Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Còn nửa tiếng nữa là đến 0 giờ, Hoàng Kỳ Lâm ngẩng đầu nhấp một ngụm cà phê, dời mắt khỏi máy tính liếc nhìn cánh cửa im lìm.  

Cậu đã dành một ngày gọi Hà Lạc Lạc tới, đọc qua một lần rất cả thông tin về Hoàng Vũ Hàng và các chương trình mà anh ấy đã tham gia. 

Mặc dù sai lầm của Tiểu Giác là đặc biệt ngớ ngẩn nhưng Hoàng Kỳ Lâm vẫn rất vui vì ít ra người mà anh ấy đầu tư sai khá có năng lực. Vốn xuất thân từ một cuộc thi vũ đạo, khả năng vũ đạo của Hoàng Vũ Hàng chắc chắn không cần bàn cãi; ca hát có thể không phải xuất sắc nhưng có thể vừa đàn guitar vừa ngân ra một giai điệu; kinh nghiệm diễn xuất đều dừng lại ở những bộ phim thần tượng thanh xuân nhàm chán thiếu não, hầu như chỉ đóng vai nam ba nam bốn hoặc vai phụ nhưng bù lại nắm bắt rất tốt tính cách nhân vật.

Nói một cách dễ hiểu, Hoàng Vũ Hàng là một người có thực lực nhưng thiếu may mắn.

Bởi vì nhận thấy Hoàng Vũ Hàng có ý bài trừ kim chủ, Hoàng Kỳ Lâm đã nhờ Hà Lạc Lạc giúp mình tra thử. Nhìn bức ảnh Hà Lạc Lạc gửi qua, bức ảnh của tiểu thịt tươi đã cướp vai nam chính của Hoàng Vũ Hàng, Hoàng Kỳ Lâm há miệng trợn tròn mắt.

F*ck, thì ra là gay.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc ngày cuối cùng của thời hạn sắp trôi qua, Hoàng Kỳ Lâm không khỏi hoài nghi niềm tin Hoàng Vũ Hàng nhất định sẽ quay lại của mình có phải đã sai rồi không.

Ngẩng đầu ngả người ra sau ghế, xung quanh chỉ có tiếng kim giây tích tắc và tiếng thở dài của chính mình, không gian yên tĩnh mang đến ảo giác về sự cô đơn. Bên ngoài trời tối đen như mực, nếu như không có ánh sao điểm xuyết thì không thể nhìn rõ đường đi.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng Kỳ Lâm ngay lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ ngu ngốc của Hoàng Vũ Hàng đằng sau cánh cửa.

Cậu vươn vai chậm rãi đi tới trước cửa, ổ khóa lần lượt được mở ra, người bên ngoài cảm thấy trong lòng sốt ruột lo lắng không thể giải thích được. 

Sau khi đẩy cánh cửa thứ hai ra, đập vào mắt Hoàng Kỳ Lâm là một Hoàng Vũ Hàng đầu tóc ướt nhẹp và toàn thân đẫm nước.

Hoàng Kỳ Lâm ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn ở trên tường, cách thời hạn lời hứa của cậu hết hiệu lực, vừa hay còn đúng một phút.

Hoàng Vũ Hàng đảo mắt nhìn chỗ khác, Hoàng Kỳ Lâm cũng không để tâm, khoanh tay dựa vào tường.

“Không có ô?”

“......Trời đổ mưa giữa chừng.”

“Đại ca, bây giờ đang là mùa mưa.”

“......”

“Đi tắm trước đã.” Hoàng Kỳ Lâm quay người vào nhà, “Về phần công việc sau này, đợi đến khi tất cả quảng cáo trong tay anh quay hết rồi nói tiếp.”

Hoàng Vũ Hàng ngây người đứng ngoài cánh cửa, không phải thái độ châm chọc trào phúng như trong tưởng tượng mà là  ngoài ý muốn nhận được sự quan tâm không quá nhiệt tình của kim chủ.

“Có vào không hả?”

Hoàng Kỳ Lâm hét lên, Hoàng Vũ Hàng nhanh chóng cởi giày rồi đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng yên đó vì sợ nước trên người làm ướt sàn nhà.

Hoàng Kỳ Lâm liếc nhìn một cái, bất đắc dĩ đi vào phòng tắm lấy ra hai chiếc khăn ném cho Hoàng Vũ Hàng,

“Nhanh lên.”

Hoàng Vũ Hàng tay nắm chặt khăn, câu cảm ơn phải mất một lúc mới nói ra, nhưng âm thanh rất nhỏ, Hoàng Kỳ Lâm gần như không nghe thấy. 

Cho đến khi tiếng nước vang lên, Hoàng Kỳ Lâm mới nhìn về phía phòng tắm. 

Thấy chưa, đã nói anh ấy nhất định sẽ quay lại mà.

...

