Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết I

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì P’Sing đã đi từ lúc nào. Tôi nhắn tin hỏi anh ấy xem có phải về phòng rồi không nhưng không thấy trả lời. Chờ từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, vẫn không có tin nhắn hồi âm, tôi đoán là P’Sing đang chạy deadline nên không có thời gian nhìn vào điện thoại. Nhưng hai ngày sau vẫn không liên lạc được, tôi bắt đầu lo lắng. Anh ấy chưa bao giờ cắt đứt liên lạc như vậy. Ý nghĩ về việc liệu có phải anh ấy bị làm sao mà không ai hay biết hay không dần nhen nhóm trong lòng. Đến lúc này, tôi mới nhận ra là mình không có số điện thoại của P’Sing. Chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau trên mess, P’Sing trả lời tin nhắn rất nhanh nên tôi hoàn toàn quên béng việc phải hỏi xin số điện thoại của anh ấy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi sang tòa nhà đối diện.

Bảo vệ phòng trực ban hỏi tôi muốn tìm ai, cần phải có chủ nhà xuống đón lên nhưng tôi lại không thể liên lạc được với P’Sing. Tôi cũng không có gương mặt đại diện để có thể trưng ra lấy lòng tin của người khác như anh ấy, đành mở tài khoản mạng xã hội, cố chứng minh là chúng tôi có quen nhau và P’Sing đã hai ngày nay không liên lạc được rồi, rất có thể gặp vấn đề gì đó trong nhà.

Bảo vệ có hơi nghi ngờ nhưng cũng lo rằng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu phớt lờ lời cảnh báo của tôi, đành nhờ một đồng nghiệp khác trực cổng hộ còn mình thì tự đưa tôi lên tận phòng của P’Sing. Không ngờ số phòng bên này đánh số cũng giống hệt tòa nhà bên tôi, chúng tôi đến đúng căn phòng cùng số, đối diện ban – công với phòng tôi, nhấn chuông. Hết ba hồi chuông vẫn chưa có người ra mở cửa, bảo vệ vừa nhìn tôi nghi ngờ, vừa hơi bồn chồn sốt ruột. Tôi thấy anh ta chạm vào bộ đàm gài bên hông mấy lần, như đang phân vân có nên gọi ban quản lý tòa nhà đến kiểm tra hay không.

Tôi quay sang anh ta, định đề nghị tốt nhất là tìm người phụ trách tìm cách vào trong kiểm tra xem sao thì cánh cửa đột nhiên bật mở. P’Sing đứng chắn trước khe cửa nhỏ xíu, đầu tóc rối bù nhìn chúng tôi:

- Có chuyện gì vậy ?

Tôi hơi giật mình, quan sát anh ấy từ đầu đến chân, dò hỏi:

- P’Sing, anh có sao không ?

- Anh không sao, sao em lại sang bên này ? Còn đi với bảo vệ nữa.

- Em nhắn tin cho anh không được nên sang xem thế nào. Anh thực sự không sao chứ ạ ?

- Ừ, anh không sao.

Bảo vệ hết nhìn tôi lại nhìn P’Sing, cẩn thận hỏi lại lần nữa:

- Khun Singto, cậu này là bạn anh à ?

- Đúng thế, cậu ấy là bạn tôi.

- À… vậy…

Anh bảo vệ rõ ràng là khá khó xử khi thấy chúng tôi cứ một người trong, một người ngoài thế này. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ, bực mình nói với P’Sing:

- Thôi, anh không sao là được rồi. Em về đây.

- Đợi đã – P’Sing vội giữ lấy tay tôi, buông cánh cửa ra, quay sang nói với anh bảo vệ - cảm ơn anh đã dẫn cậu ấy lên đây. Cậu ấy chỉ ở lại chơi một lát thôi ạ.

