Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Về phần công việc thì không có gì thay đổi, lịch trình mà Hoàng Kỳ Lâm sắp xếp cho Hoàng Vũ Hàng không quá bận rộn, những đại ngôn chọn cho anh ấy cũng rất phù hợp.

Nếu như phải nói về sự khác biệt sau khi khai chiến thì có lẽ là tần suất gửi xe đồ ăn.

Trước đây mỗi tháng chỉ có hai lần, bây giờ đổi thành hàng tuần.

Vẫn là năm xe đồ ăn với suất ăn cho 20 người mỗi xe, bữa ăn phong phú và thay đổi theo ngày, các thành viên trong đoàn đã ăn rất vui vẻ, mỗi lần nhận được lời cảm ơn trong lòng Hoàng Vũ Hàng ngược lại chẳng vui vẻ gì.

Giống như là giận lẫy, rõ ràng đồ ăn đóng gói trước đó đến bây giờ còn chưa giải quyết hết nhưng vẫn nhất quyết mang tất cả đồ ăn thừa về nhà. Tủ lạnh chẳng mấy chốc chật kín, lần trước trở về người đại diện thậm chí không thể mở ra.

Hoàng Vũ Hàng từng nghĩ có lẽ Hoàng Kỳ Lâm đã đúng trong lúc lý luận về xe đồ ăn, nhưng nghĩ lại trước đây bản thân đã vất vả như thế nào, rào cản trong lòng lại không thể vượt qua được.

Người đại diện nhiều lần thuyết phục đều không có kết quả, cuối cùng đành giúp anh giải quyết nốt đống đồ ăn dang dở.

Hoàng Kỳ Lâm nghe người đại diện của Hoàng Vũ Hàng báo lại vấn đề đóng gói cũng không còn cảm thấy tức giận nữa, chỉ cười lạnh vài tiếng và đáp lại một câu: "Để tôi xem anh ấy có thể ăn được đến chừng nào."

Hoàng Vũ Hàn nghe người đại diện kể lại trong lòng rất hậm hực, đột nhiên hoài nghi tại bản thân tại sao lại nhận một người tính khí trẻ con như vậy làm kim chủ.

Người đại diện bị kẹt ở giữa rất bất lực, ngày đêm cầu mong trận nháo nhào này có thể nhanh chóng kết thúc.

Mong muốn của người đại diện rất nhanh đã thành hiện thực, đó là khi Hoàng Vũ Hàng đang quay quảng cáo cho một loại đồ uống thể thao.

Anh nhìn thấy nghệ sĩ của mình cúi đầu xuống trước ống kính, cả khuôn mặt nhăn lại, cuối cùng như mất hết sức lực mà trực tiếp ngã xuống đất.

"Vũ Hàng!"

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn sau tiếng hét của người đại diện.

Xe cấp cứu đến lúc nào, Hoàng Vũ Hàng được đưa đến bệnh viện như thế nào anh đều không nhớ, điều duy nhất anh không thể quên được là trái tim không ngừng đập mạnh như muốn nổ tung.

Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng thể, câu nói "là viêm dạ dày ruột cấp tính" khiến anh suýt bật khóc tại chỗ.

Nghe tin Hoàng Vũ Hàng ngất đi, Hoàng Kỳ Lâm đã gọi điện đến, người đại diện rời khỏi phòng bệnh đi ra hành lang để trả lời.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Không có câu trả lời nào được đưa ra, đầu dây bên kia càng im lặng càng khiến Hoàng Kỳ Lâm trở nên khó chịu.

"Tôi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì!"

"... Bác sĩ nói là viêm dạ dày ruột cấp tính, có lẽ là do mấy thứ đồ ăn đóng gói..."

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Hoàng Kỳ Lâm vừa nghe đã hiểu ngay.

Bất giác mím chặt môi, trong lòng Hoàng Kỳ Lâm lập tức dấy lên cảm giác khó chịu và tự trách. Khó chịu vì sao bản thân lại dính tới tên nghệ sĩ cứng đầu như trâu này, tự trách vì hành động bộc phát liên tiếp gửi xe đồ ăn trong cơn tức giận.

"Anh Kỳ Lâm, Vũ Hàng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được, không cần nằm viện."

