Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Cún mặc váy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng an ninh có bậc thang, Tả Ninh không có cách nào kéo xe vào, đội trưởng đội bảo vệ cứ như vậy nhìn cũng không giúp hộ một chút. Cơ mà Phù Na phía sau nhìn một hồi cũng hỗ trợ ngậm mấy món đồ chơi đi vào, thật vất vả mới dọn sạch xe đẩy nhỏ.
Nhìn đồ chơi chất đống chỗ chuồng chó, Tả Ninh đặc biệt có cảm giác thành tựu: "Gâu!" Cái này đưa cho hai người chơi trước, chơi hỏng lại đưa đồ mới đến cho hai người!
Nanh Sói đại khái chưa bao giờ có được nhiều đồ chơi như vậy, gương mặt thoạt nhìn vô cùng dữ tợn lúc này cũng treo lên tươi cười: "Ngao ô!" Cảm ơn cậu, cậu so với mấy con chó hở một chút là cắn đuôi dứt lông tụi tui tốt hơn nhiều!"
Một móng vuốt của Phù Na đạp lên con vịt vàng, lập tức tiếng kêu cạc cạc lảnh lót từ dưới chân nó vang lên. Nanh sói và Tả Ninh nhìn về phía cô, Phù Na khinh bỉ quét mắt một lớn một nhỏ: "Gâu!" Chúng ta là tới làm việc, không được ham chơi!
Tả Ninh không thể tưởng tượng một con chó giác ngộ lại cao như vậy, cho dù cậu có là người vẫn cảm giác mình không bằng Phù Na. Trừ bỏ ban đầu bị cảm giác u buồn tổn thương, sau khi hoàn toàn tiếp nhận cuộc sống của chó về sau hình như nhiều nhất chính là làm sao để cùng chơi, cùng bồi dưỡng tình cảm với Lục Thừa Hách.
Nâng móng vuốt lên gãi gãi mặt, cảm thấy chính mình không nên tiếp tục quấy rầy công việc của hai con Becgie, đánh nói: "Gâu gâu!" Vậy hai người làm việc đi, tui đi về, sau này lại tìm cả hai chơi"
Tả Ninh nói xong chuẩn bị đi, Nanh Sói bỗng đi đến bên người cậu cúi đầu thò đến gần mông cậu. Nơi tư mật như vậy vô cùng mẫn cảm, Tả Ninh gần như theo bản năng kẹp chặt đuôi nhảy dựng lên: "Gâu!" Anh làm cái gì!
Nanh Sói kỳ quái nhìn cậu: "Ngao?" Cậu làm sao vậy, chúng ta không phải bạn tốt sao? Đương nhiên có thể gần gũi nhận thức a.
Tả Ninh lúc này mới nhớ tới chó xã giao đều là ngửi cúc hoa, nhưng cậu tuyệt đối không tiếp thu được xã giao như vậy a, vì thế nên vội vàng hướng ngoài cửa chạy: "Ngao ô!" Tui đi trước, hẹn gặp lại.
Nanh Sói khó hiểu nhìn về phía Phù Na "Ô?" Sau cậu ấy không cho tui ngửi, cậu ấy thích chúng ta nên mới đưa đồ chơi mà đúng không? Vấn đề này có chút phức tạp, Phù Na nghĩ nghĩ một hồi mới nói "Ngao" Có thể do còn nhỏ nên sợ cậu cắn nó đi. Nanh Sói không tiếng động thở dài, suy nghĩ của đứa nhỏ thật khó đoán.
Tả Ninh như ngọn gió nhỏ phóng trở về nhà chính. Thiếu chút là không giữ được trinh tiết, cậu cảm thấy phương thức giao lưu của cún có chút đáng sợ, may mắn cậu không sinh sống trong khu nhà có một bầy chó, nếu không chỉ sợ điên mất.
Vào lúc dùng bữa tối, quản gia thuật lại chuyện trong ngày, đem hành động vĩ đại sáng nay của Tả Ninh kể lại cho Lục Thừa Hách, còn cảm thán rằng Pudding Nhỏ này càng lớn càng thông minh.
