Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Tình huống điên rồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tả Ninh hoàn hoàn khỏe mạnh, không còn ngày nào cũng ủ rũ, cũng không biết có phải dưỡng bệnh ở nhà lâu quá hay không mà đến khi thả ra, tinh thần mỗi ngày đều đặc biệt tốt. Trước đây lúc chờ Lục Thừa hách đi làm cậu sẽ còn tranh thủ ngủ một giấc ngắn bù, hiện nay ngay cả ngủ bù cũng không cần. Nhìn xex của Lục Thừa Hách chậm rãi rời sân, Tả Ninh xoay người chạy ra cửa tìm Nanh Sói chơi.
Lúc trước Tả Ninh chỉ biết hai con chó Becgie này là chó xuất ngũ, tưởng Lục Thừa Hách có lòng tốt nhận nuôi, sau mới biết không phải, chó xuất ngũ không phải người nào muốn cũng có thể nhận nuôi.
Nguyên nhân là anh họ Lục Thừa Hách, hình như là quân khu gì đó mới phá một án lớn, hai con chó này lập công rất lớn nhưng cũng bị thương nặng, không thể tiếp tục phục vụ. Chờ thật vất vả để dưỡng thương, anh họ Lục Thừa Hách liền đưa hai con chó này đến đây.
Vì vậy anh họ Lục Thừa Hách hình như còn tốn rất nhiều sức, đừng nhìn chỉ là hai con chó, kia so với người còn khó bắt hơn nhiều. Nghe nói người từng chăm sóc hai con chó này là cấp dưới của anh họ hắn, cuối cùng hi sinh vì nhiệm vụ. Anh họ hắn đồng ý với người kia sau này sẽ sắp xếp cho hai con chó này thật tốt. Tuy rằng chó xuất ngũ mỗi tháng đều sẽ có tiền lương, đãi ngộ dưỡng lão cũng không tệ nhưng vẫn không bằng đặt nuôi bên cạnh mới yên tâm. Đáng tiếc anh họ hắn không có cách nào chăm sóc thật tốt hai con chó này, lúc này mới đưa đến nhà của Lục Thừa Hách.
Việc này theo lời hắn nói, vẫn là Lục Thừa Hách chiếm cái tiện nghi lớn. Cơ mà nghĩ cũng đúng, quân nhân xuất ngũ còn dễ tìm, bảo vệ của Lục Thừa Hách đại đa số đều xuất thân từ quân nhân, có mấy người thậm chí là xuất thân từ đặc chủng. Nhưng mà chó xuất ngũ không dễ dàng như vậy, thật muốn cho giữ nhà, giá trị an toàn chỉ sợ còn cao hơn một đám bảo vệ gác cổng.
Tả Ninh thảnh thơi đi tới cửa, Phù Na ghé lên cầu thang phơi nắng, Nanh Sói đang ở dưới tàng cây dùng móng vuốt không biết đào cái gì. Tả Ninh tò mò đi qua "Anh đang làm cái gì vậy?"
Nanh Sói quay đầu nhìn cậu một cái "Đào hang đó"
Tả Ninh dí sát vào, không thấy được trong đất có chôn cái gì "Đào hang làm gì?"
Nanh Sói chỉ một chỗ cho cậu "Chơi rất vui á, cậu cũng tới cùng tôi đào đi"
Tả Ninh cúi đầu nhìn một thân lông trắng của mình, cậu nếu như đào một thân đầy bùn không biết sẽ bị Lục Thừa Hách đè ra tắm cho bao nhiêu lần. Cho nên Tả Ninh rất tự giác tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống "Tự anh đào đi, em không thích đào hang"
Ánh mắt Nanh Sói nhìn Tả Ninh vô cùng kỳ quái "Trò chơi vui như vậy thế mà cậu không thích? Cậu quả là con cún nhỏ kỳ quái"
Tả Ninh quay đầu nhìn về phía Phù Na "Phù Na, sao chị không qua đây chơi?"
Phù Na đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt, giống như khinh bỉ mà liếc hai "chó" bọn họ một cái , lại tiếp tục làm một nữ thần an tĩnh. Tả Ninh phát hiện chỉ số thông minh của Phù Na so với Nanh Sói cao hơn nhiều, thậm chí cao đến mức nhân tính hóa. Cảm giác nếu không phải Phù Na nghe không hiểu con người nói, chỉ có thể thông qua âm tiết mà phân biệt mệnh lệnh, cậu cảm thấy Phù Na so với cậu càng giống con người.
Ngay lúc Tả Ninh yên tĩnh nhìn Nanh Sói biểu diễn đào hang, một mùi hương mang theo hơi máu truyền đến trong không khí. Tả Ninh vội vàng đứng lên phân biệt nơi phát ra mùi, Nanh Sói giống như cũng ngửi thấy được, sau đó quay người hướng một hướng chạy đến.
Tả Ninh vội vàng đuổi kịp, ở nhà mà lại ngửi thấy mùi máu tươi, đối với Tả Ninh hai mươi năm qua đều không gặp được ăn trộm này xem như chuyện lớn, nếu như không có Nanh Sói ở đó, cậu chỉ sợ không dám một người, à không, một cún đi tìm nơi mùi máu tươi phát ra.