Bảo vệ gật đầu, mỉm cười chào tôi và P’Sing rồi đi xuống tầng. Cho đến khi cửa thang máy khép lại, P’Sing mới mở rộng cửa, đứng tránh sang một bên để tôi bước vào.

Phòng anh ấy đúng là có cấu trúc giống hệt phòng tôi nhưng đồ đạc trong phòng ít hơn nhiều, nhất là phòng bếp. Phòng khách chỉ có một bộ sô – pha và TV, phòng bếp có bếp từ, lò vi sóng và tủ lạnh, nồi niêu và bát đũa không biết là bị phủ bụi trong tủ chạn hay là chẳng buồn mua luôn mà không hề thấy đâu cả.

P’Sing rót cho tôi một cốc nước, dọn dẹp qua loa bàn trà tràn đầy giấy tờ và các thiết bị công nghệ của anh, vừa chỉnh lại quần áo vừa nói với tôi:

- Mấy ngày nay anh bận quá nên quên mất không nói với em.

- Em cũng đoán thế nhưng vẫn muốn sang kiểm tra xem thế nào.

P’Sing gật đầu, không nói thêm gì nữa. Mặt anh trông tiều tụy, da mặt xạm đi, dưới cằm lún phún râu, không biết đã thức bao lâu rồi. Anh bảo tôi ngồi chờ trong khi vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại bản thân một chút.

Tôi cầm theo cốc nước, đi quanh phòng ngắm mấy bức ảnh treo tường. Không biết là ảnh P’Sing chụp hay mua ở đâu, hầu hết chúng đều là hình thiên nhiên và tĩnh vật, không hề thấy một bức ảnh chân dung nào cả.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên. Tôi vội chạy lại bàn trà kiểm tra, thấy dòng chữ hiện lên màn hình là “Boss” liền mang điện thoại đến nhà vệ sinh, gọi P’Sing:

- P’Sing, sếp anh gọi này.

Tiếng nước bên trong ngừng lại, P’Sing mở hé khe cửa, thò tay ra cầm điện thoại tôi đưa, tiện thể nhờ vả:

- Anh quên mất đồ thay trong phòng ngủ, em vào lấy giúp anh, vất ở ngay trên giường ấy.

Tôi theo lời anh ấy đi về hướng phòng ngủ. Sau khi cầm bộ quần áo trên giường lên, nhận ra phòng này có vẻ bé hơn phòng ngủ của mình một chút, tôi nhìn quanh, phát hiện phòng ngủ ban đầu đã được dùng vách ngăn để chia làm hai gian. Gian được dựng thêm khá nhỏ, cũng không giống nhà vệ sinh lắm vì chẳng hề có lỗ thông khi nào, khá bức bí.

Tôi nhìn cách cửa bằng nhựa đóng kín trước mặt, chần chừ một lát rồi cầm vào tay nắm, tự nhủ là dùng nhờ nhà vệ sinh một lát chắc P’Sing cũng không có ý kiến gì đâu. Không ngờ, bên trong đúng là không phải phòng tắm mà là phòng tối dùng để rửa ảnh của P’Sing.

Những cuộn phim được phơi la liệt khắp nơi và một hàng những dụng cụ lạ lẫm, tôi chợt có cảm giác rờn rợn như trong phim kinh dị. Đang định quay ra, khóe mắt tôi lướt qua một tấm bảng được lắp bên kia tường, trên đó dán một loạt những mảnh giấy vuông vuông giống như là ảnh chụp. Tôi tiến lại gần hơn, muốn nhìn xem đó là thực sự là cái gì.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra rồi ngay lập tức đóng sầm lại, một cơn gió lướt qua phía tôi mang theo mùi sữa tắm dìu dịu, P’Sing chỉ quấn tạm một chiếc khăn trên người, dang tay chắn trước mặt tôi:

- Krist, quần áo đưa anh là được, em ra ngoài đi.

