Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Ác độc nhất lòng dạ đàn bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thừa hách về đến nhà, thấy chỉ có quản gia trước sau như một đứng ở cửa, lại không nhìn thấy Pudding Nhỏ mỗi ngày nghênh đón hắn, trong lòng lập tức rơi lộp bộp (Lục Tổng tài tâm thiếu nữ :)))) ) Hơi nhíu mày nhìn về phía quản gia, bước chân hướng trong phòng cũng nhanh hơn một chút "Pudding Nhỏ đâu?"
Quản gia đi theo phía sau Lục Thừa Hách thở dài "Nằm bẹp ở trên sofa kia" Có lẽ cún con thật sự có linh tính, bé con đáng thương kia không cứu được, Pudding Nhỏ cả buổi chiều đều ngơ ngẩn.
Tả Ninh thấy Lục Thừa Hách hướng mình đi đến, lúc này mới bò dậy, vươn một móng vuốt muốn ôm một cái, biểu cảm đặc biệt đáng thương.
Lục Thừa Hách đem áo khoác đưa cho quản gia, đem Pudding Nhỏ bế lên, xoa xoa đầu cậu "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Hai cái móng nhỏ của Tả Ninh bám vào ngực Lục Thừa Hách, không ngừng dùng đầu cọ cọ hắn. Cậu không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy biểu đạt cảm xúc. Cậu quả thật may mắn mới gặp được người tốt, nếu đổi lại cậu gặp biến thái như vậy, lại gặp phải các dạng tra tấn biến thái không biết có thể sống sót hay không.
Quản gia đem sự việc hôm nay kể lại một lần , nhìn Pudding Nhỏ rúc trong lồng ngực Lục Thừa Hách, khẽ thở dài "Đó là một con chó Westie* con, bác sĩ Ôn nói còn chưa đủ hai tháng, đại khái là do Pudding Nhỏ cứu về, kết quả không cứu được nên thương tâm đi"
Lục Thừa Hách nghe vậy nhăn mày "Điều tra qua chưa? Sao lại phát sinh loại chuyện này?"
Trang viên của bọn họ tuy rằng ở lưng chừng núi nhưng nhà ở nơi này cũng không chỉ có một cái, trang viên này có ba tòa nhà, hai tòa nhà khác tuy khoảng cách không tính là xa nhưng khi xây dựng vì tính bảo mật nên cũng cách nhau một khoảng cách.
Mà phần còn lại bên kia là biệt thự lưng chừng núi, một một mảng biệt thự cách trang viên của bọn họ bên này một cái rừng cây nhỏ. Nhưng điều kiện an ninh vùng này lại rất tốt, có thể mua được bất động sản bên này đều là người có điều kiện, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện gì mất mặt mũi.
Nhưng cún con bị thương khẳng định không phải người nào cố ý chạy đến nơi này hành hạ sau đó bỏ lại. Xem trình độ tổn thương kia, hẳn là từ khu biệt thự lưng chừng núi bên kia trốn qua. Nếu như khu biệt thự bên kia thật sự có biến thái hành hạ chó, lại còn cách bọn họ một cái rừng cây nhỏ, người này nếu không tìm ra được thì Lục Thừa Hách cũng không yên tâm. Có một vài việc ngăn chặn từ sớm sẽ tốt hơn là đợi đến lúc hối hận cũng không kịp.
Quản gia tất nhiên cũng nghĩ như vậy, cơ ma2 máy theo dõi của bọn họ chỉ ở phụ cận trang viên, xa một chút không có nên có chút bất đắc dĩ nói "Tra qua, nhưng chỉ nhìn thấy hình ảnh cún con kia run rẩy chạy đến, cũng không liên quan đến khu bất động sản, cũng không phát hiện người nào. Nhưng kỳ quái chính là không thể phát hiện cún con từ trong tòa nhà nào chạy ra"
Lục Thừa hách vuốt ve Pudding Nhỏ ngoan ngoãn ghé lên đùi của hắn "Cũng không thấy tự mình chạy ra, thương nặng như vậy khẳng định là sắp chết rồi, sau đó bị người ném vào trong bao chuẩn bị đem ra ngoài vứt, cũng không biết trốn thoát như thế nào"
Quản gia dò hỏi "Cún con kia đã được bác sĩ Ôn mang đi, bảo là sẽ an táng chu đáo, việc này chúng ta điều tra trước hay vẫn cứ báo nguy?"
