Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

“Tớ đem Tiểu Giác bên cạnh cậu chuyển đi rồi.” Ghế sofa nhún xuống, “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa quay đầu Hoàng Kỳ Lâm đã bắt gặp ánh mắt tò mò từ người bạn từ nhỏ của mình.

Hoàng Kỳ Lâm nheo mắt lẩm bẩm vài câu, người trước mặt lập tức cau mày. 

“Đầu tư sai người? Cậu đùa tớ à?”

“---- Ai thèm đùa với cậu! Hà Lạc Lạc sao cậu không giúp tớ xác nhận lại hả! Hôm qua tớ suýt nôn ra máu!”

Nghe thấy giọng điệu đùa giỡn của Hà Lạc Lạc, Hoàng Kỳ Lâm không nhịn được hét lên. Nếu loại chuyện này có thể được dùng làm trò đùa thì đã tốt, nhưng thực tế là tiền đã tiêu hết rồi! Đối phương cũng đã nhận ra! 

“Làm sao tớ có thể xác nhận được?” Hà Lạc Lạc bày ra vẻ mặt vô tội, “Tiểu Giác xử lý công việc tớ cảm thấy rất yên tâm, thực sự là lỗi của cậu ấy sao?”

Vị tiểu trợ lý này đã theo Hoàng Kỳ Lâm hơn nửa năm, từ lúc bắt đầu làm việc đã biểu hiện rất tốt, hầu như chưa mắc sai lầm nào.

“Aiya, dù sao, dù sao thì hiện tại đã đầu tư sai người rồi!”

Hoàng Kỳ Lâm lắp bắp, trong thâm tâm Hà Lạc Lạc biết rằng sai lầm này Hoàng Kỳ Lâm cũng có trách nhiệm, nhưng anh không có ý định vạch trần Hoàng Kỳ Lâm. 

“Vậy cậu định thế nào? Trực tiếp rút hết tiền về?”

“…… Không rút.” Hoàng Kỳ Lâm bặm môi, bả vai chùng xuống, “Tớ đã hứa cho anh ấy ba ngày suy nghĩ, đến lúc đó rồi tính tiếp.” 

“Cậu nghĩ cậu ấy có đến tìm cậu nữa không?” Hà Lạc Lạc hỏi. 

Hoàng Kỳ Lâm không chút do dự gật đầu, “Anh ấy sẽ đến.”

“Nếu đến thì cậu sẽ tiếp tục đầu tư? Còn người kia thì không quản nữa?”

Hoàng Kỳ Lâm và Hà Lạc Lạc nhìn nhau một lúc, khuôn mặt Hoàng Kỳ Lâm nhăn lại, “Đều là số phận!”

...

“Vũ Hàng……vất vả rồi.”

“…Ừm, cảm ơn anh Quân.” 

Hoàng Vũ Hàng vừa quay xong quảng cáo, khóe miệng nhếch lên nhận nước và khăn từ người đại diện, nụ cười trên mặt vừa miễn cưỡng vừa khó xử. Người đại diện không được thoải mái nhìn đi chỗ khác, rõ ràng đứng cạnh nhau nhưng không ai nói một lời. Nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Vũ Hàng, người đại diện không khỏi hoài nghi chàng trai vui vẻ và tỏa nắng trước ống kính vừa rồi chỉ là ảo giác.  

Áp suất thấp đã được duy trì trong hai ngày, từ sau khi Hoàng Vũ Hàng trở về từ nhà của Hoàng Kỳ Lâm. Người đại diện đã cố gắng nói chuyện với Hoàng Vũ Hàng nhưng Hoàng Vũ Hàng luôn tìm lý do để từ chối với khuôn mặt tối sầm. Lần này, người đại diện cũng đã hết hi vọng, chỉ đơn giản là ngậm miệng để anh ấy yên tĩnh.

