Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Điểm sơ qua hiện thực thê thảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bé con gắt gao ôm chân mình, Lục Thừa Hách không thể không dùng sức kéo nó xuống bỏ vào lòng quản gia, mắt thấy mình phải đi, bé con kia thế mà lại phát ra âm thanh rầm rì vô cùng đáng thương, giống như bị vứt bỏ. Âm thanh này khiến cho động tác xoay người của Lục Thừa Hách dừng một chút, nhìn cặp mắt ướt đẫm kia, Lục Thừa Hách đột nhiên gọi quản gia đến hỏi: "Lúc tôi không ở nhà thì nó làm cái gì?"

Quả gia bảo: "Hầu hết là ngủ trong ổ chó, đôi khi thì chạy một vòng, đói bụng thì tự mình ăn, gần như không có ầm ĩ quá, rất ngoan"

Nhìn bé con dù đang được quản gia bế nhưng vẫn nỗ lực duỗi móng vuốt với mình, Lục Thừa Hách không khỏi có vài phần mềm lòng, đưa tay sờ đầu nó: "Ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời."

Khoe mẽ cũng phải có mức độ, có thể dính người nhưng quá mức sẽ làm cho người ta chán ghét, đặc biệt là cậu với Lục Thừa Hách cũng không ở chung với nhau quá mấy ngày, tình cảm vẫn luôn phải là chậm rãi xây dựng. Sai lệch về chủng tộc khiến cậu và Lục Thừa Hách có duyên nhưng không có phận, vậy cậu cũng muốn làm cún con mà Lục Thừa Hách thích nhất, không thể thay thế!

Cho nên Tả Ninh nghe được Lục Thừa Hách nói, chỉ là đôi mắt trông mong còn nhìn hắn, cũng không tiếp tục làm ầm ĩ.

Lục Thừa Hách đến công ty chắc chắn không thể mang chó theo, nghĩ đến khi mình không ở nhà, mặc dù là quản gia cũng không thể tùy ý cùng nó chơi đùa, liền nói: "Đặt ít đồ vật cho nó xem, hoặc tìm trò chơi nào đó cho nó"

Nhìn Lục Thừa Hách đối với Pudding Nhỏ ngoài ý muốn để bụng, quản gia cũng không lộ ra kinh ngạc, vô cùng bình tĩnh: "Vâng thiếu gia"

Mãi đến khi xe của Lục Thừa Hách đi xa khỏi tầm mắt, Tả Ninh mới kêu nhỏ một tiếng trong cổ họng, toàn bộ người cún nhỏ nằm bẹp trong lòng quản gia. Khó có khi gặp được người khiến tim mình đập mạnh, lại tuyệt vọng phát hiện đời này bọn họ không thể ở bên nhau, còn có chuyện gì khiến người cảm thấy bi thương hơn nữa không.

Một lần nữa trở lại địa bàn của mình ở phòng khách, Tả Ninh lắc lắc bộ lông có chút lộn xộn, sau đó tang thương rũ cái đuôi, quay vào nhà nhỏ ổ chó hai tầng của mình.

Ổ chó được bỏ vào rất nhiều vật mềm mại, lầu một có vòi nước tự động, có WC, có cái giường nhỏ chất đầy đồ chơi. Lầu hai toàn bộ đều là đệm ngủ mềm, còn có cái cửa sổ nhỏ.

Nhà cho chó làm dựa theo hình thể khi lớn của Samoyed, kích thước lớn vô cùng, lớn đến mức nữ hầu chỉ cần khom lưng là có thể đi vào quét dọn, cho nên lúc này đối với Tả Ninh mà nói, không gian vô cùng đầy đủ, còn có tính tư mật cao, đem cửa sổ kia đóng lại, ngốc tại lầu hai dù làm cái gì cũng không bị người khác thấy.

Cho nên ban ngày Tả Ninh luôn ngốc tại lầu hai không có đi ra ngoài, khiến cho quản gia tưởng hầu hết thời gian cậu đều ngủ. Tuy cậu thật sự có ngủ, nhưng so với lúc nào cũng ở trước mắt người khác thì tốt hơn nhiều.

Tả Ninh mới chọn xong tư thế chuẩn bị tiếp tục tự hỏi cẩu sinh, liền nghe được tiếng gọi của quản gia, dùng móng vuốt đẩy mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài liền thấy quản gia cầm một cái ipad đứng ngoài vòng bảo hộ. Nghĩ đến điều Lục Hách nói trước khi đi, Tả Ninh vội vàng lao xuống lầu, nhảy nhót chạy đến trước mặt quản gia.

Quản gia tùm tỉm cười nói: "Mở phim hoạt hình cho cậu xem được không?" Vừa nói liền click mở Ipad (tác giả dùng chữ click luôn nhá), tìm cái phim hoạt hình lấy chó làm vai chính, hơn nữa còn bày vào bên trong vòng bảo hộ.

Âm nhạc sống động rất nhanh liền vang lên, Tả Ninh ghé vào Ipad trước mặt nhìn chằm chằm không chớp mắt, quản gia thấy nó ngoan ngoãn xem, cũng mặc kệ nó xem có hiểu hay không, có âm thanh nhìn chung cũng tốt hơn so với việc nó yên tĩnh nhàm chán mà ngốc, liền xoay người đi làm việc khác.