Ngay cả Phù Na vốn nằm bò phơi nắng cũng đứng lên, giống như nhìn đến Nanh Sói chạy đi lúc này mới không có động tác, nhưng thời điểm vừa rồi cùng đề phòng không ít. Thời điểm Tả Ninh đuổi theo Nanh Sói lơ đãng quay đầu nhìn thoáng mới phát hiện, tâm cảnh giác này quả thật người không bằng chó. Ai bảo động vật không thể thành tinh đâu!
Bởi vì trang viên này xây dựng lưng chừng trên núi, từ dưới chân núi đi lên phải vòng quanh đường núi hơn 20' đi xe, trên núi lại vì bảo vệ môi trường mà mấy năm nay sinh sôi không ít động vật nhỏ, sợ là trong nhà xuất hiện động vật nhỏ gì đó nên tường sân xây rất dày, lan can chặt chẽ đến mức có lẽ chỉ có mèo khoảng 1-2 tháng mới có thể chen vào được. Cho nên to như Nanh Sói và Tả Ninh đại khái cũng chỉ có thể đưa mũi ngửi ngửi.
Hai con chó theo mùi hương chạy đến bên rìa rào chắn, Nanh Sói vòng quanh rào chắn đi đi lại lại, bởi vì ra không được nên nó cũng không có biện pháp tiếp tục tìm kiếm nơi mùi hương phát ra. Tả Ninh trừ chơi ở trong phòng hoặc tìm Nanh Sói chơi, căn bản không có ra tới sân ngoài, nhìn rừng cây rậm rạp bên ngoài, ngửi thấy mùi máu tươi càng đậm, vô thức cảm thấy có điểm âm u.
Không thấy được người nào bị thương, Tả Ninh dùng móng vuốt gãi gãi Nanh Sói "Trở về đi, không thấy được thứ gì kỳ quái"
Nanh Sói giống như là bản năng nghề nghiệp, vòng quanh rào chắn xoay tới xoay lui không chịu đi, còn đẩy đẩy Tả Ninh "Cậu về trước"
Tả Ninh rối rắm vô cùng, đang nghĩ có nên kéo quản gia đến xem hay không liền nghe được bên ngoài bụi cỏ vang lên âm thanh sột sột soạt soạt. Cái đuôi vốn dĩ rũ xuống tuần tra của Nanh Sói nháy mắt dựng thẳng, hai chân trước hơi hơi cong, làm ra tư thế công kích.
Tả Ninh thân là linh hồn con người, tất nhiên không có bản năng này của chó, nhìn đến bộ dáng của Nanh Sói khiến cậu giật mình, ngay cả hình thể kia, cắn chết người chỉ là chuyện một giây. Hơn nữa nghe thấy âm thanh mà không thấy ai, càng hướng phía sau rụt rụt. Cậu vốn dĩ không phải là chó, không bằng chó thì không bằng chó đi, cũng không có gì cảm thấy mất mặt.
Chỉ một lúc sau, từ trong đống lá rụng trên mặt đất thò ra một cái đầu xù xù be bé, một con cún con màu trắng lỗ tai nhòn nhọn chậm rãi bò ra. Đối với người không quá chú ý đến thú cưng, Tả Ninh không thể phân biệt được chủng loại của bé con này, nhưng hẳn là giống chó nhỏ hoặc vẫn là chó con. Lông màu trắng vô cùng bẩn thỉu, lại còn pha lẫn màu đỏ. Giống như ngửi được mùi hương chó lớn, bé con có chút co rúm lại nằm im.
Nanh Sói muốn dí sát vào xem nhưng bị rào chắn ngăn cản, vươn móng vuốt giống như muốn với bé con kia lại đây "Nhóc bò tới đây một chút, tôi không với tới nhóc"
Tả Ninh cũng không lùi nữa, đem mặt chui một nửa ra ngoài, kêu to "Em làm sao vậy? Em từ đâu đến? Em bị thương sao?"
Đáng tiếc chó nhỏ kia chỉ biết rì rầm kêu đau, hỏi gì đều không thể đáp.
Tả Ninh mắt tinh nhìn đến trên thân thể chó con có một mảng lại một mảng màu đỏ, hẳn là bị thương vì vậy quay đầu nói với Nanh Sói "Em đi gọi người đến, nếu không đứa nhỏ này chết mất" Tả Ninh nói xong liền như một cơn gió chạy vào trong nhà.
Quản gia đang ở trong bếp kiểm tra thức ăn, mỗi khi đầu bếp trong nhà ra món mới sẽ làm một phần cho quản gia nếm thử, nếu như không có vấn đề gì mới có thể cho vào thực đơn. Tả Ninh bất chấp mùi hương thèm chết cún kia, ngửi mùi của quản gia một đường tìm vào phòng bếp, dùng móng vuốt lay ống quần của ông rồi làm bộ chạy ra bên ngoài "Gâu gâu!" Nhanh đi cứu mạng, có cún sắp chết!
