Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Con cún này cũng quá thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục gia tuy rằng gia nghiệp lớn nhưng người Lục gia từ trước đến giờ đều không phải là dạng cuồng công tác. Người sáng lập Lục thị chính là một công tử thế gia, khi đó chiến loạn đao binh, Lục gia đại thiếu từ bỏ đèn sách, rời đi gia tộc dòng dõi thư hương dấn thân vào kinh thương, dựa vào chính năng lực của mình mà đứng vững gót chân ở chốn thương trường. Nhưng cũng chẳng sợ dấn thân vào chốn thương trường lâu như vậy, phong thái của thế gia từ trong cốt cách vẫn không hề bị mai một.

Hưởng thụ, có thể coi là quan điểm sống của họ. Thế hệ trước ảnh hưởng đến thế hệ sau, cho nên nữ nhi Lục gia đều vô cùng phóng khoáng, từ nhỏ đã được người lớn trong nhà dạy dỗ, công tác cũng chỉ để hỗ trợ cho cuộc sống ngày một tốt hơn, mà cuộc sống mới là nguồn căn phấn đấu của họ. Cho nên không lo công tác bận bịu, chỉ cần không phải chuyện lớn đến mức trời sập đất lún cũng muốn bỏ công việc về bồi người thân ăn một bữa cơm.

Quả thật vì tác phong này của người Lục gia, môi trường xung quanh liền vô cùng hài hòa, tốt đẹp, các sự việc tranh quyền đoạt lợi dường như chưa bao giờ phát sinh. Trong mắt người ngoài, cũng là một dạng nội tình, không có nội tâm tu dưỡng đến cảnh giới thì quả thật không thể thực hiện được cái cách sống gần như đạm bạc mà tiêu sái

Hiện tại Lục Thừa Hách tuy là tổng tài Lục thị nhưng trừ bỏ lúc cha hắn ngoài ý muốn qua đời, phải đột ngột tiếp nhận gia nghiệp thì bận tối mặt mũi một đoạn thời gian, sau như cũ thừa hưởng tính cách gia tộc, công việc trừ một ít hạng mục trọng yếu yêu cầu hắn ra quyết định, nếu có thể giao cho cấp dưới hoàn thành hắn sẽ không tự mình can thiệp. Hành vi tăng ca này trừ khi có hạng mục lớn mới xảy ra, mỗi tuần hắn sẽ dành ra ít nhất một ngày để hưởng thụ thời gian riêng tư của chính mình.

Cùng so sánh với tổng tài nhà người ta, Lục Thừa Hách quả thật là là một dạng quái dị. Bất quá này cũng phải nhìn đến năng lực của người Lục gia, quản lý cấp dưới, nhìn người nhìn việc đều có chủ ý riêng, nếu không Lục thị khổng lồ dưới sự quản lý của tổng tài lười biếng như thế sao có thể không ngừng phát triển, chỉ sợ sớm đã phá sản.

Mỹ thực, cũng là một yếu tố không thể thiếu trong sinh hoạt của bọn họ. Tuy vậy những món ngon ấy đối với Lục Thừa Hách đã luôn ăn từ nhỏ đến lớn, các nguyên liệu nếu ăn đứng đầu đều là các loại dùng hằng ngày trong Lục gia, nhìn quản gia đẩy xe phục vụ đến cũng đã vô cùng quen thuộc.

Nhưng đối với Tả Ninh lần đầu tiên đến nhà ăn thì lại vô cùng choáng váng, cho đến khi hai nữ hầu đem con tôm thật lớn để lên bàn ăn, cậu mới xác định được, con tôm kia thật sự lớn đến mức chiếm nửa cái bàn ăn, mà không phải do bản thân mình bị thu nhỏ khiến tầm mắt cũng ảnh hưởng.

Trước kia gặp con tôm hùm to bằng cái chậu rửa mặt cũng đã phí lắm rồi, con này còn chiếm hơn nửa cái bàn không biết rốt cục là chủng loại gì, một giây kia cậu còn tưởng mình đã xuyên thẳng đến dị thế. ( :)))) )

Để có thể thấy rõ hơn động tĩnh trên bàn, Tả Ninh chạy lên vài bước, ngồi xổm một bên, chỉ thấy một người mặc một thân quần áo đầu bếp to béo, sau khi nữ hầu đặt tôm lên bàn rồi, mới cầm dao nĩa bước tới, sau đó ở phần khớp xương cắt xuống mấy miếng thịt xếp vào đĩa ăn trước mặt Lục Thừa Hách, lại hướng quản gia gật đầu. Quản gia liền phất tay lên: "Mang xuống đi"

Lục Thừa Hách cũng không thèm nhìn đến con tôm lớn còn rất nhiều thịt liền cầm đến dao nĩa bắt đầu ăn thịt tôm tươi mới nhất mà đầu bếp cắt ra. Tả Ninh ngồi ở một bên thì lại không bình tĩnh như vậy. Con tôm lớn như thế, chỉ ăn một hai miếng thịt, có tiền cũng không nên lãng phí như thế chứ.