Tả Ninh nằm bẹp trong chốc lát, thỉnh thoảng có nữ hầu bận rộn đi qua, lại chỉ là nhìn thoáng về phái mình chứ cũng không có ý định chú ý, vì thế vươn móng vuốt cố ý đem máy tính bảng về bên trong ổ chó của mình. Đáng tiếc trọng lượng máy tính bảng cũng không phải chỉ với một móng vuốt cún con của cậu có thể mang theo. Thấy không ai ngăn cản hành động của mình, cậu liền thay đổi phương thức, chính là dùng đầu của mình đem máy tính bảng một đường đẩy vào trong ổ.

Cơ mà cậu hiển nhiên cũng không muốn ở chỗ lầu một nơi mà ánh sáng mười phần thông gió thuận tiện, ai ai cũng có thể vây xem, vì thế cắn vỏ ngoài ipad lôi kéo lên lầu hai.

Một máy tính bảng, vẫn là một cái máy tính nối mạng, này có thể làm rất nhiều chuyện! Xác định cửa sổ đóng tốt, người bên ngoài không thể nhìn đến hoạt động bên trong, Tả Ninh lúc này mới ngồi xổm trước máy tính bảng. Dựa vào việc bên trong máy tính còn phát ra nhạc phim hoạt hình ầm ỹ nhưng chú ý của Tả Ninh sớm không còn ở tại phim hoạt hình.

Bất quá cậu lại không có động tác gì, cậu không thể xác định nếu mình hôm nay thông qua máy tính đọc được thông tin gì, mặc dù có xóa sạch dấu vết, có thể hay không bởi hành động này của mình mà bại lộ dị thường.

Cậu không biết các gia đình giống như Lục gia có thể có chuyên gia định kỳ hoặc lúc nào cũng theo dõi Internet. Nếu như nuôi cậu là một gia đình bình thường, cậu cũng sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng trước mắt có mấy lần tiếp xúc với Lục gia, cậu thật sự không dám làm ra hành động tùy tiện nào.

Có lẽ do mình tâm nhỏ suy nghĩ quá nhiều, nhưng quả thật so với bản thân nhất thời không khống chế được hành động tạo thành hậu quả không thể cứu vãn thì vẫn tốt hơn.

Cuối cùng Tả Ninh suy sụp phát hiện, chẳng sợ có máy tính, chỉ cần cậu vẫn là một con chó thì cái gì cũng không làm được. Nhìn thiết bị điện tử vô cùng quen thuộc trước mắt, đây là lần đầu tiên từ khi cậu biến thành chó đến nay sinh ra cảm giác khủng hoảng mịt mờ. Cũng làm cậu nhận thức được vô cùng rõ ràng, cậu chỉ sợ rốt cục không trở về được.

Có lẽ tương lai cậu sẽ trải qua những ngày không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng cậu hoàn toàn không có tự do, không thể tự mình, dù là muốn làm cái gì đi nữa, cũng không thể làm được. Lấy linh hồn người mà trải qua sinh hoạt bị nuôi dưỡng, Tả Ninh không biết những ngày như vậy mình có thể chịu đựng qua hay không.

Cả đời trường thành một cách trôi chảy, mới vừa chịu đả kích mất đi cha mẹ, lại gặp phải chuyện huyền huyễn như vậy, chẳng sợ là Tả Ninh tự nhận mình kiên cường, cậu thật sự cũng chỉ mới qua hai mươi, thậm chí vẫn có thể coi là đứa nhỏ. Cuối cùng vẫn là chịu đựng không được trốn trong cái không gian kín nhỏ hẹp này yên lặng khóc ra.

Ban đầu quản gia cho là mình nghe nhầm rồi, sau lại cẩn thận phát hiện tiếng nức nở nho nhỏ kia là từ ổ chó truyền đến. Quả gia lập tức sửng sốt, dù sao cũng mới tiêm phòng vắc xin,lúc này là lúc dễ xuất hiện vấn đề nhất, sợ là cún con có chỗ nào không thoải mái, vội vàng buông việc trong tay đi qua gọi hai tiếng.

Kết quả là Pudding Nhỏ trước đây luôn nghe lời thấy gọi lớn cũng không có đi ra, quản gia đành phải đến trước ổ chó sau đó đẩy ra cửa sổ nhỏ tầng 2, vì thế nhìn đến máy tính bảng cứng ngắc đã chiếu hết phim hoạt hình từ lúc nào, mà Pudding Nhỏ chính là ghé một bên nằm khóc.

Thấy ông đẩy cửa sổ nhìn vào, thế mà còn đổi hướng, quay cái mông về phía mình.

Quả gia trầm mặc một lúc, từ cửa sổ nhỏ đem máy tính bảng trước mặt tìm một cái phim hoạt hình có thể tự phát liên tục lại để trở về, vẫn thấy Pudding Nhỏ quay mông với mình, nghe tiếng cũng không quay đầu lại. Quản gia đình phải đem cửa sổ nhỏ kia đóng lại cho nó.

