Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

“Hoàng Vũ Hàng, hợp đồng của anh với công ty chỉ còn một tháng nữa thôi phải không?”

Sau bữa tối, trong lúc Hoàng Vũ Hàng dọn dẹp Hoàng Kỳ Lâm ngồi bó gối trên bàn ăn đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ừm.”

Hoàng Vũ Hàng dừng tay, sau đó gật đầu. 

Hoàng Kỳ Lâm nghiêng đầu nhìn anh.

“Qua ký với công ty của em đi?”

“…Tôi vẫn luôn muốn hỏi, tại sao em lại muốn trở thành kim chủ của tôi?” 

Ngay từ đầu Hoàng Vũ Hàng đã rất muốn biết câu trả lời. 

Ở trong ngành giải trí lâu như vậy, những người nên biết anh ấy đều biết, còn những người không nên biết thì e là cả đời này sẽ không bao giờ biết. 

Nhưng Hoàng Kỳ Lâm lại đột ngột xuất hiện, trong tay có rất nhiều tiền, nói rằng muốn đầu tư vào anh, muốn làm người hậu thuẫn cho anh. 

Hoàng Vũ Hàng không muốn nghĩ quá phức tạp, Phàm Tương cũng nói rằng Hoàng Kỳ Lâm chỉ là muốn tiêu tiền cho người khác, nhưng sâu thẳm trong trái tim Hoàng Vũ Hàng vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Hoàng Kỳ Lâm. 

Hoàng Kỳ Lâm sững sờ một lúc.

“......Em có tiền, chỉ là đơn thuần muốn tìm chuyện gì đó khác để làm.”

Câu trả lời gần giống như những gì Phàm Tương nói khiến Hoàng Vũ Hàng không nhịn được bật cười. 

“Anh… nhảy rất giỏi, hát cũng rất hay… còn biết chơi nhạc cụ...”

Không ngờ Hoàng Kỳ Lâm sẽ nói nhiều hơn, nhận được lời khen bất ngờ khiến Hoàng Vũ Hàng không kịp trở tay. 

“… dù là vai nhỏ nhưng vẫn diễn rất tốt ....”

“… chính là như vậy.” 

Nói xong, khóe miệng Hoàng Kỳ Lâm không tự chủ khẽ nhếch lên, nhìn thấy đôi mắt của Hoàng Vũ Hàng cong tít liền cảm thấy xấu hổ nên dừng lại không nói thêm nữa. 

“Vậy rốt cuộc có ký hay không?”

“Em có thể thu nhận thêm anh Quân không?”

Hoàng Kỳ Lâm gật đầu, Hoàng Vũ Hàng đưa ngón út của mình ra trước mặt cậu, “Vậy thì ký với em.”

“...Em không phải con nít ba tuổi..…”

Lẩm bẩm là thế nhưng Hoàng Kỳ Lâm vẫn thành thực giơ ngón tay của mình móc với ngón tay của Hoàng Vũ Hàng. 

Khi cả hai siết chặt tay nhau, có ảo giác rằng trái tim họ cũng đang gần nhau. 

...

“Anh Kỳ Lâm…”

“Hửm?” Ngồi xếp bằng trước máy tính, Hoàng Kỳ Lâm nghe Tiểu Giác gọi nhưng vẫn không quay đầu. 

“Hôm qua... Anh Vũ Hàng ngủ lại ở đây sao?”

“Hoàng Vũ Hàng?”

Nghe thấy cái tên này Hoàng Kỳ Lâm liền quay đầu lại, dừng lại một chút mới trả lời câu hỏi.

“…Hôm qua bàn chuyện ký hợp đồng, muộn quá rồi nên anh ấy không về nữa.”

“À…” Tiểu Giác mím môi, “Vậy... Anh Vũ Hàng ngủ ở đâu?”

“Ngủ ở đâu? Phòng khách chứ đâu.”

“Ra là vậy…”

Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, khuôn mặt đầy lo lắng Tiểu Giác trở nên nhẹ nhõm.  

Hoàng Kỳ Lâm ngừng động tác đánh máy quay ghế lại nhìn chằm chằm.

“Cậu quan tâm anh ấy thế làm gì?”

Chính là cảm thấy những câu hỏi vừa rồi của Tiểu Giác có chỗ nào đó không đúng. 

Tiểu Giác lắc đầu nói không có, “Chỉ là trong lúc giặt em thấy quần áo của anh Vũ Hàng…”

“.....Vậy cậu đã học được cách nấu mì hải sản chưa?”

Lời này là buột miệng nói ra, bản thân Hoàng Kỳ Lâm thậm chí còn không kịp phản ứng lại. 

“Hả? Mì hải sản…” Tiểu Giác bỗng chốc căng thẳng, nước bọt không ngừng tiết ra, “......Anh Kỳ Lâm làm sao anh biết?”

“Ò… Hôm đó anh ấy đến nấu cơm cho tôi có nói, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi.”

Hoàng Kỳ Lâm vừa dứt lời, vẻ mặt ngay lập tức sa sầm của Tiểu Giác khiến cậu nhướng mày. 

“Không, không sao.” Tiểu Giác xua tay, “Lần sau em nhờ anh Vũ Hàng dạy lại, vẫn còn cơ hội.”