Sau khi Hoàng Vũ Hàng thay lại quần áo thường ngày và tẩy trang, người đại diện cầm túi đồ rồi cả hai chuẩn bị rời đi. Chỉ là đoạn đường ngắn ra ngoài cửa nhưng đầu của Hoàng Vũ Hàng đã cúi lên cúi xuống không dưới mười lần.

Người đại diện vừa cùng anh cảm ơn mọi người vừa cảm thấy xót xa không thể giải thích được. Hoàng Vũ Hàng đã từ chối khoản đầu tư của Hoàng Kỳ Lâm có nghĩa là những cơ hội mà anh ấy cuối cùng có được và vị trí mà anh ấy mới bắt đầu vươn lên đều mất hết? 

“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi, vất vả…”

Còn đang quay lưng về phía cửa cúi người cảm ơn, trước cửa có ai đó đứng chặn đường, Hoàng Vũ Hàng cảm thấy như đụng phải gì đó, quay đầu liền nhìn thấy một cặp kính râm màu xanh đậm. 

“…Chị Phàm?” Lùi lại một khoảng, sau khi nhìn rõ người trước mặt Hoàng Vũ Hàng ngập ngừng gọi một tiếng.

“Sao lại là phản ứng này?” Phàm Tương một tay tháo kính râm xuống.

“Chị mượn Vũ Hàng một lát.” Lời này là nói với người đại diện phía sau. 

Người đại diện lúc đầu có hơi sững sờ, sau đó như nghĩ đến chuyện gì liền gật đầu lia lịa. Phàm Tương mỉm cười, ý tứ của nụ cười đó cả hai người đều hiểu.

Khoát tay để Hoàng Vũ Hàng đi cùng mình, Phàm Tương thấy Hoàng Vũ Hàng do dự nên đơn giản đưa tay về phía anh. Đôi chân của Hoàng Vũ Hàng hơi run rẩy, sau khi thở ra một hơi thì ngoan ngoãn đi theo Phàm Tương đến một phòng biên tập không người.

“Ngồi đi.” Một tay kéo ghế ra, Phàm Tương hất cằm về phía Hoàng Vũ Hàng.

Hoàng Vũ Hàng gật đầu, ngay khi ngồi xuống Phàm Tương liền chống tay lên bàn và đưa khuôn mặt lại gần.

“Chị nói thẳng luôn nhé, chị đã nói chuyện điện thoại với Kỳ Lâm.”

Hoàng Vũ Hàng giật mình, “......Chị Phàm, em…..”

“Cậu có thể diễn bộ phim của chị đích thực có liên quan đến Kỳ Lâm.” 

Lời nói phía trước còn chưa sắp xếp xong, Hoàng Vũ Hàng đã bị câu nói này của Phàm Tương làm cho im lặng. 

Phàm Tương nhìn Hoàng Vũ Hàng cúi đầu, lắc đầu thở dài, “Vũ Hàng, rốt cuộc là cậu xem thường chính mình hay là xem thường chị?”

“......Em…”

“Cậu thật sự cho rằng vị trí nam chính ở chỗ chị chỉ cần tên nhóc nào có tiền gọi điện thoại đến nói muốn thì chị liền cho sao?”

“......Em không…”

“Lúc đó cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao nhân vật chính trong kịch bản lại không giống cậu một chút nào?” Không để Hoàng Vũ Hàng nói hết, Phàm Tương nhíu mày ghé sát vào anh.  

Hoàng Vũ Hàng ngẩn người, nhớ lại lúc mới nhận kịch bản quả thực anh đã bối rối một lúc lâu sau khi đọc phần giới thiệu nhân vật của mình.

Phàm Tương tùy ý nhún vai, “Lúc đó chị căn bản không có ý định dùng cậu, phần giới thiệu trong kịch bản mới là hình mẫu nam chính chị đang tìm.”

“......”