Tả Ninh mới vào nhà có vài ngày cũng không biết, nguyên liệu nấu ăn dư lại sẽ đem cho người làm của Lục gia làm thức ăn. Lục gia tuy ở một số phương diện tuy tương đối xa xỉ, nhưng cũng tuyệt đối không lãng phí, chi nên không lo chính là làm người hầu Lục gia đều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà bản năng thân thể nhanh hơn suy nghĩ, chờ đến thời điểm Tả Ninh phản ứng lại được, cậu đã đu ở cẳng chân Lục Thừa Hách có ý đồ muốn leo lên bàn.

Nghe được âm thanh loạt soạt, còn có cảm giác ở trên đùi, Lục Thừa Hách mặt không có chút cảm xúc nào cúi đầu, nhìn đến bộ dạng vội vàng của nhóc con trưa nay còn rất ngoan ngoãn, trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Hắn còn tưởng cún con này tính cách yên tĩnh không đủ hoạt bát, nguyên lai chỉ là chưa gặp được việc cảm thấy hứng thú, bây giờ nghe được mùi thơm nên không nhịn nổi?

Cơ mà bộ dáng tươi tắn so với dáng vẻ ủ rũ ban nãy quả thật nhìn thuận mắt hơn một chút. Nhìn thịt tôm cũng không rắc thêm gia vị gì, Lục Thừa Hách gọi quản gia hỏi: "Nó có thể ăn không?"

Tả Ninh nghe được lời này chính là ý tứ cho đồng ý cho cậu ăn, đôi mắt nhỏ liền lóa lên tia sáng, ngay cả cái đuôi cũng không chịu không chế mà lắc qua lắc lại, lay cẳng chân Lục Thừa Hách đến chân chó không thiếu một phần, nơi nào còn có nửa điểm dáng vẻ rụt rè cùng kháng cự với Lục Thừa Hách có khí tràng cường đại.

Cơ mà quản gia hiển nhiên không cách nào đồng cảm với cảm giác vội vàng do bị ăn thức ăn chó đến không mùi không vị của Tả Ninh, tạt xuống một chậu nước lạnh: "Chắc là không thể, hải sản dễ gây dị ứng, cũng mang tính hàn hơn, chó nhỏ dạ dày tương đối yếu, tuy là được tiêm vacxin phòng bệnh nhưng nếu ăn uống không quản lý cũng có khả năng bị bệnh, bệnh ở chó khả năng bị dính không cao nhưng nếu mắc phải, tỉ lệ chữa khỏi tương đối thấp.

Tả Ninh nghe xong lời này quả thật giống như giữa trời nắng giáng xuống tia sét, cả người cún con căng cứng trên cẳng chân Lục Thừa Hách. Nhìn đến phản ứng của Tả Ninh, Lục Thừa Hách có chút kinh ngạc: "Nó nghe hiểu ông nói?" Nếu không cái bộ dáng giống như chịu đả kích to lớn này giải thích như thế nào

Một đoạn lời nói dài như vậy, một con cún con khẳng định là không thể nghe hiểu, quản gia nghĩ một lúc lại nói: "Khả năng hiểu một vài chữ không kia, có mấy lần nó muốn ăn điểm tâm* ngọt của phu nhân, phu nhân nói với nó không được rồi cho người mang đi mất, cho nên nó đại khái có thể lý giải được ý nghĩa chữ không.

Thường hay nghe nói chỉ số thông minh của chó rất cao, Lục Thừa Hách chưa bao giờ nuôi qua chó không rõ chỉ số thông minh của động vật có thể cao đến mức nào, hiện tại cũng có một chút tin tưởng. Nhìn vật nhỏ dáng vẻ đáng thương, Lục Thừa Hách lãnh khốc vô tình thu hồi ánh mắt, chuyên tâm thưởng thức bữa tối của mình, tuy hắn không cho người đem cún nhỏ ôm đi nhưng cũng không hề để ý đến bé con ôm chặt cẳng chân của hắn.