Lục Thừa Hách nói "Báo nguy đi, cứ đem sự việc náo loạn lớn chút"
Quản gia nháy mắt liền hiểu được ý tứ của thiếu gia, mặc kệ biến thái kia có thể bắt được hay không, một khi bọn họ đã báo nguy chuyện này nhất định sẽ náo loạn khu vực này. Ở lưng chừng núi này đều là những người có danh tiếng, bọn họ hẳn sẽ không muốn đắc tội Lục gia. Có lẽ thiếu gia muốn là sự lo sợ, tuy rằng Pudding Nhỏ không chạy loạn nhưng không thể cho phép có ngoại lệ. Lỡ như gặp phải cái ngoại lệ này, chỉ cần người kia kiêng kỵ Lục gia liền không dám ra tay với Pudding Nhỏ.
Nhưng Tả ninh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu không biết Lục Thừa Hách không phải là người thích lo chuyện bao đồng nên tất nhiên không tưởng tượng được hành vi báo nguy của hắn chỉ là để bảo vệ cậu. Nghe Lục Thừa Hách nói muốn báo nguy, tâm tình cũng vui vẻ một chút, cậu hy vọng cảnh sát có thể đem người xấu kia bắt lấy.
Nhìn bé con ở trên người mình cọ cọ một lát liền bắt đầu tăng động, hắn buồn cười cầm móng vuốt cậu lắc lắc "Đây là nghe được muốn bắt người xấu nên vui vẻ?"
Tả Ninh vẫy vẫy đuôi "Gâu!" Vui vẻ, chỉ cần anh ở đây thì luôn vui vẻ.
Lục Thừa Hách thấy bộ dáng ngây ngô của cậu cũng cười theo, tuy rằng không biết bé con này vui cái gì nhưng thấy tinh thần cậu khôi phục, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, chọc chọc mũi cậu "Biểu hiện hôm nay không tệ, chờ chút nữa khen thưởng cho nhóc thêm nửa quả đào"
Tốc độ làm việc của Lục gia luôn nhanh chóng, chưa đến nửa tiếng sau khi Lục Thừa Hách phân phó liền có người có thẩm quyền tiến hành điều tra. Cơ mà có thể ở tại một khu nhà lưng chừng núi này không giàu sang thì cũng phú quý, những nhân viên công tác dưới điều kiện không đủ chứng cứ cũng chỉ có thể điều tra hoàn cảnh một chút sau đó tuyên truyền ra các hộ gia đình xung quanh.
Cơ mà tin tức không sai lắm đều đã nói rõ sự việc từ đầu đến cuối, có thể chạy đến trang viên của Lục gia chỉ có thể đi từ khu biệt thự phía bên này bởi vì bên trong trang viên Lục gia cách hai cái trang viên khác ít nhất là hai khu biệt thự thế này nữa, nghe nói cún con kia chỉ còn hơi thở thoi thóp, khẳng định không chạy xa được.
Vì vậy khu biệt thự bắt đầu sôi nổi bàn tán, đại khái cũng không nghĩ đến coi vậy mà lại có loại người biến thái thích hành hạ chó này. Nhất thời các gia đình nuôi chó đều lo lắng, sợ cún yêu của chính mình trong lúc không chú ý bị bắt mất.
Trong một biệt thự ven hồ, người phụ nữ với gương mặt thanh tú khẩn trương cầm di động trò chuyện với ai đó, không biết nghe thấy bên kia nói gì đó mà trạng thái khẩn trương nhanh chóng bị thay thế bởi biểu cảm dữ tợn, lại vì sợ người khác nghe thấy mà hạ thấp giọng "Cẩn thận? Nếu như chị cẩn thận thì con oắt con kia làm sao mà chạy thoát, lại còn chạy đến Lục gia. Chị có biết Lục gia là nhà nào không? Bọn họ mà muốn xuất lực tìm kiếm thì thế nào cũng tra thì em tiêu chắc rồi!"
Bên kia đầu dây là giọng nữ có chút lớn tuổi, trong giọng nói cũng lộ ra mấy phần âm hiểm tàn ác "chị làm sao mà biết được cái thứ đồ sắp chết còn có thể quay qua cắn một cái rồi chạy trốn, chị còn bị nó cắn một cái đây! Em cũng đừng trông gà hóa cuốc, họ Lục làm gì có nhiều thời gian rảnh mà đi tra rõ, mấy ngày nay em đừng chơi, đợi qua giai đoạn này đi rồi tính"
Người phụ nữ nghe được giống như nhẹ nhõm một chút nhưng vẫn lo lắng hỏi "Thật sự không bị người nhìn thấy, cũng không bị theo dõi chụp lại?"
Đầu dây bên kia khẳng định "Yên tâm đi, con đường kia cũng không phải lần đầu tiên đi qua, đã sớm xem xét không có theo dõi, dù sao chính em không hoảng hốt thì sẽ không ai biết."