Tôi nhíu mày, nhìn qua vai anh ấy về phía đám ảnh đang dán trên tường. Đẩy đống quần áo đang cầm lên người anh, tôi gạt anh ấy qua một bên, tiến gần đến tấm bảng hơn.

Trên đó toàn là ảnh của tôi, ở đủ mọi thời điểm: đứng ngoài ban – công phơi quần áo, chạy bộ trong khuôn viên tòa nhà, đứng trước sảnh chờ mưa tạnh….

Những bức ảnh khiến tôi vừa choáng váng vừa sợ hãi. Tôi quay ngoắt lại nhìn P’Sing, anh ấy mím chặt môi, bỏ quần áo sang một bên, giữ lấy tay tôi giải thích:

- Krist, nghe anh nói đã. Anh không có ý xấu gì với em cả. Anh chỉ là… anh chỉ là thích em từ lâu lắm rồi … anh….

Không đợi P’Sing nói xong, tôi hất tay anh ấy ra, đẩy cửa chạy ra ngoài. P’Sing đuổi theo nhưng ra đến cửa thì buộc phải dừng lại vì quần áo còn chưa mặc tử tế.

Tôi chạy một mạch về đến nhà, nằm vật xuống giường thở hồng hộc. P’Sing cứ liên tục gọi sang khiến tôi phiền chết lên được, dứt khoát tắt nguồn luôn cho rồi. Một lát sau, đến lượt chuông cửa dồn dập vang lên, tôi dùng gối bịt hai tai lại, hét ầm lên:

- Anh mà không về đi là em báo cảnh sát bây giờ đấy.

Tiếng chuông im bặt nhưng tôi biết P’Sing vẫn ở ngay ngoài cửa. Anh ấy vẫn chưa chịu dời đi.

Nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lúc lâu vẫn không làm rõ được những suy nghĩ và cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi chỉ thấy lòng nặng trĩu nỗi phiền muộn.

Ngoài trời, đường đã lên đèn lúc nào không hay. Khi giơ tay lên cũng chẳng còn thấy rõ được năm ngón nữa, cửa nhà tôi vang lên những tiếng gõ “Cốc, cốc” nhè nhẹ.

Tôi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Mắt đã dần quen với bóng tối, có thể nhìn ra một thứ gì như mảnh giấy đang được tuồn qua khe cửa.

Tôi lưỡng lự, cuối cùng vẫn tiến về phía đó, nhặt “mảnh giấy” lên, nhận ra đó là một tấm ảnh nhưng tối quá chẳng nhìn rõ là ảnh gì. Nhưng chẳng cần nhìn tôi cũng đoán ra đó là những tấm ảnh đã được nhìn thấy ở nhà P’Sing. Tôi muốn xé tan nó ra nhưng rồi lại thôi, ngồi phịch xuống sô – pha thở dài.

Mất một lúc lâu, tôi vươn tay kéo công tắc, bật chiếc đèn vàng ánh cam sát bên ghế lên.

Bức ảnh được chụp khi tôi vừa đi làm về, đang tiến vào cửa chung cư. Hôm đó trời đổ mưa đột ngột mà tôi lại không mang ô, cả tóc tai và quần áo đều ẩm ướt, chiếc cặp đeo bên người cũng dính sát lại. Tôi lật ra mặt sau, một dòng chữ được viết bằng bút dạ đen trên nền trắng:

“Ngày đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi”

Sau đó, tiếng gõ cửa “Cốc Cốc” lại lần nữa vang lên

Tôi lún sâu mình trong ghế, không muốn đứng dậy. Lý trí nhắc tôi rằng cần phải cảm thấy sợ hãi nhưng trái tim lại tua đi tua lại những hình ảnh từ khi tôi và P’Sing gặp nhau. Chúng như đám móng vuốt của một chú mèo nhỏ, cào cào vào lòng tôi, bồn chồn, bứt dứt không sao chịu nổi.

Cuối cùng, tôi vẫn đứng dậy, bước khỏi ghế, đi về phía cánh cửa ra vào, nhặt lên tấm ảnh thứ hai.

