Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Ngày quay đầu tiên diễn ra suôn sẻ, trước khi tan làm Hoàng Vũ Hàng và Rock đã trao đổi số điện thoại và thêm wechat, sau đó rời đi trong tiếng chào tạm biệt sau một ngày mệt nhọc nhưng vẫn tràn đầy tinh thần của cậu nhóc.

Kết thúc công việc vẫn chưa quá muộn, bây giờ cũng mới chỉ mười giờ tối.

Ngồi trong xe trở về còn chưa ăn gì, bụng bắt đầu rống lên, người đại diện nghe thấy liền quay đầu lại.

“Đến chỗ cũ ăn cơm đi?”

Hoàng Vũ Hàng xoa xoa bụng gật đầu. 

...

Chỗ cũ là một cửa tiệm nhỏ trong hẻm, giờ mở cửa là từ 6 giờ chiều đến 3 giờ sáng dành cho những người đi làm về muộn, món ăn nhà nấu đơn giản kèm theo một bát cơm trắng nóng hổi đã trở thành cứu cánh tuyệt vời nhất sau những giờ làm việc vất vả. 

Hoàng Vũ Hàng trước khi ra mắt là khách quen ở đây, sau khi ra mắt vẫn không quên nơi ấm áp này, bây giờ nổi tiếng lại càng trân trọng hơn. 

“Ôi chao? Vũ Hàng!”

Vừa mở cửa đã nhìn thấy bà chủ đang cúi người dọn dẹp bát đĩa, khi dì ấy cười lên Hoàng Vũ Hàng đột nhiên phát hiện năm tháng thật sự để lại rất nhiều dấu vết trên khuôn mặt dì. 

“Chào dì ạ.”

“Sao cháu lại có thời gian tới đây?”

Dì đặt đồ trong tay xuống, lau sạch tay rồi đi tới gần.

“Dạo này không phải rất bận sao? Dì đã thấy cháu trong rất nhiều quảng cáo trên TV đó!”

“Hôm nay công việc kết thúc sớm, hơn nữa cháu cực kỳ muốn ăn cơm chú dì nấu.”

“Aiyo.” Dì vỗ lưng Hoàng Vũ Hàng, “Đến đây đến đây mau ngồi xuống, xem xem hôm nay muốn ăn gì, dì sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cháu.” 

Hoàng Vũ Hàng nói lời cảm ơn, đôi mắt cười đầy lòng biết ơn. Cho dù anh ấy đã lâu không thể tới đây vì bận rộn, tình cảm của chú dì vẫn ấm áp như mọi khi.

Hiếm khi có một bữa ăn thoải mái với người đại diện, Hoàng Vũ Hàng một khi bắt đầu nói chuyện liền không thể dừng lại.

Khi cửa hàng có ít khách, chú và dì sẽ ghé tới trò chuyện vài câu, nghe Hoàng Vũ Hàng chia sẻ những câu chuyện khó quên gặp phải khi quay phim hay những người thú vị mà anh ấy đã gặp.  

Người đại diện nheo mắt nghe Hoàng Vũ Hàng nói chuyện không ngừng, cho dù trong miệng đầy thức ăn và vẫn đang nhai nhưng độ cong khóe môi không thể che giấu được. 

“Vũ Hàng à, tinh thần của cháu tốt hơn rất nhiều, chắc là rất vui phải không?”

Dì nhìn Hoàng Vũ Hàng mải mê nói đến mức quên ăn, trong khi người đại diện đã ăn gần hết bát thứ hai, bát cơm trên tay anh mới chỉ ăn một nửa.

Miệng Hoàng Vũ Hàng dừng lại, những hình ảnh quay chụp quảng cáo, đóng phim truyền hình, tham gia các chương trình tống nghệ trong khoảng thời gian này đều xuất hiện trong đầu.

Dì cũng không vội bắt anh trả lời, “Chắc là rất mệt, nhưng cũng rất hưởng thụ đúng chứ?”

Nói xong, dì ấy cùng chồng của mình và người đại diện cùng nhìn Hoàng Vũ Hàng đang ngồi ngốc ở đó.

Hoàng Vũ Hàng nhìn đi nhìn lại ba người trước mặt, khóe miệng có chút nhếch lên. 

“Vâng, rất rất ----- rất vui ạ.”

...

“Em gói những thứ này… lát về ăn khuya sao?”

Người đại diện hỏi, nhìn chiếc túi lớn mà Hoàng Vũ Hàng đang cầm trên tay. 

Hoàng Vũ Hàng lắc đầu, “Anh, đưa em đến chỗ đó.”

Người đại diện sửng sốt, “Đến đâu?”

Hoàng Vũ Hàng giơ túi thức ăn trên tay lên lắc lắc, “Nhà đại kim chủ của em.”

...

Chuông cửa vừa nhấn một giây thì tiếng mở khóa lập tức vang lên, Hoàng Vũ Hàng gật đầu với Tiểu Giác ở sau cánh và bước vào với một túi đồ ăn khuya.

“Anh Vũ Hàng hôm nay đến sớm vậy?”

Tiểu Giác vươn tay muốn đỡ túi đồ ăn trên tay Hoàng Vũ Hàng, nhưng trong nháy mắt anh đã tránh được tay của Tiểu Giác.

Theo thói quen đi vào phòng bếp đặt đồ lên bàn, Tiểu Giác đi theo phía sau nhanh chóng giữ lại bàn tay đang định mở tủ của Hoàng Vũ Hàng.

“Anh Vũ Hàng! Để em làm để em làm, anh đừng làm em mất việc chứ.”