“Chị hẹn gặp cậu chỉ để báo cho cậu quay về, cuộc điện thoại của Kỳ Lâm với chị mà nói hoàn toàn không có sức nặng.”

“Nhưng mà, nhưng mà chị Phàm…..”

“Chị nói đến đây rồi mà cậu vẫn không hiểu?”

Phàm Tương nhìn chằm chằm, Hoàng Vũ Hàng càng nói càng rụt rè khiến cô ấy rất tức giận. 

“Để cậu diễn nam chính là do chị quyết định!”

Hoàng Vũ Hàng nghe xong thì biến ngốc, đầu óc ngưng trệ không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch kia trong lòng Phàm Tương rất buồn bực, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Vũ Hàng. 

“Cậu có thể tự tin vào bản thân mình một chút không? Cậu thực sự cảm thấy mình kém cỏi so với người khác sao?”

“......Em không phải…”

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ về lý do tại sao Phàm Tương chọn mình làm nam chính, Hoàng Vũ Hàng không thể trả lời từng câu hỏi một. 

Phàm Tương tiếp tục nói, “Chị biết cậu đã xem ý tốt của Kỳ Lâm như quả bóng mà đá đi.”

“.......Chị, em là…”

“Chị hỏi cậu một câu.” Phàm Tương đưa ngón tay đặt lên mũi anh ấy, Hoàng Vũ Hàng trong tiềm thức lùi về sau một chút, “Phía sau có kim chủ thì có gì không tốt?”

Hoàng Vũ Hàng nhướng mày, tất cả những gì anh đang nghĩ là lòng tự trọng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Phàm Tương lại không thể nói ra lời.

“Cậu cảm thấy bản thân đang làm chuyện khó chấp nhận? Vậy cậu có biết đằng sau không ít ngôi sao hạng A đều có người chống lưng không?”

“Em biết.”

“Cậu biết? Vậy thì tại sao? Vì lòng tự trọng?”

Lời nói sắc bén khiến mặt Hoàng Vũ Hàng đỏ bừng, hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt bắt đầu phiêu diêu. Phàm Tương vỗ nhẹ lên trán mình, vừa cảm thấy bất lực vừa cảm thấy đau lòng không thể giải thích được. 

“......Thứ nhất Hoàng Kỳ Lâm không phải muốn cậu báo ơn, thứ hai cũng không phải muốn cậu bán thân ngủ cùng... Cậu ấy chỉ muốn tiêu tiền mà thôi.”

“Lòng tự trọng mà cậu muốn bảo vệ cậu ấy cũng không muốn chạm vào, đầu tư vào cậu là một trò chơi mà cậu ấy tạo ra cho chính mình.”

“Không cần cậu quỳ xuống cảm tạ, cũng không cần cậu cung kính thuận theo. Đừng nói là cậu không biết có người còn sẵn sàng lên giường cùng lão phú bà hoặc là mở rộng chân cho người khác thượng để đổi lấy chỗ dựa cho sự nghiệp.”

“Vũ Hàng, đây là món quà từ trên trời rơi xuống.”

“Hoàng Kỳ Lâm là một kẻ lập dị, nhưng ưu điểm duy nhất của cậu ấy là kiên trì. Cậu ấy đã quyết định đầu tư vào cậu thì ngay cả khi cậu nổi tiếng rồi cậu ấy cũng không rút tay.”

Trong phòng biên tập im lặng, Phàm Tương cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vũ Hàng. Hoàng Vũ Hàng nín thở, những lời nói vừa rồi từng chữ một đi vào màng nhĩ của, nhưng khiến anh đau đớn lại là lồng ngực ngột ngạt. Phàm Tương nhìn khuôn mặt có vẻ còn tệ hơn mấy phút trước của Hoàng Vũ Hàng rồi thở dài.

 “Chị đã nói nhiều như vậy, nếu như có thể khiến suy nghĩ của cậu thay đổi một chút... một chút thôi thì tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top