Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoàng hậu! Ngươi đừng quá đáng!
Thái hoàng thái phi chạy đến cung Mẫu Đơn, rống lên giận dữ. Hy Triệt vẫn điềm nhiên thưởng trà.
- Thái hoàng thái phi, người phải giữ phong thái của hoàng tộc.
- Ngươi...
Nàng thở dốc.
- Thiếp quả thực không rõ mình đã làm gì.
- Ngươi đừng tưởng mình được sủng ái rồi muốn làm gì thì làm! Công chúa Nguyên quốc, nàng làm gì nên tội?? Sao ngươi dám...
- Nàng bất quá chỉ là công chúa của nước chư hầu làm phản. Thái hoàng thái phi, Nguyên quốc đột nhiên gây chiến rồi lại tự tay dâng công chúa, chẳng lẽ âm mưu vụng về này người không hiểu? Để nàng bên cạnh Hoàng đế là nuôi ong tay áo! Hơn nữa, thiếp sẽ không chia sẻ phu quân của mình cho bất cứ ai!
Hy Triệt đanh giọng tuyên bố, mắt sắc như dao nhìn Thái hoàng thái phi. Nàng run rẩy.
- Ngươi... ngươi điên rồi!
- Thiếp mặc kệ người nghĩ gì về thiếp. Chỉ cần Hàn Canh trở thành bậc quân vương và là Hoàng đế của riêng thiếp, thiếp không ngại làm bất cứ điều gì...
Đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Hy Triệt, Thái hoàng thái phi bất giác lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra. Nàng xoay người bỏ chạy.
Hy Triệt cười khỉnh.
- Tiểu Nhiên, từ hôm nay ngươi giám sát quy trình nấu nướng cho bản cung.
- Nô tì tuân mệnh.
Nàng gật đầu, xoay người rời đi. Hy Triệt hừ lạnh. Hách Tể mới bẩm báo Thái hoàng thái phi và Ngọc Khiết âm mưu dụng độc.
- Để xem các ngươi đối phó với cao thủ dụng độc như thế nào.

------------------------------------------

- Nương nương, có Ngọc Khiết phu nhân cầu kiến.
- Cho nàng vào.
Tiểu Nhiên vừa rời khỏi, Hy Triệt cùng bốn vị phụ mẫu cười phá lên.
- Xem ra đã sớm không chịu nổi!
- Mẫu hậu, người sẽ không để con cùng cháu của người trúng độc chết chứ?
Hy Triệt cười khanh khách bá cổ Chính Thù.
- Thù nhi, có cần chuột bạch thí nghiệm?
Tại Trung cũng đánh mắt, cười tà khiến hai cựu Hoàng đế không rét mà run. Chính Thù chỉ cười dịu dàng.
- Cứ yên tâm. Mẫu tử Tiểu Triệt mà có mệnh hệ gì, hộp sọ của chúng sẽ tan chảy!
Đến đây hai cựu hoàng ôm nhau ngã vật.
Phác Chính Thù không làm thì thôi, đã ra tay sẽ tàn độc không ai bằng.
- Tiểu nữ tham kiến Thái thượng hoàng, tham kiến Thái hậu, tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Ngọc Khiết dập đầu hành lễ.
- Đứng dậy đi.
Hy Triệt thân mật niềm nở bất ngờ khiến Ngọc Khiết kinh ngạc. Nhưng rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh.
- Nương nương mang long thai mệt nhọc mà tiện thiếp không thể gánh thay, tiện thiếp xin góp chút sức mọn... món canh gà tần nhân sâm này chính tay tiện thiếp nấu, xin dâng nương nương.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Tiểu Nhiên đỡ lấy bát canh. Hy Triệt hài lòng bảo:
- Bản cung thưởng cho ngươi một tấm lụa đào. Tiểu Nhiên, ngươi đi lấy cho nàng. Còn bát canh này nhất định bản cung sẽ thưởng thức.
- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.
Nàng lạy tạ rồi lui ra ngoài. Chính Thù rút ra cây trâm bạc, nhúng vào bát canh. Mọi người cùng nín thở quan sát.
Cây trâm chuyển màu đen.
- Ả tú nữ này gan thực lớn!
- Để ta mang về nghiên cứu mới biết chính xác là độc gì.
Chính Thù thu lại cây trâm, bưng bát canh về phòng. Hy Triệt nhìn theo, thầm cảm ơn mẫu hậu ở đây đã cứu y một mạng. Không, là hai mạng mới đúng!