Lần này là khi tôi đang đứng đợi xe bus trước cổng chung cư. Hôm ấy, tôi có hẹn đi dã ngoại cùng đám bạn nên chỉ mặc áo phông và quần ngố, đeo một chiếc túi đeo chéo nhỏ ngang người, dòng chữ đằng sau vẫn được viết nắn nót, tỉ mỉ:

“Ở lại công ty suốt 5 ngày để hoàn thành deadline. Vừa về đến nhà nhìn thấy em, tất cả mệt mỏi dường như đều trôi sạch”

Chân tôi nhũn ra, không còn đỡ nổi sức nặng của cơ thể nữa. Tôi cứ thể tựa lên cánh cửa, dần dần trượt xuống.

Những tiếng “Cốc Cốc” nối dài như chẳng bao giờ dứt. Từng bức ảnh, từng bức ảnh được luồn qua khe cửa. Đến khi tôi đã không còn cầm được nữa, đành đổ tạm chúng lên đùi, bức ảnh cuối cùng được gửi qua.

Đó là hình chụp màn hình laptop của P’Sing, bên trên là thông báo chúng tôi đã là bạn bè của nhau trên facebook, dòng chữ đằng sau khá ngắn gọn:

“Cuối cùng cũng có thể đến gần em.”

Tôi nghe tim mình hẫng đi một nhịp. Sau đó, trên cửa chỉ vang lên một tiếng gõ. Tiếp nối đó là tiếng loạt xoạt khi P’Sing đứng dậy, rồi tất cả chìm vào yên lặng. Hình như, P’Sing đã về rồi.

Tôi thở dài, gom đống ảnh, trở lại trên giường, mệt mỏi nằm vật xuống.

Tay chạm lên một vật kim loại lành lạnh, tôi mò lấy chiếc điện thoại, nhìn phần pin bị tách ra một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắp vào. Sau khi khởi động xong, màn hình lập tức hiển thị 20 cuộc gọi nhỡ, tôi kéo tắt tất cả thông báo. Mạng wifi tự động kết nối, messenger hiện ra một tin nhắn mới.

Trên màn hình là tôi đang ở trong phòng bếp, không biết P’Sing lén chụp lúc nào, chắc chỉ lưu trên điện thoại chứ không rửa ra. Anh ấy gửi nó cho tôi kèm một tin nhắn:

“Anh đã xóa hình trong máy rồi. Xin lỗi em, Krist. Anh chỉ là không đủ can đảm để nói ra thôi. Em không muốn gặp anh nữa cũng được. Anh có thể chuyển đi nếu em muốn. Chỉ mong em đừng hiểu lầm. Anh không định làm gì hại đến em cả.”

Tôi tắt màn hình đi, lăn mình vào trong chăn, nhắm mắt lại, chẳng muốn nghĩ gì nữa…

Cứ như vậy mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết, khi tôi giật mình tỉnh dậy, ngước nhìn lên đồng hồ thì đã 4 giờ sáng rồi. Bần thần nằm trên giường một lúc lâu, tôi mò tìm điện thoại trong bóng tối, đờ đẫn gửi đi một tin nhắn:

“Lần sau có chụp thì nhớ chụp lúc em để ý ấy”

Tin nhắn hiển thị đã đọc, ngay lập tức chuông điện thoại cũng vang lên. P’Sing ở đầu bên kia thở hổn hển như đang chạy, tiếng gió lạo xạo rít qua:

- Krist… em….tha…lỗi…cho…anh….à ? Anh…đang…chạy…sang…

- Ờ….

Tôi tắt điện thoại, cuộn mình vào trong chăn, lần này thì ngủ rất ngon lành. Khi tiếng chuông cửa và tiếng hàng xóm phàn nàn cùng nhau vang lên ầm ĩ, tôi đã chẳng còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top