Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cuộc sống của cún gian nan như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn nói vì sao mẹ Lục lựa chọn Samoyed cũng không phải không có lý do. Nhìn mớ lông trắng muốt kia, nhìn gương mặt mặc kệ tình huống nào cũng đều giống như đang mỉm cười, đích thị không phụ mỹ danh thiên sứ mỉm cười.

Tuy Samoyed không phải là giống loài sang quý gì, lại có tiếng là nghịch ngợm quậy phá tung nhà, nhưng thật sự là giá trị nhan sắc rất cao, một cục lông mềm mại khiến mẹ Lục liếc một cái liền không muốn buông tay.

Chỉ cần nuôi nấng cẩn thận, Samoyed có thể nói là loài xinh đẹp từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành. Hiện giờ còn trong giai đoạn chó con, Tả Ninh đối với giá trị nhan sắc của mình cũng không hề có sự nhận thức rõ ràng. Lúc này đầu cậu hơi nghiêng nghiêng trông mong nhìn Lục Thừa Hách, miệng không tự chủ hơi hé ra để lộ đầu lưỡi bé xíu hồng hồng, đôi mắt đen nhánh như lưu ly lấp lánh nhìn người trước mặt.

Dáng ngồi ngoan ngoãn kia, móng nhỏ mang theo lấy lòng chạm vào, mặc dù là Lục Thừa Hách tâm cứng như sắt cũng không thể không thừa nhận, bộ dáng của bé con này có vài phần làm người ta yêu thích.

Nhưng mà nhìn chó con ngoan ngoãn như vậy, biểu cảm của Lục Thừa Hách cũng không mềm mại đi chút nào, nhiều nhất là trong lòng ít đi chút cảm giác ghét bỏ nhóc con này thôi. Đối với chó con mới tiếp nhận được vài tiếng đồng hồ, Lục Thừa Hách thật sự không hiểu ý nghĩa hành động này của nó, đành phải gọi quản gia đến.

Quản gia rất nhanh đã đem xe con đẩy đến chờ ngoài cửa. Khu vực như phòng của Lục Thừa Hách, ngay cả là quản gia, cũng không tiến vào dễ dàng như vậy. Đặc biệt là giờ phút này trên xe con để đều là vật dụng hằng ngày của cún con.

Quản gia thật không dám tưởng tượng một con chó đi bậy hay tè bậy ở thư phòng của chủ nhân sẽ là tình huống gì, cho dù Lục Thừa Hách không phải là người có tính sạch sẽ đến mức thái quá, nhưng chỉ sợ sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, cho nên ông liền dứt khoát mang theo cả bồn vệ sinh chuyên dụng cho chó, xem thử cún con kia cần cái gì.

Thấy mấy đồ dùng đều được quản gia chuẩn bị tốt, Lục Thừa Hách xách phần thịt sau cổ của chó con đem nó thả trên mặt đất. Tả Ninh được thả tự do vội vàng hướng ngoài cửa chạy chạy chạy, lông trắng được tắm táp sạch sẽ xõa tung, rung rung trong không khí, tỏa ra mùi hương thơm tho mát mẻ, chân ngắn tung tăng khiến cho tâm hai nữ hầu trẻ tuổi đứng bên ngoài đều mềm thành một vũng nước.

Đáng tiếc đây là thú cưng của chủ nhân, các cô thích mấy cũng không thể tùy ý trêu đùa.

Tả Ninh chưa bao giờ nuôi chó nên trước khi biến thành cún cậu cũng không biết trên đời này còn có loại bồn vệ sinh cho chó này*, một cái bàn lưới lớn đến mức chính cậu có thể ở trên lăn lộn vài vòng, bên dưới bàn lưới có thể lót khăn thấm nước, thậm chí chính giữa còn có một cây cột, đại khái dùng để hỗ trợ cho gâu gâu giơ chân đi tiểu tiện.

Ở trong nhận thức ngắn ngủi của cậu, thường chỉ thấy lót bằng báo cũ, loại thiết bị chuyên dùng này trước đây mà thấy hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Nếu không hiểu được tiếng người, cậu còn nghĩ sẽ tưởng cái bàn lưới này thành kiểu ổ ngủ có mang theo thông gió.