"... Để anh ấy nghỉ ngơi ba ngày, lịch trình tôi sẽ xử lý."

Sau khi nói lại với giọng bình tĩnh, Hoàng Kỳ Lâm cúp điện thoại.

Người đại diện nghe chuỗi tiếng bíp bên tai, chưa bao giờ nghĩ tới một người kỳ quặc như Hoàng Kỳ Lâm lại nói ra những lời quan tâm như vậy, bất giác mỉm cười nhẹ nhõm.

Trong ba ngày bị bắt buộc phải nghỉ ngơi, Hoàng Vũ Hàng gần như chỉ ở nhà mà không đi ra ngoài.

Vào ngày đầu tiên người đại diện đã đến để xử lý hết số đồ ăn thừa trong tủ lạnh, Hoàng Vũ Hàng biết lần này mình sai nên không ngăn cản, còn ngoan ngoãn phụ giúp một tay. Bữa trưa và bữa tối trong ba ngày đều là người đại diện tự tay chuẩn bị theo hướng dẫn của bác sĩ, tránh thức ăn quá nhiều dầu mỡ.

Nhìn người đại diện bận rộn ra ra vào vào vì mình, trong lòng Hoàng Vũ Hàng đầy cảm kích. Dù sao mười năm qua chìm nổi không dễ dàng gì, nhưng gặp được một người anh thật lòng nghĩ cho mình như vậy đã rất đáng giá.

Sau khi tiếp tục làm việc vào ngày thứ tư, khi nhìn thấy trên phim trường chỉ còn lại hai chiếc xe đồ ăn sang trọng, Hoàng Vũ Hàng có chút sững sờ nhưng ngay sau đó liền thả lỏng vai và khẽ nhếch môi, xem ra ba ngày nghỉ phép cũng là ý của kim chủ nhà mình.

...

"Xin chào, xin hỏi ai... anh Vũ Hàng!"

Sau khi cánh cửa nhà của Hoàng Kỳ Lâm mở ra, trước mắt Hoàng Vũ Hàng chính là tiểu trợ lý lần trước.

Hoàng Vũ Hàng giây trước còn ngây ngốc đứng đó giây sau liền bị tiếng hét kéo hồn phách trở về.

"Cậu quay lại rồi à?"

"Vâng." Tiểu Giác gật đầu, "Cũng nhờ có anh Vũ Hàng!" Vừa nói lời cảm ơn vừa cúi đầu xuống.

Hoàng Vũ Hàng vội xua tay, "Không liên quan đến tôi, làm sao cậu ấy có thể nghe lời tôi nói, là do cậu làm việc tốt nên cậu ấy mới không nỡ."

"Aiya, anh Vũ Hàng quá khen rồi." Tiểu Giác lắc lắc đầu, "A, anh vào đi."
Lùi lại một bước nhường đường cho Hoàng Vũ Hàng.

Hoàng Vũ Hàng đi vào, khi đang cúi xuống cởi dây giày, âm thanh tiếng dép cọ trên sàn nhà truyền đến ngày một gần hơn.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ với đôi môi mím chặt của Hoàng Kỳ Lâm đã ở trước mặt.

"... Làm ồn đến cậu sao?"

Hoàng Vũ Hàng xếp giày ngay ngắn rồi đứng dậy, nhưng lại cảm thấy có chút ngại ngùng khi quan tâm đến Hoàng Kỳ Lâm.

"... Tôi đói rồi."

Không trả lời câu hỏi của Hoàng Vũ Hàng, Hoàng Kỳ Lâm chỉ dụi mắt đơn giản nói.

Tiểu Giác nghe xong liền quay người định đi vào bếp.

"Em đi chuẩn bị ngay bây giờ ----"

"Tôi đói rồi."

Hoàng Kỳ Lâm căn bản không nhìn Tiểu Giác, ánh mắt chỉ chằm chằm dán lên người Hoàng Vũ Hàng.

Hoàng Vũ Hàng chớp chớp mắt, giây tiếp theo mỉm cười kèm chút bất lực.

"Muốn ăn gì?"

"Mì hải sản." Hoàng Kỳ Lâm không chút do dự, "Thêm cay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top