Nói xong liền dọn dẹp vài thứ rồi đi ra ngoài. 

Hoàng Kỳ Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, sau đó xoay ghế lại khoanh tay nhìn màn hình đang nhấp nháy. 

………Như thế này còn không phải là thích thì là gì?

...

“Hoàng Vũ Hàng muốn ký với chúng ta?”

Nhận lấy bản hợp đồng từ Hoàng Kỳ Lâm, Hà Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kỳ Lâm đang cầm một túi lớn đồ ăn vặt nhét vào miệng. 

“Ừm.”

Hà Lạc Lạc đọc lướt qua, “Tại sao chữ ký của cậu ấy chưa đủ?”

“Tớ bảo anh ấy ký trước nhưng anh ấy cứ nhất quyết nói phải đợi hợp đồng kia hết hạn.”

Hoàng Kỳ Lâm liếc nhìn chỗ Hà Lạc Lạc chỉ, “Cứ để anh ấy bổ sung sau.”

Hà Lạc Lạc hiểu ý gật đầu, “Không phải tớ lắm chuyện, nhưng mà thái độ của cậu quả thực đã thay đổi rất nhiều.”

Hoàng Kỳ Lâm chỉ nhìn mà không nói gì. 

“Lúc đó phát hiện đầu tư sai người còn hết sức tức giận, bây giờ lại ra sức lấp liếm cho sai lầm của mình, hôm đó cậu ra tay đuổi người còn làm tớ sốc tại chỗ.”

“……Là cậu thì cậu không tức giận chắc?”

Hoàng Kỳ Lâm nheo mắt nhìn anh, Hà Lạc Lạc giơ tay lên tỏ ý đầu hàng. 

“Đúng là duyên phận! Còn nhớ ban đầu cậu hoàn toàn không biết Hoàng Vũ Hàng là ai, phát hiện đầu tư sai xong phải lục xem lại tất cả các tư liệu trước đây của cậu ấy, may mà vẫn là người có thực lực.”

“Đúng vậy.”

Hoàng Kỳ Lâm liếm tay, bây giờ nghĩ lại, sai lầm lúc đó vẫn thật vô lý. 

“Hiện tại Hoàng Vũ Hàng cũng nổi tiếng rồi, cậu có định cân nhắc lại Phương Tường Duệ không?”

“…… Không phải bây giờ.”

Hoàng Kỳ Lâm rũ mắt xuống, ném túi đồ ăn vặt lên bàn. 

Hà Lạc Lạc gật đầu, “Hiểu rồi.”

Nhớ đến sự tương tác giữa Hoàng Kỳ Lâm và Hoàng Vũ Hàng ở trường quay ngày hôm đó, trong lòng Hà Lạc Lạc biết rằng “không phải bây giờ” đại khái chính là “không bao giờ”.

“Thôi cứ quên hết chuyện đầu tư sai đi, dù sao——”

Âm thanh nhập mật khẩu đột ngột vang lên, Hoàng Vũ Hàng đẩy cửa bước vào, hai người lập tức ngậm miệng lại.

“Hoàng……Hoàng Vũ Hàng.”

Trái tim của Hoàng Kỳ Lâm đột nhiên đập mạnh, dè dặt nhìn nét mặt của Hoàng Vũ Hàng, lo sợ anh ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Hà Lạc Lạc.  

Hoàng Vũ Hàng mỉm cười với cậu, trông không có gì khác thường. 

“Cậu đến rồi à?” Hà Lạc Lạc lên tiếng, “Lịch trình kết thúc rồi?” 

Hoàng Vũ Hàng ngồi xuống bên cạnh Hà Lạc Lạc, “Vừa mới kết thúc, hôm nay quay chụp nhanh.”

“Đến thật đúng lúc, vừa rồi tôi với Kỳ Lâm đang thảo luận về hợp đồng của cậu.”

Hoàng Kỳ Lâm chột dạ không dám nói chuyện, Hà Lạc Lạc liền biết ý cố gắng chống đỡ hiện trường.

“Cậu xem kỹ hợp đồng lần nữa, nếu có vấn đề thì nói lại càng sớm càng tốt, chuyện ký hợp đồng không thể lãng phí thời gian. ” 

Hoàng Vũ Hàng không trả lời, hai tay cầm lấy hợp đồng. 

Khi tiếng xé giấy lọt vào tai, Hoàng Kỳ Lâm ngẩng đầu lên, hai mắt mở to. 

“......Chuyện ký hợp đồng tôi sẽ suy nghĩ lại, không thể bắt em phải trả giá quá đắt cho sai lầm của mình đúng chứ?” 

Hoàng Vũ Hàng nói từng từ từng chữ với khuôn mặt lạnh lùng, cùng với những mảnh giấy nát vụn nặng nề rơi xuống đất.

Hoàng Kỳ Lâm nói không ra tiếng, chỉ có thể ngây người nhìn Hoàng Vũ Hàng đứng dậy rời đi. 

Hà Lạc Lạc lo lắng quay sang nhìn Hoàng Kỳ Lâm mới phát hiện, hai mắt cậu ấy đều đỏ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top