Lục Thừa Hách sau khi nghe xong nhưng thật ra có chút như có như không nhìn cậu một lúc lâu. Tả Ninh bị ánh mắt đó nhìn đến lông mao dựng đứng hết cả, căng da đầu mà ăn đồ trong chén của mình. Cậu vốn dĩ muốn chậm rãi thể hiện một mặt đặc biệt thông minh như người của mình, chứ không cả ngày giả làm một con cún ngốc không có chỉ số thông minh cũng rất mệt. Nhưng có phải cậu nóng vội quá rồi không?
Ngay lúc Tả Ninh còn đang tự nghĩ, Lục Thừa Hách đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, còn lạnh nhạt nói một câu "Coi vậy mà còn biết tốn một ngày chuẩn bị xe nhỏ sau đó đi đưa đồ chơi, Pudding Nhỏ nhà chúng ta có phải cũng quá thông minh rồi không?
Tả Ninh buộc phải căng da đầu đối diện với Lục Thừa Hách nếu không sẽ mang dáng vẻ như có tất giật mình. Nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Lục Thừa Hách, Tả Ninh theo bản năng ngẩng đầu liếm liếm lòng bàn tay đặt bên trên, ý đồ muốn dùng tươi cười ấm áp dối trá qua cửa.
Nhưng mà chiêu này hình như không dùng được, Tả Ninh kinh sợ nghĩ có nên nằm im lộ ra bụng nhỏ lấy không thì Lục Thừa Hách đem tay để trước mặt cậu.
Tả Ninh theo bản năng vươn móng trái.
Lục Thừa Hách buông móng nhỏ của cậu lại nói "Tay phải"
Suy nghĩ xẹt ngang qua đầu Tả Ninh, sau đó tiếp tục giơ móng trái. Chủ yếu là tay Lục Thừa Hách đặt ngay chính giữa, không hề hướng về phía nào, nếu cậu trong tình huống chưa dạy mà đã phân biệt được trái phải, lại kết hợp với hành động đưa đồ chơi, chỉ sợ Lục Thừa Hách không nghĩ nhiều liền cho cậu là yêu quái thành tinh.
Cứ như vậy lặp lại hai lần, Tả Ninh như trước chỉ duỗi mỗi chân trái, Lục Thừa Hách lúc này mới vỗ vỗ đầu cậu "Tốt, tiếp tục ăn cơm đi"
Tả Ninh lập tức nhẹ nhàng thở ra, khi chuẩn bị tiếp tục ăn lại nghe Lục Thừa Hách sâu xa lại còn giống như có chút thất vọng nói "Thông minh thì có thông minh, đáng tiếc không phân biệt được trái phải"
Tả Ninh cúi đầu ăn đồ của mình, quyết định không thèm so đo với hắn. Quá béo, tên khó nghe, lại còn không phân biệt được trái phải, cuộc sống khó khăn gian nan của cún vẫn còn muốn tiếp tục.
Sau xe đồ chơi chạy bằng điện, Tả Ninh nhận được món quà thứ hai mà mẹ Lục gửi về, một hòm tràn đầy quần áo cùng giày nhỏ. Hóa trang gấu trúc, hóa trang siêu nhân, hóa trang con hổ cùng với mấy cái váy nhỏ, linh tinh vụn vặt đại khái có khoảng ba, bốn mươi bộ.
Dựa vào kinh nghiệm từng mua quần áo ở T bảo, giá thành từ trước đến nay đều vô cùng đắt đỏ, giá 400 -500 tệ cộng 19.9 phí ship mới có thể mua, cho nên cần bình tĩnh một chút, có thể đồ nước ngoài so với T bảo càng thêm đắt đỏ. Cơ mà dùng móng nhỏ sờ sờ bề mặt, nguyên liệu quả thật rất tốt, vuốt rất thoải mái.
Lục Thừa Hách xách một cái váy lụa bồng bềnh nhìn về phía Pudding Nhỏ "Thích không?" Tả Ninh liếc mắt một cái "Gâu gâu gâu!" Cậu là đực, là bé trai! Là đàn ông! Sao có thể mặc váy!