Hắn bản chất không phải là người hay cưng chiều kẻ khác, nếu như ảnh hưởng đến sức khỏe của cún nhỏ, kia hắn tự nhiên sẽ không thuận theo ý muốn của cún nhỏ.

Tả Ninh biết hôm nay hẳn là không có khả năng được ăn thịt, nhưng vẫn không hề buông móng, ngồi xổm ở bên chân Lục Thừa Hách, thi thoảng dùng vuốt lay ống quần của hắn, lại kêu một tiếng be bé trong cổ họng thể hiện sự tồn tại của mình. Nhưng quả nhiên cậu không có nhìn lầm người, người đàn ông này không hề có lòng đồng cảm, mãi đến khi hắn ăn xong rời nhà ăn đều không cho mình một miếng thịt, ngay cả một cái ánh mắt cũng không bố thí!

Càng quá đáng hơn nữa là, sau khi dùng xong món thịt tôm còn có một phần bò bít tết, nghe quản gia bảo, đây là mới vừa từ nơi nào vận chuyển đến một con bò (trong cv thấy để là trâu nhưng mà cảm thấy bít tết mà trâu hơi kỳ kỳ nên sửa lại), mới vừa mổ liền đưa đến bộ phận tươi nhất, quả thật không thể xa xỉ hơn được nữa.

Bất quá một hồi ôm lâu như vậy, Tả Ninh phát hiện Lục Thừa Hách cũng không có bài xích đến mức đem mình đá văng. Đại khái là "sờ" được đến phạm vi có thể tiếp thu của người đàn ông, cũng không còn phải cẩn thận bảo trì khoảng cách với hắn, nếu đã lưu lạc dưới dạng chó, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách ở gia đình này sinh hoạt về sau, muốn sống tốt qua ngày, liền phải hiểu được thế nào làm người khác vui vẻ

Lục Thừa Hách phát hiện cún nhỏ buổi tối hoạt bát hơn so với ban ngày, có thể là do đem ổ chó cùng đồ dùng của nó dọn vào trong phòng khiến nó có cảm giác an toàn, cũng có thể sau một ngày ở cùng nhau cún nhỏ đã quen với mùi hương của mình, giờ phút này Lục Thừa Hách ngồi ở bàn giấy phòng ngủ, trên màn hình thể hiện các loại biểu đồ và số liệu, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn chó con chạy tới chạy lui trong phòng khám phá địa bàn.

Chó con chỉ lớn bằng hai cái bàn tay, lông trắng xõa tung trong khi chạy lắc tới lui như cục bông tròn tròn biết chạy, đôi mắt đen láy đặc biệt nổi bật trên một đám lông trắng, nhìn kỹ hơn chút thế mà lại là mắt hai mí, hơn nữa lông mi cũng rất dài, cái miệng khẽ nhếch lên le lưỡi cứ như thể lúc nào cũng đều treo cái mỉm cười, nhìn vào cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Trong ánh sáng cam của đèn ngủ chiếu xuống, cục lông nhỏ an tĩnh chạy khắp nơi trên mặt thảm, tuy không gây ra thanh âm lớn lại khiến Lục Thừa Hách cảm thấy đêm nay phòng ngủ náo nhiệt không ít.

Tả Ninh không có phát hiện bản thân đang bị quan sát hưng trí bừng bừng mà tham quan phòng ngủ người giàu, so với phòng ngủ của phu nhân mới nuôi cậu có mấy ngày kia, người đàn ông này hiển nhiên đơn giản hơn nhiều. Giường rất sạch sẽ, sofa rất sạch sẽ, còn có phòng tắm cũng rất sạch sẽ, gần như không có vật trang trí nào, cảm giác như thư phóng lúc trước còn chú trọng trang trí hơn nơi này.

Cơ mà đơn giản thì đơn giản, mức độ xa xỉ không hề kém chút nào, một cái buồng tắm cũng lớn hơn toàn bộ căn hộ của cậu rất nhiều, hoàn toàn có thể so với bể bơi, còn có một cái phòng giữ quần áo có thể trốn meo meo (miêu miêu), phòng tắm vòi sen, phòng xông hơi có chỗ chờ đầy đủ. Đem phòng ngủ nhìn đến quen thuộc từ trong ra ngoài, Tả Ninh mệt phờ ngồi bẹp trên thảm, không nhịn được khẽ thở hổn hển.

Lục Thừa Hách vẫn luôn chồng cằm, thanh thản dựa ghế quan sát hành động của cậu bỗng nhiên lên tiếng: "Pudding Nhỏ"

Tả Ninh đang ngồi trên thảm gần mép giường nghỉ ngơi nghe được tiếng gọi giật mình một cái, vội vàng đứng lên hướng mặt về phía người đàn ông ngồi trên bàn giấy: "Ngao ~ " Kêu tui cái gì?

