫm cũng biết là ái hậu nóng giận. Về cung Mẫu Đơn, trẫm sẽ chiên cơm cho nàng.
Hàn Canh sủng nịch ôm Hy Triệt trong ngực, mặc kệ y còn giận dỗi, nhanh chóng hồi cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top