Người phụ nữ nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy mình quá khẩn trương, về sau cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không có người phát hiện ra. Cúp điện thoại xoa xoa mặt, nhìn ra mặt hồ yên ả bên ngoài, phần bồn chồn khẩn trương cũng từ từ biến mất.
Người phụ nữ này là một tiểu thuyết gia tên là Thư Uyển, ả lớn lên không tính xinh đẹp nhưng thắng ở phần thanh tú, ngũ quan cũng khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái, thích mặc một chiếc đầm liền đơn giản, mang theo vẻ khí chất. Thư Uyển cũng không xuất thân từ gia đình giàu có, tuy không tính nghèo khổ nhưng cũng không tính khá giả, sau có cơ hội bắt đầu việt một ít tiểu thuyết phù hợp với trào lưu trên internet, phát hiện tiền lời khả quan liền nghỉ việc để toàn tâm toàn ý tập trung sáng tác.
Hai năm trước ả viết một quyển tiểu thuyết huyền huyễn được hưởng ứng không tệ, sau lại cải biên thành phim mạng, kết quả một đêm nổi tiếng, ả cũng nhờ vậy mà nhận biết người chồng bây giờ. Người chồng này rất thích khí chất mộc mạc của Thư Uyển, hơn nửa ngày thường Thư Uyển cũng chỉ ở nhà viết tiểu thuyết, vòng sinh hoạt sạch sẽ, cũng không phải là người phụ nữ vô năng phải dựa vào đàn ông, này càng làm gã thêm vừa lòng.
Chỉ là không ai biết đằng sau lớp vỏ nhã nhặn lịch sự Thư Uyển lại có một nội tâm tàn bạo. Ngày nhỏ Thư Uyển từng bóp chết nòng nọc, lại bóp chết hamster nhỏ, thậm chí còn giết chết thỏ trắng nhỏ. Khi đó ả chỉ thấy chơi rất vui, sau này lớn lên loại "chơi vui" này dần trở thành khoái cảm vặn vẹo.
Khi lưỡi dao sắc bén rạch đứt lớp da mềm mại của những sinh vật nhỏ yếu kia, nghe âm thanh thê lương lại không có sức phản kháng, chỉ có thể giãy dụa kêu thảm thiết của chúng nó, cái loại khoái cảm cả tâm lý lẫn sinh lý mà ngay cả đàn ông cũng không thể mang đến cho ả.
Thư Uyển dần dần trầm mê với loại hưởng thụ này, thậm chí còn càng ngày càng nghiện. Mà kẻ đồng lõa trợ giúp kia chính là chị họ của ả. Vì để cho chồng không thể phát hiện, hành động của Thư Uyển từ trước đến giờ luôn rất cẩn thận, mỗi lần chị họ mang đến đều là chó mèo hoang bị bịt miệng hoặc cắt đứt thanh quản, tùy ý cho ả đùa giỡn. Ngẫu nhiên có một vài chó con chủng loại tốt, kia càng sẽ làm cho tâm lý bạo ngược của ả thỏa mãn.
Chờ đến khi ả chơi chán, chị họ lại đem chó đi xử lý, việc này một hai năm không hề bị ai phát hiện. Mà chị gái của ả cũng từ việc này thu được chỗ tốt nên làm việc càng tận tâm, hai người theo nhu cầu hợp tác vô cùng hài hòa, chỉ là không nghĩ đến lần này lại chạy thoát.
Thư Uyển nghĩ chỉ sợ một khoảng thời gian sắp tới này không thể tiếp tục hành hạ chúng nó, chính là khi đang bực bội, chồng ả từ bên ngoài trở về. Thời điểm nhìn thấy bảo vệ giống như đang tuần tra cái gì nên thuận miệng hỏi. Thư Uyển cười tái nhợt, đem sự việc kể lại.
Người đàn ông còn rất cảm thán "Không nghĩ đến nơi này của chúng ta mà còn có loại người này, hy vọng nhanh chóng tìm ra, cũng may nhà chúng ta không nuôi thú cưng, không cần lo lắng sẽ bị bắt mất"
Thư Uyển hơi rũ mắt, đón ý mà hùa theo một câu, giống như bình thường mà ôn nhu tiếp nhận áo khoác cùng cặp làm việc của chồng.
Ngay khi chồng của Thư Uyển chuẩn bị đóng cửa, phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu hung mãnh của hai con chó.
Thư Uyển bị hoảng sợ, không tự chủ được mà bắt đầu hoảng hốt. Chồng Thư Uyển như thế nhưng lại bình tĩnh quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dắt hai con chó Becgie vô cùng soái khí, hai con chó kia là hướng về hắn sủa lớn.
Mà Thư Uyển phía sau hắn, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