Quản gia tất nhiên không hiểu ý tứ của Tả Ninh, còn khom lưng xoa xoa đầu cậu "Ngoan ngoãn ra ngoài chơi, phòng bếp không phải là nơi cậu có thể đến được" Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp nhiều, người vội vã qua lại cũng nhiều, nếu như bé con này không cẩn thận trộm ngậm đi thứ gì ăn, ăn hỏng bụng vậy rất phiền toái.
Tả Ninh thiếu chút nữa dùng miệng cắn gấu quần quản gia kéo đi, cơ mà vài lần nỗ lực thử, cũng may quản gia không ngốc, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Tả Ninh, xem ra dáng vẻ là muốn dẫn mình đi chỗ nào đó, liền buông đồ trong tay tò mò đi theo.
Một đường đi theo Tả Ninh đi đến chỗ rào chắn, thấy Nanh Sói cũng ở, vừa đi vào thế mà lại thấy được một con chó nhỏ còn thoi thóp thở, lập tức ngạc nhiên. Rốt cuộc vẫn là một sinh mệnh nhỏ, quản gia vội vàng cho bảo vệ ra ngoài đem bé con kia nhặt trở về, còn gọi cho bác sĩ Ôn Đình.
Nanh Sói không tiến vào nhà chính, thấy quản gia ôm bé con đáng thương kia vào nhà liền trở về vị trí. Tả Ninh một đường đi theo, cún nhỏ kia không biết là chỉ số thông minh không cao hay do quá đau, chỉ biết kêu đau, mặc kệ chính mình hỏi gì nó đều không trả lời.
Cậu cho rằng giữa chó với chó thì sẽ có thể giao lưu giống như giữa người với người, cậu và Nanh Sói giao lưu với nhau không hề có chướng ngại. Nhưng bé con này xem ra không quá thuận lợi, cũng không biết sau khi bé hết đau thì có thể giao lưu hay không.
Ôn Đình tới rất nhanh, bởi vì quản gia có nói trước tình huống nên cũng có mang theo một ít công cụ giải phẫu. Hơn nữa chỗ Lục Thừa Hách một ít thiết bị cũng tính đầy đủ cho nên liền ở trên lầu kia phẫu thuật cho cún nhỏ. Dù sao thương tật của cún con quá nặng, lại đưa đi bệnh viện sợ sẽ chết trên đường mất.
Quản gia đem Tả Ninh đang muốn theo vào ôm ra ngoài, thấy nó còn hướng trong phòng nhìn, phải cắt nửa trái táo an ủi. Tả Ninh bất đắc dĩ phải ghé vào trên ghế sofa chờ cún con kia làm phẫu thuật.
Mãi đến buổi chiều, Ôn Đình cuối cùng cũng ra đến,... nhưng là hướng quản gia lắc lắc đầu "Không cứu được, thương tích quá nặng" [ :'(  ]
Tả Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, lại nghe Ôn Đình nói tiếp "Từ bên trong cơ thể bé con lấy ra 72 viên bi thép, xương sườn bị chặt gãy 3 cái, trong bụng một chút cặn đồ ăn cũng không có, tất cả đều là bi thép, càng ác độc chính là toàn bộ thực quản bị phỏng vô cùng nghiêm trọng, nội tạng trong cơ thể cũng bị va chạm nghiêm trọng" (Má nó :'((( )
Quản gia liếc mắt thấy Tả Ninh ngây ngốc nhìn Ôn Đình, vội vàng bước đến đem lỗ tai nó che lại, mặc kệ có nghe hiểu hay không vẫn không nên trước mặt cún con nói chuyện này. Hướng Ôn Đình gật đầu "Vất vả, gần đây có trang bị máy quay, chúng tôi sẽ tra chuyện này từ đầu đến cuối"
Ôn Đình cũng thở dài, có vài người rất thích ngược đãi động vật nhỏ yếu. Xã hội này, trên mặt hiền hòa nhưng thực tế trong lòng tâm lý vặn vẹo khá nhiều. Mặc kệ bọn họ kêu gọi đối xử tốt với động vật, luôn có một ít người điên khùng tồn tại.
Thấy Pudding Nhỏ yên tĩnh ghé vào trong ngực quản gia, Ôn Đình xoa xoa đầu nó "Người xấu bên ngoài rất nhiều, nhóc ngàn vạn lần không thể chạy loạn"
Tả Ninh lần đầu tiên gặp phải sự việc này, trước kia tuy có xem qua tin tức nhưng chân chính bắt gặp lại là lần đầu tiên. Trước kia chủng tộc không giống cậu cũng chỉ có thể xem qua tin tức, chính là hiện tại chấp nhận cẩu sinh mới của mình, tiếp nhận những nhóm đồng loại kia, lại nhìn thấy sự việc này, nội tâm cứ như vậy không ngừng xáo động.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi chỉ muốn nói, những kẻ tàn nhẫn đó, nhân quả luôn có hồi báo.
Editor có lời muốn nói: :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