Lúc này cậu trực tiếp bỏ qua cái loại bồn vệ sinh đáng xấu hổ này, đi thẳng đến bát ăn. Trong bát chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho chó, cũng được đổ thêm sữa dê cho mềm, bỏ qua hương vị, quả thật là ăn uống vô cùng đầy đủ. Nhưng Tả Ninh đã đánh mất nhân quyền chỉ có thể nhận mệnh, quả nhiên "cún" ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Tung tăng chạy đến trước bát ăn, Tả Ninh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông một bên người dựa vào sofa nhìn theo hướng của mình, vội vàng quay đầu khổ hề hề mà ăn. Đầu lưỡi phấn nộn cuốn một cái, mấy viên thức ăn chó không chút hương vị mang theo mùi sữa dê đưa vào trong miệng, đáng tiếc là răng hàm chó con còn chưa phát triển còn có chút thưa thớt, thức ăn chó nhỏ như vậy thường cắn không trúng đành phải dùng đầu lưỡi đẩy đẩy, đôi lúc mở miệng còn rơi ra lại phải dùng đầu lưỡi đẩy về.

Dưới góc độ từng là một con người, cái tư thế há mồm ăn như vậy đối với Tả Ninh thật sự là chướng tai gai mắt. Chính là đối với những người đang nhìn cậu ăn, cái đầu nhỏ mang theo biểu tình chăm chú, thỉnh thoảng lại lắc lư điều chỉnh tư thế, quả thật đáng yêu đến muốn bay lên cao.

Lục Thừa Hách ngồi trên sofa thư phòng nhìn một lúc, cún nhỏ beo béo thật nghiêm túc ăn một miếng lại một miếng, không giống như một số chó khác nhìn thấy đồ ăn liền hưng phấn vục mặt vào, bé con nhà mình ngoan ngoãn ăn lại còn rất sạch sẽ, đều ở trong khả năng hắn có thể chịu đựng, vì thế hắn hướng quản gia vẫy tay:

" Đem nó ôm vào đây đi"

Lời nói của mama còn văng vẳng bên tai, nếu là trong phạm vi hắn có thể chấp nhận, hắn liền cũng không ngại mà chiều theo ý muốn của mẹ.

Quản gia nhanh chóng hiểu ý, một tay đem cún con vớt lên (đây có thể hiểu là nhấc lên nhưng mình thấy chữ vớt đáng yêu hơn) một tay bưng cái bát ăn đi vào thư phòng, hầu gái ở bên cạnh vội vã từ xe đẩy lấy ra một tấm thảm, lót bên dưới cún nhỏ và bát ăn mà quản gia để xuống. Quản gia ban đầu còn nghĩ là thiếu gia muốn đem chó con để cạnh chân, không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng vỗ vỗ lên ghế sofa bên cạnh mình. Vì vậy Tả Ninh cứ như vậy bị bắt về vị trí cũ.

Lục Thừa Hách thấy cún béo ngốc ngốc dừng ăn, liền dùng đầu ngón tay ở trên đầu nhỏ hướng về phái bát ăn mà ấn ấn. Tả Ninh vươn đầu lưỡi liếm liếm lông bên miệng, phát hiện người đàn ông thế mà lại muốn cậu ngồi trên sofa thư phòng ăn, chỉ phải tiếp tục cúi đầu chiến đấu, một bên vừa ăn vừa lặng lẽ di động cơ thể, cố gắng làm cho chính mình không đối diện với hắn, bằng không bữa cơm này ăn sẽ càng áp lực.

Quản gia thấy thiếu gia cũng không có bài xích cún nhỏ này, xem ra cảm giác với nó cũng không tệ, nếu không thì cho dù phu nhân có cưỡng bách thiếu gia như thế nào đi nữa, thiếu gia đã không thích thì không thể ép buộc, vì vậy liền cười nói: "Ánh mắt phu nhân thật tốt, liếc mắt một cái liền chọn được con vừa ngoan ngoãn vừa thông minh. Sau khi bế Pudding Nhỏ về, còn chưa chọn được nơi huấn luyện, nó đã biết phải đi đâu để giải quyết vấn đề vệ sinh, ăn gì cũng không tham, không quậy phá, không sủa bậy, tính cách ngoan như vậy về sau lại huấn luyện, lúc trưởng thành chắc chắn sẽ rất nghe lời."