Nghĩ nghĩ, ông nhắn một cái tin cho thiếu gia nhà mình. Tuy là những việc nhỏ thế này quấy rầy thiếu gia không tốt lắm, nhưng nếu chỉ là nhắn tin, hẳn cũng không tính là quấy rầy đi.

Lục Thừa Hách đang ở văn phòng cùng một đám cấp dưới bàn bạc thì nghe được tiếng tin nhắn, liếc nhìn di động thấy là quản gia vì vậy cầm lên xem, nhìn thấy tin nhắn bên trên hơi hơi khựng lại. Sau khi họp xong, Lục Thừa Hách giữ trợ lý lại.

Trợ lý Thích ban đầu còn cho là ông chủ có chỉ đạo gì, lại ngoài ý muốn nghe được câu hỏi không liên quan gì đến công tác, thời điểm trả lời còn có chút ngu người: "Có...có nuôi a, nuôi một con chó Collie"

Lục Thừa Hách nhớ mang máng là trợ lý có nuôi chó, sau khi xác định mình không có nhớ nhầm mới hỏi tiếp: "Kia vậy chó dưới tình huống nào thì sẽ trốn đi khóc?"

Tuy rằng vấn đề này vượt qua phạm trù chuyên nghiệp của cậu nhưng trợ lý Thích nuôi chó nhiều năm vẫn như cũ tổng kết kinh nghiệm của chính mình: "Thường là khi bị trách mắng, muốn đồ nhưng không lấy được, hoặc là vào thời điểm cho rằng mình bị vất bỏ sẽ khóc, có vài con chó có cảm xúc rất nhạy cảm, rất dễ khóc, ví dụ nằm mơ ban đêm cũng khóc. Còn lại thì là lúc không có cảm giác an toàn. Giống chó nhà tôi, khi còn nhỏ đem nó đi làm đẹp, thời điểm đến đón liền khóc trong lồng ngực tôi, đại khái nó cho rằng tôi không cần nó nữa. Giống chó rất thông minh cho nên sẽ có tâm tư cùng suy nghĩ riêng của mình, khóc chỉ là một dạng biểu lộ cảm xúc rất bình thường"

Lục Thừa Hách nghe vậy gật gật đầu, cho trợ lý đi về, trầm mặc nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong chốc lát. Bé con mẫn cảm như vậy thật sự làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cơ mà hắn cũng không có khả năng 24 giờ ở nhà bồi. Tuy rằng bé con có chút dính người, nhưng trong toàn bộ cuộc đời của chó chỉ có một chủ nhân, không dính chủ còn có thể dính ai. Tưởng tượng như vậy, Lục Thừa Hách chợt có chút đau lòng, đột nhiên cảm thấy nuôi thú cưng cũng không phải chỉ là một loại thú vui mà vẫn là trách nhiệm.

Cố tình tan tầm sớm hơn mọi khi, Lục Thừa Hách cho tài xế chở đến trung tâm thương mại, tuy rằng có thể để cho quản gia xử lý mấy chuyện này, nhưng mà hôm nay hắn muốn tự mình đi mua mấy món đồ chơi cho Pudding Nhỏ.

Nghe được âm thanh ô tô, Tả Ninh giống như một viên đạn pháo nhỏ xông ra ngoài, cần phài cho Lục Thừa Hách cảm nhận được sự nhiệt tình của mình kho hoan nghênh hắn về nhà.

Trước kia khoe mẽ như vậy chủ yếu là vì để ở được nơi này ngốc qua ngày, nhưng hiện tại Tả Ninh phát hiện Lục Thừa Hách chỉ là một người tính cách nội liễm, thực tế lại rất ôn nhu, hơn nữa lớn lên lại đẹp như vậy (tất cả đều phải quỳ gối trước cái đẹp), cậu là thật sự có chút thích người này rồi, cho nên càng muốn cùng hắn thân thiết.

Nhìn bé con vẫy cái đuôi thành một mảnh tàn ảnh, Lục Thừa Hách khom người đem nó bế lên, sau đó đi đến cốp xe sau. Một đống thú bông nhỏ, các loại hình dáng đồ chơi gặm, bóng to bóng nhỏ, còn có vài cái đĩa bay đủ mọi màu sắc, nhiều đến mức Tả Ninh xem mà há hốc mồm.

Lục Thừa Hách cầm lấy một .... Nhồi bông nhỏ màu vàng mới toanh đưa tới trước mặt Tả Ninh: "Thích không?"

Ánh mắt Tả NInh rối rắm vài giây, từ nhỏ đến lớn cậu đều không chơi loại đồ chơi này, hơn nữa cho dù là ổ chó ở phòng khách hay ổ chó ở phòng ngủ, loại thú bông như vậy cũng có rất nhiều.

Bất quá nhìn dáng vẻ nảy có vẻ như là Lục Thừa Hách cố ý mua, vì thế Tả Ninh rất nể tình một móng chụp lên mặt thú bông, lộ ra nụ cười thiên sứ chiêu bài: "Gâu!" Chỉ cần là anh mua, tui đều thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