“Sao lại làm cậu mất việc được?” Hoàng Vũ Hàng bất đắc dĩ mỉm cười. 

“Anh Kỳ Lâm luôn tìm anh làm đồ ăn khuya, em ở lại đây buổi đêm chẳng còn ích nữa! Chỉ là xếp ra đĩa thôi, anh Vũ Hàng anh để em làm đi!”

Tiểu Giác vừa nói vừa dùng lực kéo tay Hoàng Vũ Hàng ra sau, Hoàng Vũ Hàng vốn dĩ định nói cùng nhau làm nhưng chưa kịp mở lời đã trực tiếp bị đẩy ra khỏi phòng bếp. 

Sau lưng nghe thấy tiếng đóng cửa cót két, Hoàng Vũ Hàng quay đầu đã thấy Tiểu Giác khóa cửa. 

Nhún vai từ bỏ ý định giúp đỡ, Hoàng Vũ Hàng nhìn vòng quanh phòng khách mà không thấy Hoàng Kỳ Lâm, không nghĩ nhiều liền đi đến phòng làm việc của cậu.

Vẫn gõ cửa hai lần rồi mới bước vào, lần này không thấy dáng người khom lưng nhìn chằm chằm vào máy tính nữa, thay vào đó là nằm cuộn tròn trên bàn ngủ ngon lành. 

Hoàng Vũ Hàng nhẹ nhàng đi tới, cúi xuống nhìn Hoàng Kỳ Lâm ngủ, lông mày cậu nhíu lại, có lẽ là do mông và lưng đau nhức. 

Bởi vì làn da cực kỳ trắng nên quầng thâm dưới mắt của Hoàng Kỳ Lâm đặc biệt rõ ràng, lớp màu xám ở đó như thể là trang điểm khói vậy. 

Hoàng Vũ Hàng nhìn thấy không khỏi nhíu mày, thở dài một hơi rồi vỗ nhẹ vào vai cậu.

“Hoàng Kỳ Lâm, Hoàng Kỳ Lâm.”

Hoàng Kỳ Lâm phớt lờ anh, khẽ khịt mũi. 

Hoàng Vũ Hàng ghé sát vào tai cậu nói to hơn một chút.

“Hoàng Kỳ Lâm, dậy đi, đem đồ ăn khuya đến cho cậu rồi.” 

Không biết có phải hai từ “ăn khuya” có sức hút gì không mà người nằm trên bàn cau mày hé mắt, mơ mơ màng màng chưa nhìn rõ người trước mặt là ai, đôi mắt long lanh ánh nước.

“Đói bụng không?”

Hoàng Vũ Hàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.

“...…Không phải anh không cho tôi ăn sao?”

Chớp mắt vài cái liền nhận ra người trước mặt, trong lòng đứa nhỏ vẫn còn nhớ cơn giận tối hôm qua, giọng điệu chua ngoa. 

Hoàng Vũ Hàng mím môi, “Đâu phải không cho cậu ăn? Là không cho cậu ăn cay.”

“......Tôi chỉ muốn ăn cay.”

“Này.” Hoàng Vũ Hàng thở dài, “Cậu nghe giọng của mình xem, đã khàn đến thế rồi mà còn muốn ăn cay.”

“......”

Hoàng Kỳ Lâm không trả lời, cổ họng quả thực đã khô rát cả ngày, bặm môi lại giống như đang im lặng biểu tình. 

“Tôi mang cho cậu một ít món ăn thường ngày, bảo đảm rất ngon. Đợi cổ họng của cậu không còn đau nữa sẽ nấu mì hải sản cho cậu.”

Hoàng Vũ Hàng đứng dậy, sẵn tiện kéo cánh tay của Hoàng Kỳ Lâm muốn kéo người đứng lên.

Mặc dù vẫn không hài lòng nhưng Hoàng Kỳ Lâm cũng biết rằng chỉ có thể như vậy, bởi vì thực tế cổ họng đã bắt đầu đau.  

Dù vậy tính khí trẻ con vẫn còn, đặc biệt là vừa mới tỉnh dậy, Hoàng Vũ Hàng kéo tay mấy lần nhưng Hoàng Kỳ Lâm dường như không có ý định đứng lên. 

“Không muốn ăn à?”

“......Muốn ăn.”

“Vậy thì đứng dậy đi.”

“.......” Hoàng Kỳ Lâm im lặng, không hề nhúc nhích. 

Hoàng Vũ Hàng bị làm cho dở khóc dở cười, có lẽ cũng hiểu được người trước mặt tính tình có chút trẻ con, có lẽ vừa mới tỉnh dậy nên lười nhấc chân. Hoàng Vũ Hàng lắc đầu, dùng chút lực kéo Hoàng Kỳ Lâm và chiếc ghế lại gần. 

Khi Hoàng Vũ Hàng cúi xuống, Hoàng Kỳ Lâm đã sẵn sàng để anh cõng, ai biết được vừa duỗi tay ra giây tiếp theo cả người liền được bế ngang lên.

Hoàng Kỳ Lâm mở to mắt, khi nhận ra mình đang được ôm như thế nào hai tai liền đỏ bừng. 

“Anh, anh làm gì -----”

“Tôi còn muốn nói…” Cắt ngang tiếng la của Hoàng Kỳ Lâm, Hoàng Vũ Hàng cau mày cúi xuống nhìn cậu, “Cậu quá gầy.”

Hoàng Kỳ Lâm nhìn thấy vẻ lo lắng và cả chút giận dữ trong mắt Hoàng Vũ Hàng, bây giờ không chỉ tai mà hai má của cậu cũng ửng đỏ. 

“Liên, liên, liên quan gì đến anh -----!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top