Lục Thừa Hách nghe vậy cũng không có ý kiến gì, đối với chủng loại mà mama nhà mình ôm về, Lục Thừa Hách vẫn như trước ôm thái độ hoài nghi, rốt cuộc vẫn là mới chỉ nuôi có hai ba ngày, vẫn còn chưa quen hoàn cảnh, cún cũng mới có hai tháng tuổi, nhỏ như vậy dù có ầm ĩ cũng không ảnh hưởng gì, chờ về sau trưởng thành mới nhìn rõ bản tính như thế nào. Bất quá huấn luyện chó nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, nếu không một vài thói quen về sau muốn sửa cũng không dễ.

"Tìm một người huấn luyện chó chuyên nghiệp tới, lại mời một bác sĩ thú y tư nhân." Lục Thừa Hách nói, đưa mắt đánh giá từ đầu đến đuôi Tả Ninh một lần, lại bổ sung "Nó có phải béo quá không?" Bốn chân lúc chạm đất cái bụng cũng dán xuống đất, đây là Samoyed chứ không phải là Corgi chân ngắn, cún nhỏ quá béo sẽ không tốt cho sức khỏe.

Tả Ninh đang gian nan nuốt thức ăn chó nghe vậy cả người hơi cứng lại.

Đây là ngại cậu béo? Cậu mỗi ngày ăn đã thảm như vậy, còn ngại cậu quá béo? Cuộc sống này còn cho cún vượt qua hay không!

Trong nhà này chưa bao giờ nuôi chó, tuy rằng mấy ngày nay quản gia có tham khảo một ít tri thức liên quan đến việc nuôi thú cưng, nhưng cũng không phải là chuyên nghiệp, cún con trước mắt tuy có chút mập hồ hồ nhưng chó con không phải đều là như thế này? Bất quá thiếu gia hỏi ông cũng không thể đáp bừa, lỡ như là thật sự quá béo ảnh hưởng đến sức khỏe mà nuôi chết, phu nhân trở về sẽ rất đau lòng.

Vì vậy ông tận trách mà trả lời: "Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng mời chuyên gia về phương diện này, nếu như là thể trọng quá lớn sẽ sắp xếp bài tập cho nó giảm béo"

Lục Thừa Hách gật đầu, lại hỏi: "Nó gọi là Pudding Nhỏ?"

Quản gia vội giải thích: "Vâng thưa thiếu gia, phu nhân bảo cún bông trắng này giống như một bát pudding bơ, lúc nói vậy bé con này giống như đáp lại, còn nhìn phu nhân một cái, cho nên cứ như vậy mà gọi thành tên"

Tả Ninh yên lặng ăn thức ăn cho chó, đầu đổ đầy hắc tuyến, lúc đó cậu vừa mới tiếp nhận thân phận mới của mình, nghe được vị phu nhân đang ôm cậu đùa giỡn nói gì đó, vì vậy theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, kết quả liền mịa nó hố cha bị đặt cho cái tên như vậy, sợ tới mức cậu phải vội vàng nhìn hai chân, xác nhận thấy "chít chít" vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Thừa Hách câm nín một vài giây: "Pudding Nhỏ thì Pudding Nhỏ đi, mẹ thích là tốt rồi"

Nghe được Lục Thừa Hách bày tỏ sự ghét bỏ đối với cái tên này quản gia vẫn an tĩnh đứng một bên, lúc này không cần phát biểu suy nghĩ gì cả. Cũng nghe ra được sự ghét bỏ còn có Tả Ninh, thức ăn chó chó cũng không ăn vào nổi, ngại cậu béo lại còn ngại tên cậu khó nghe, cậu có thể làm gì bây giờ, cậu cũng rất là tuyệt vọng a!