Tất nhiên kháng nghị của Tả Ninh trước mặt Lục Thừa Hách là không hiệu quả, theo giao phó của mẹ, váy nhỏ xinh xắn là phải mặc, hơn nữa phải chụp ảnh cho bà làm kỷ niệm, nói là khi cún con lớn rồi thì quần áo mặc vào không còn mềm mềm dễ thương nữa.
Kháng nghị không có hiệu quả, Tả Ninh không thể không khuất phục, dưới chỉ thị của Lục Thừa Hách duỗi móng chen chân, chui người vào bộ váy xòe kia, trên chân còn mang bốn chiếc giày da nhỏ xinh. Tả Ninh cuối cùng cũng biết cảm giác ngay cả đường cũng không thể đi là gì. Lúc cậu đứng lên, tứ chi đứng không vững lập tức xoạc một cái nằm bẹp trên đất.
Lục Thừa Hách vô cùng không phúc hậu đem một màn này quay chụp hết xuống, chờ Tả Ninh thật vất vả làm quen với cảm giác đi giày liền ném bóng nhựa cho cậu nhặt. Tả Ninh làm 'cún dưới mái hiên không thể cúi đầu' đành phải thỏa mãn thú vui ác liệt của Lục Thừa Hách, tung tăng vung váy xòe đi nhặt bóng, đánh yêu như một công chúa nhỏ.
Lục Thừa Hách quay toàn bộ video, còn đăng tải lên Weibo của Pudding Nhỏ, tiêu đề là "Công 'trúa' nhỏ không phân biệt được trái phải" (bản CV là chữ công trúa thật á)
Thật vất vả chờ đến khi chụp xong hết ba bộ váy mà mẹ Lục chỉ định, Tả Ninh ghé vào sofa chỉ chừa cho Lục Thừa Hách một cái mông, mặc cho hắn gọi như  thế nào cũng không thèm để ý. Nhìn không ra còn biết hờn dỗi!
Đại khái là biết được mình chọc giận bé con này, Lục Thừa Hách khó có được lúc sau khi ăn xong cho quản gia bưng một đĩa táo đã cắt gọt, hơn nữa còn đứng một bên dụ Tả Ninh "Táo ngọt mà nhóc thích ăn nhất này, mau qua đây"
Tả Ninh nghĩ thầm đó mới không phải là thứ cậu thích ăn nhất nhưng trừ trái cây, thức ăn hằng ngày cũng chẳng có bao nhiêu vị. Cho nên không thích ăn trái cây thì cũng phải trở thành thích ăn trái cây. Nhưng một miếng táo hiển nhiên không thể lấy lòng cậu, Tả Ninh hoàn toàn không dao động.
Lục Thừa Hách duỗi tay kéo kéo cái đuôi cậu "Được rồi không mặc nữa, lại đây, nghe lời"
Tả Ninh dùng cái đuôi vỗ vỗ trên sofa, sau đó chui xuống đệm dựa ghế mà ủn ủn, đem bản thân chôn càng sâu hơn nữa, quả thật là kịch liệt cự quyệt.
Lục Thừa Hách đem miếng táo vốn định cho Pudding Nhỏ một miếng ăn luôn. Tả Ninh nghe được âm thanh rột rột kia, vội vàng thò đầu nhìn thấy Lục Thừa Hách thế mà thật sự một miếng một miếng ăn, nhìn một chốc sẽ không còn nhiều, vội vàng bò ra bổ nhào lên trên người Lục Thừa Hách, hơn nữa còn lên án: "Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"  Cho tui mà sao anh lại ăn, .... Thiết lập nam thần tốt đẹp đâu!
Lục Thừa Hách véo véo gương mặt béo của cậu "Nhóc đây là cãi nhau với tôi? Thật sự chỉ biết ức hiếp người nhà" Nói xong vẫn là cho cậu ăn một miếng táo. Lúc này bé con mới hết buồn bực, một miếng liền ăn hết quả táo.
Cún con mỗi ngày đều có thể hấp thu một chút trái cây, cơ mà cũng không được nhiều. Lượng đường nhiều là không được nên lựa chọn cũng tương đối ít, chẳng hạn như chỉ có táo hay lê, Lục Thừa Hách mỗi ngày sẽ cho bé con ăn một chút. Thời điểm ăn trái cây mỗi ngày bé con này sẽ bày ra dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, không biết còn tưởng bình thường ngược đãi nhóc đó lắm.