Lục Thừa Hách ngừng vài giây, nguyên bản hắn muốn đổi cái tên cho bé con này, hắn vừa tra một chút hình dáng trưởng thành của Samoyed, hình thể tuyệt đối không nhỏ, một con chó lớn như vậy kêu Tiểu Pudding có bao nhiêu dính ngấy.

Cơ mà hiện tại thấy nó đã nhận cái tên này liền nghĩ, dù sao chờ thời gian dài như vậy về sau, giữ chó cũng là mẹ giữ, người phải gọi tên cũng không phải là hắn. Bỏ qua ý định đổi tên, Lục Thừa Hách quay đầu tiếp tục nhìn máy tính.

Tả Ninh đợi một hồi thấy người đàn ông gọi cậu một tiếng cũng không nói gì, bịch bịch bịch mà chạy đến gần chân người đàn ông, nâng móng vuốt cào cào chân: "Ngao...? " Gọi cậu rồi không nói tiếng nào, là ý gì?

Lục Thừa Hách cúi đầu liếc nó một cái, chỉ chỉ ổ chó nhỏ đặt cách giường lớn không xa: "Đi ngủ."

Còn tưởng có thể tiến thêm một bước bồi dưỡng liên kết cảm tình, Tả Ninh lập tức không còn cười ấm áp, tuy cậu không rõ bây giờ mấy giờ, nhưng khẳng định không phải thời gian đi ngủ. Chuyển đầu nhìn nhìn khắp nơi, trừ bỏ đống đồ chơi chồng chất bên cạnh ổ chó, trong phòng cũng không có vật gì có thể giúp cậu tiêu hao thời gian, còn không bằng đi ngủ.

Vì vậy Lục Thừa Hách nguyên bản chỉ là tùy tiện chỉ tay, căn bản không trông cậy vào nó có thể nghe hiểu, không nghĩ tới bé con này thật sự vung cái đuôi lắc mông nhỏ ngoan ngoãn đi đến nằm bẹp trong ổ chó của mình. Hiện tại chó đều thông minh như vậy sao? Hắn có nên đem bé con này đi làm cái bài thử chỉ số thông minh, hay là thành tinh rồi.

Cún nhỏ tinh lực có hạn, Tả Ninh ban đầu cho rằng mình sẽ không ngủ được, trong ổ chó chuyên dụng được đặt làm còn thoải mái hơn cả giường ngủ trước kia của mình, không biết từ lúc nào ngủ mất. Tả Ninh sau khi ngủ mất, cũng như cậu về sau, cũng không biết cơ hội để sửa cái tên nhão nhão mềm mềm thành một cái tên uy phong khí phách cứ như vậy bị bỏ lỡ.

Editor có lời muốn nói:

Hãi hùng thanh niên sau khi trọng sinh làm cún mức độ thích nghi level max. Không biết có nghi vấn trước đó đã là samoyed tinh không :vLục tổng khi lạnh lùng cũng tiềm ẩn một dòng máu con sen cao cấp.

(*) Điểm tâm: Chắc mấy bạn đọc nhiều cũng biết nhưng thôi mình cứ nói lại cho chắc vì hồi đó mình bị nhầm (A hi hi :v ) Điểm tâm ở đây không phải là ăn sáng mà là dạng đồ ăn vặt, dùng cho ăn chơi chơi hay ăn xế. Điểm tâm có thể bao gồm mặn và cả ngọt luôn, như mấy cái cá viên bánh tráng bắp xào của mình cũng có thể tính là một dạng điểm tâm mặn. Điểm tâm ngọt thì kiểu như bánh quy bánh ngọt kẹo hay đại loại thế :3

(**) Về vấn đề xưng hô: Đối với Lục tổng, khi Ninh Ninh làm chó sẽ gọi là bé con/nhóc – xưng tôi – trong suy nghĩ thì xưng hắn gọi bé con / nó. Đối với Ninh Ninh thì khi làm chó sẽ gọi anh – xưng tui/ đến khi tình cảm chắc chắn sẽ xưng em – trong suy nghĩ thì xưng cậu gọi hắn. Ha hả cũng không khó hiểu lắm đâu ha (lặng lẽ chuồn mất)

Khi nào Ninh Ninh biến thành người thì sẽ có note xưng hô sau, dù sao chắc cũng lâu bé con mới hóa người nên khi nào tới thì tính. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