Sau một hồi ăn cơm không mấy vui vẻ, Tả Ninh cũng không được thả tự do, mà là được ném cho một khúc xương nho nhỏ phù hợp với bản thân. Xương cũng không phải xương thật, tỏa ra mùi hương mê người nhưng cũng rất khó nhai đứt, mỗi lần cắn trong mồm nghe đầy mùi thịt, lại không có tí ti vị gì.

Tả Ninh có nghe quản gia nói qua, cái này là hàng đặt riêng được làm bởi chuyên gia cho cún nhỏ hai tháng tuổi, nguyên liệu nấu ăn cũng đặc biệt tốt, lỡ có ăn vào thì vẫn tiêu hóa được. Lúc đó Tả Ninh mới cảm thán thật là người sống không bằng chó a.

Tả Ninh tự mình chơi trên sofa, người kia thì sau một buổi trưa đọc sách sau lại ngồi trước máy tính, một người một chó yên yên ổn ổn ở cùng một chỗ tương đối hòa hợp. Tả Ninh nghĩ nếu sinh hoạt sau này cũng duy trì như vậy có vẻ cũng không tệ.

Nhưng có vài người chỉ thích chó khi còn nhỏ, lúc còn mềm mại đáng yêu, lúc trưởng thành hoặc không còn hứng thú thì liền bỏ, số lượng người như vậy cũng không phải ít.

Tả Ninh đối với loại người như vậy trước đây tuy rằng có chút tức giận, nhưng rốt cục vẫn không liên quan đến mình, cảm giác một chút rồi thôi. Nhưng là thời điểm hiện tại, cậu sâu sắc cảm nhận câu nói chó chỉ là khách qua đường với con người, mà người đối với chó là cả thế giới.

Lục Thừ Hách xử lý giấy tờ thi thoảng liếc qua ghế sofa, nhìn thấy cún nhỏ vừa rồi còn đang gặm xương đột nhiên nằm bẹp xuống, giống như cả người đều ỉu xìu, hơi hơi dừng một chút, khép máy tính đứng lên. Nghe được tiếng động, Tả Ninh ngẩng đầu nhìn lên, thân hình người đàn ông phón lớn trước mặt, vội vàng bò dậy ngồi xổm, tư thế thập phần ngoan ngoãn.

Lục Thừa Hách duỗi tay đem cậu để xuống đất, rũ mắt nhìn thoáng qua: " Đuổi kịp"

Tả Ninh vội vàng nhấc chân lùn lùn nhỏ nhỏ chạy theo sau, còn phải bảo trì khoảng cách, sợ tới quá gần sẽ bị dẫm trúng, liên tục đi theo người đàn ông đến gần cầu thang mới không thể không dừng lại. Nguyên nhân không phải do cậu, cầu thang đá cẩm thạch này đối với vóc dáng cậu, muốn đi xuống mà không cẩn thận sẽ thành trực tiếp lăn xuống.

Lục Thừa Hách cũng không thể trông cậy nhóc con chân ngắn nhỏ này có thể tự mình xuống nhà, Samoyed tuy không phải loại chó nhỏ, kể cả mới có hai tháng, hình thể cũng không tính là nhỏ, nhưng mà cầu thang hiện tại nhắc đến vẫn là một cái khó khăn, cho nên Lục Thừa Hách sau khi thấy nó dừng lại, rất tự nhiên mà duỗi tay ôm nó lên.

Này mới một buổi trưa Tả Ninh chỉ toàn bị người đàn ông xách lên lập tức kinh ngạc, đãi ngộ được tăng cấp quá đột ngột khiến cậu có điểm kinh hãi. Cho đến khi được thả lại xuống đất, Tả Ninh mới dám thè lưỡi thở hồng hộc.

Đi theo người đàn ông quẹo tới quẹo lui một hồi, mãi đến khi mũi nhỏ nhanh nhạy bắt được hương thơm từ đồ ăn cho người, Tả Ninh mới biết là đã đến giờ cơm rồi a, sau đó mắt chó liền sáng như sao, trong lòng vứt hết tiết táo mà đánh một cái bàn tính, nếu như mình lăn lộn làm nũng với người này, có thể hay không thu được chút đồ ăn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