Nhéo nhéo lỗ tai nhòn nhọn dựng thẳng, Lục Thừa Hách thấy cậu ăn đến đôi mắt cũng tít lại, buồn cười bảo "Đúng là cún con ham ăn"
Một ngụm ăn xong quả táo, Tả Ninh liếm miệng sau đó nhìn cái bát trong tay Lục Thừa Hách, trong đó còn mấy miếng nha. Nhìn cái dáng vẻ trước mắt này, đại khái ai cũng không thể đoán được sâu trong tâm cậu kỳ thật là con người. Lục Thừa Hách nhìn ánh mắt trông mong kia, gãi gãi cằm cậu, lại đút cho một miếng "Gọi nhóc không thèm tới, chỉ có ăn mới có thể gọi lại đây, ăn so với tôi còn quan trọng hơn đúng không?"
Tả Ninh vội vàng vươn móng vuốt đáp trên đùi Lục Thừa Hách "Ngao ô" Thích anh nhất, chỉ thích mỗi anh thôi.
Lục Thừa Hách cho là cậu xin ăn, vì vậy xiên một miếng táo tiếp tục đút "Cho nhóc, đều cho nhóc, bé con ham ăn"
Một bát táo nhỏ, Lục Thừa Hách một nửa, Tả Ninh ăn bốn năm miếng, tuy có chút không đã thèm nhưng cậu mới ăn cơm chiều, cảm thấy có chút no vì vậy liếm liếm miệng, ghé vào lòng Lục Thừa Hách tiêu cơm. Cái đuôi vẫy trái phải, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.
Lục Thừa Hách xoa xoa cái đuôi bông xù kia, đột nhiên nói "Ngày mai mang nhóc ra ngoài chơi"
Tả Ninh đem cằm gác trên ngực Lục Thừa Hách, đôi mắt nâng lên nhìn hắn. Ngay cả cái cửa đại viện này cũng chưa đi quá thế mà lại muốn dẫn cậu ra ngoài chơi. Cơ mà hiện tại bầu không khí rất tốt, tốt đến mức cậu cũng không muốn nhúc nhích vì vậy lắc đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Lục Thừa Hách vuốt ve lông cổ cậu dặn dò "Mang nhóc ra ngoài nhưng nhóc phải nghe lời, không được chạy loạn, không được ăn đồ bậy bạ"
Tả Ninh tiếp tục nằm bẹp ra, lên tiếng "A o6~~"
Tiếng kêu này thoạt nghe có vẻ giống như trả lời được, Lục Thừa Hách cúi đầu nhìn nhìn, cười cười tiếp tục nói "Cũng không được tùy tiện đi theo người lạ, nghe nói Samoyed cũng là giống chó dễ xổng ra, nhóc mà chạy tôi không đuổi theo nhóc, như vậy nhóc sẽ biến thành cún lưu lạc không được ăn cơm hằng ngày."
Nghe Lục Thừa Hách nói chuyện giật gân, Tả Ninh vô cùng bình tĩnh "A ô ~~"
Quản gia đứng ở đằng xa đang thu dọn mấy món đồ chơi Pudding Nhỏ vung đầy đất, nhìn một người một chó anh một câu tôi một câu mà vui vẻ cảm thán, khó trách người ta bảo thú cưng mang tính chữa lành, thiếu gia vốn ít lời từ khi gặp Pudding Nhỏ cũng nói nhiều lên, thật cảm động!
Tác giả có lời muốn nói: Có một con cún con, bởi vì mặc quần áo giống gấu nhỏ nên chủ nhân rất không phúc hậu mà trêu đùa nó, sau đó... bộ quần áo kia ngày hôm sau liền biến thành giẻ rách.
Xin hỏi đây chính là thành tinh đây? Online chờ đặc biệt gấp.
Editor có lời muốn nói: ... Mấy nay bỏ bê sắp hết hàng tồn rồi _( : 3_     )_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