- Con cũng rất muốn thấy kẻ trúng độc cuối cùng nha!
.
.
.
.
.
.
- Tiểu Triệt, nghe nói hôm nay Ngọc Khiết dâng canh?
Vị Hoàng đế mẫu mực ôm thê tử trong lòng, ôn nhu hỏi. Hy Triệt nghịch nghịch ngón tay hắn, cứ đưa lên miệng chực cắn, rất đáng yêu.
- Đúng vậy. Ngươi có muốn ăn không?
- Ta còn phải sống để nuôi mẫu tử ngươi a, ngươi nỡ lòng nào cho ta chết sớm thế?
Nhìn bộ mặt hờn dỗi vờ vịt của Hàn Canh, Hy Triệt bĩu môi khinh bỉ.
- Không có ngươi thì mẫu tử ta cũng không chết đói! Bất quá...
Y cười ái muội, ngón tay vẽ những đường vô nghĩa trên ngực phu quân, lả lơi mời gọi.
- Ta thích làm Mẫu Đơn Hoàng hậu hơn Kim vương gia.
Lời của Hy Triệt có biết bao nhiêu chân tình, nhưng cách y thể hiện lại xa vời ý nghĩa quá! Hàn Canh dù rất cảm động, trong hoàn cảnh bị đốt lửa này cũng không thể không cháy!
- Đừng có nghịch ngợm.
Hắn lườm y cảnh cáo. Vậy mà y vẫn thấy chết không sợ, mắt nheo lại quyến rũ.
- Canh! Ngươi nhịn làm gì? Không phải là để sủng hạnh tú nữ chứ?
- Ta chỉ đối với ngươi mới nổi lên dục vọng.
Hàn Canh thoắt cái đã biến thành tên lưu manh vô lại, tay lần vào từng lớp xiêm y đỏ rực rỡ của Hy Triệt, xoa lên bụng tròn vo. Dáng vẻ Hy Triệt càng lúc càng mê người, thân thể cũng vô cùng nhạy cảm, chạm nhẹ đã run rẩy khiến hắn bị kích thích không ít.
- Canh, ngươi vội gì? Còn có cả đêm...
Hắn chặn môi lại không cho y lải nhải. Bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt, y vội vã đáp trả. Môi lưỡi dây dưa, đọng lại vệt nước trong suốt trên khóe môi Hy Triệt. Ánh mắt mơ màng, y nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến Hàn Canh phút chốc ngẩn ngơ.
Đã bên nhau hơn mười năm, quấn quít không xa rời, mà hắn vẫn kinh ngạc trước nụ cười của ái thê như vậy.
- Tiểu Triệt vĩnh viễn xinh đẹp nhất.
Hắn vùi mặt vào da thịt tuyết trắng thơm ngát, để lại những dấu hôn hồng đậm. Hy Triệt rên ư ử như mèo con, vẫn cố nhỏm dậy, hổn hển:
- Cẩn thận động đến hài tử.
- An tâm, ta sẽ nhẹ nhàng...
Khẽ đẩy y nằm xuống, hắn vuốt ve đùi non mịn màng cùng tiểu Hy Triệt bé nhỏ. Thần trí Hy Triệt đã mơ hồ lắm rồi, hắn đặt tay y lên trụ bổng vĩ đại của hắn cũng theo bản năng vuốt ve lên xuống không cự tuyệt. Hàn Canh thở dốc, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia nắm giữ phần nam tính của hắn. Chỉ nghĩ vậy thôi mà hắn đã muốn phóng thích toàn bộ.
- Tiểu Triệt...
Không muốn ảnh hưởng đến hài tử, hắn liền đặt ái thê nằm nghiêng, chính mình ôm y từ phía sau, nhẹ nhàng đưa trụ bổng vào động nhỏ đã ướt đẫm dịch. Hy Triệt rên lớn một tiếng, miệng nhỏ không ngừng kêu tên trượng phu, bộ dáng phong tình vạn chủng. Hàn Canh chỉ hận không thể đem y nuốt vào bụng để khỏi có kẻ khác thấy y mê người thế nào. Y là nam nhân, nhưng cũng là mỹ nhân đẹp nhất hai nước Kim-Trịnh. Hắn không muốn đám nam nhân thô thiển nhìn ái thê của mình thèm nhỏ dãi, cũng như những nữ nhân khác động lòng quyến rũ y.
- Chúng ta mãi mãi thuộc về nhau. Tiểu Triệt, ta hứa sẽ không để ngươi cùng nhi tử của chúng ta chịu ủy khuất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top