“...Khăn tắm đã dùng…” Sau khi thay bộ đồ thể thao mà Hoàng Kỳ Lâm đưa, Hoàng Vũ Hàng vừa hỏi vừa cầm chiếc khăn ướt đi ra.

Hoàng Kỳ Lâm liếc anh một cái rồi chỉ vào căn phòng nhỏ cạnh ban công, “Ném vào máy giặt.”

Nói xong, vài âm thanh “ục ục” đột nhiên vang lên. 

Hoàng Vũ Hàng có chút sững sờ, còn chủ nhân chiếc bụng đói Hoàng Kỳ Lâm lại tỏ vẻ thờ ơ không để ý.

Hoàng Vũ Hàng cau mày khi thấy cậu vỗ bụng, vẻ mặt có chút ấm ức giống như một đứa trẻ. Bất giác muốn cười nhưng vẫn cố nhịn vội vàng lau khô tóc.

Sau khi ra khỏi phòng giặt, Hoàng Kỳ Lâm đang nằm sấp trước máy tính, bộ dạng như không thiết sống nữa, đến gần có thể nghe thấy tiếng càu nhàu nhỏ. 

Hoàng Vũ Hàng gãi gãi đầu, “......Cậu đói sao?”

Hoàng Kỳ Lâm ngẩng mặt liếc một cái, đại ý bảo anh phí lời. 

“Lần trước…… cậu trợ lý đó đâu?”

“…Tôi thay rồi.” Hoàng Kỳ Lâm bĩu môi, ai mượn nhắc đến chủ đề này.

“Thay…”

“Nếu anh không còn chuyện gì thì cứ về đi.” 

Cảm thấy Hoàng Kỳ Lâm không muốn nói về chủ đề này, Hoàng Vũ Hàng cũng khôn ngoan ngậm miệng lại. Người ta đã ra ám hiệu tiễn khách, Hoàng Vũ Hàng cũng không có ý định ở lại thêm. 

Áo khoác và bộ đồ ướt nhẹp được nhét vào trong túi ni lông, Hoàng Vũ Hàng chuẩn bị đi ra cửa thay giày, lúc này bụng của Hoàng Kỳ Lâm lại kêu lên một tiếng.

Nhìn thấy Hoàng Kỳ Lâm tức giận đến mức muốn đấm vào bụng, Hoàng Vũ Hàng theo phản xạ giữ tay cậu lại. 

“Anh làm gì thế?” Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày. 

“......Để tôi nấu gì đó cho cậu.”

“...…Hả?”

Ba mươi phút sau, Hoàng Kỳ Lâm nhìn bát mì hải sản đậm đà trước mặt mà miệng không ngừng chảy nước miếng. 

Hoàng Vũ Hàng lục tục khắp bếp lấy đũa và thìa cho cậu, sau đó để lại một câu “Mau ăn đi” rồi quay lại phòng bếp dọn dẹp.

Hoàng Kỳ Lâm húp một thìa súp, hương vị mặn ngọt hoàn hảo làm cậu nhíu mày, đồ ăn ngon khiến cậu cảm thấy rất vui. Cậu ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp.

“Hoàng Vũ Hàng! Nghề tay trái của anh là bán mì hải sản hả?”

Bàn tay đang rửa nồi của Hoàng Vũ Hàng bỗng nhiên bị trượt, “......Sống một mình lâu nên cũng học được một chút.”

“Ò ~ ~ ” Hoàng Kỳ Lâm cũng không thực sự muốn biết câu trả lời, qua loa đáp lại một tiếng rồi vùi đầu ăn.  

Hoàng Vũ Hàng đặt chiếc nồi đầy bọt dưới vòi nước rửa sạch rồi úp ngược lên giá, quét vỏ tôm và vỏ trứng vào thùng rác, dùng giẻ lau sạch những chỗ có vết bẩn.

Chờ Hoàng Vũ Hàng cởi tạp dề màu đen đi ra ngoài, bát mì hải sản lớn đã được Hoàng Kỳ Lâm xử lý gần hết.

“Vậy……vậy tôi về trước đây.”

Động tác đang nhai của Hoàng Kỳ Lâm dừng lại một giây, “Ừm.”

Nhận được lời đáp, Hoàng Vũ Hàng vốn đã quay người chuẩn bị rời đi nhưng như nghĩ đến chuyện gì nên đã dừng lại, sau đó hơi do dự quay đầu.

“......Cậu trợ lý đó khá tốt, rất tử tế.”

Hoàng Kỳ Lâm trong miệng vẫn ngậm mì, ngước lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. 

“……Nếu sai lầm phạm phải không quá nghiêm trọng, hãy cho cậu ấy thêm một cơ hội.”

Nói xong, Hoàng Vũ Hàng cảm ơn một lần nữa rồi rời đi. 

Hoàng Kỳ Lâm cắn đứt sợi mì, ừm, sai lầm thực sự không quá nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top